Xuyên Qua Thành Nông Phụ

Chương 25: Chuyện nhà nông (1)



Ngày hôm sau, bọn Vương Lâm ăn xong bữa sáng liền đến nhà Lý Hà, khi đến nhà Lý Hà thì cả nhà Lý Hà đang ngồi ở giữa nhà chính nghỉ ngơi, thấy hai người tiến vào, Lý Hà và Lý Trương thị đứng lên tiếp đón: “Sao hai ngươi sớm như vậy đã đến rồi, ăn cơm chưa? Mau tới ngồi.”

Hai người theo lời ngồi xuống, Lý Đại Thạch đáp: “Lý đại ca, tẩu tử, ta và Tiểu Lâm đã ăn rồi.”

Lý Tiểu Hoa và Lý Tiểu Hà ngọt ngào kêu Vương Lâm và Lý Đại Thạch: “Thẩm, Đại Thạch thúc.”

Xoa xoa đầu Lý Tiểu Sơn và Lý Tiểu Hoa, Vương Lâm cười nói: “Thật ngoan, đây là quế hoa cao thẩm mua cho hai đứa, cầm ăn đi.”

Lý Tiểu Sơn cao hứng nhận lấy, mở ra lấy một khối quế hoa cao nhét vào miệng; Lý Tiểu Hoa không có vươn tay nhận lấy, mà là nhìn Lý Trương thị, Lý Trương thị thấy bộ dáng tham ăn của Lý Tiểu Sơn, hơi ngượng ngùng nói với Vương Lâm: “Vậy thì cám ơn đệ muội.”

“Xem tẩu tử nói này, chỉ mấy khối bánh ngọt, tính cái gì.”

Lý Tiểu Hoa thấy nương mình đồng ý, cũng vươn tay nhận lấy quế hoa cao cao hứng bắt đầu ăn, vừa ăn vừa đối Vương Lâm nói: “Cám ơn thẩm, điểm tâm này ăn thật ngon.”

Lý Tiểu Sơn cũng hướng về phía Vương Lâm nói: “Ăn ngon, ăn ngon.”

Vương Lâm lau mặt hắn, cười nói: “Tiểu Sơn ăn từ từ, đừng để nghẹn, chờ lần sau thẩm lên Trấn lại mua cho hai đứa.”

Lý Hà cười nói với Vương Lâm: “Đệ muội, ngươi đừng chiều bọn nó.”

“Đệ muội, lần sau không cần tiêu pha đâu, các ngươi kiếm tiền cũng không dễ dàng, để dành tiền, chờ sau này có đứa nhỏ có nhiều thứ cần phải dùng đến tiền lắm.” Lý Trương thị nói xong liền nhìn bụng Vương Lâm.

Vương Lâm bị Lý Trương thị nhìn ngượng ngùng, Lý Đại Thạch cùng nhìn Vương Lâm cười ngốc nghếch.

...

“Tẩu tử, còn sớm mà.” Nói xong liền nói sang chuyện khác: “Tẩu tử, Lý Đại ca, nói cho hai người một chuyện...”

Vương Lâm còn chưa nói xong Lý Trương thị liền vội vàng hỏi: “Đệ muội, chuyện gì?”

“Lý Đại ca, ngươi cũng biết Đại Thạch cứu Thiếu Đông gia của tửu lâu Duyệt Lai, cho nên mọi người ở tửu lâu Duyệt Lai đều nhận biết Đại Thạch.” Nói xong nhìn về phía Lý Hà, thấy Lý Hà gật đầu lại nói: “Ngày hôm qua ta và Đại Thạch đi Trấn trên gặp phải Kim chưởng quầy của tửu lâu Duyệt Lai, hắn nói với Đại Thạch rằng bọn họ muốn thu mua hoa tiêu, kêu Đại Thạch hái rồi đưa đi tửu lâu, giá cả tốt lắm, hẳn là có thể bán được 20 đến 30 văn một cân. Tin tức này đến bây giờ còn chưa có công khia, ta liền nghĩ hỏi tẩu tử hai người có nguyện ý cùng đi hái không, hiện giờ không có bao nhiêu người biết giá khẳng định muốn cao chút, chờ sau này nhiều người hái, vậy giá nhất định sẽ thấp.”

Lý Hà và Lý Trương thị nghe xong hai người nhìn nhau một cái mới nói với Vương Lâm: “Đệ muội, thật sự có giá cao như vậy sao? Còn có hoa tiêu này rốt cuộc là cái gì vậy, ta và tẩu tử ngươi cũng chưa từng thấy qua.”

“Lúc mới bắt đầu chắc là giá này, chờ sau này là giá gì ta cũng không biết, nhưng hoa tiêu nhiều, vậy khẳng định chỉ bán được giá thấp. Lý Đại ca, tẩu tử, hôm nay ta cũng mang hoa tiêu đến đây cho các ngươi, các ngươi nhìn cho kỹ, xem có từng nhìn thấy ở chỗ nào không. Gặp qua thì tốt, thừa dịp mọi người còn chưa biết thì hái về, bằng không sau này nhất định hái không được.”

Vương Lâm nói xong liền lấy hoa tiêu sáng nay đã chuẩn bị tốt đặt lên bàn, sau đó nói tiếp: “Tẩu tử, hiện giờ tin tức này trước tiên đừng nói ra, vạn nhất nhiều người biết đến vậy hoa tiêu này sẽ không đáng giá, ngươi và Lý Đại ca cẩn thận nghĩ lại xem đã gặp qua ở nơi nào chưa, ta và Đại Thạch còn muốn đến nhà mẹ đẻ ta nhìn xem.”

Lý Trương thị nghe xong cam đoan nói: “Đệ muội, ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ không nói ra ngoài, dù là nhà mẹ ta cũng sẽ không nói.”

“Được rồi, tẩu tử các ngươi cất kỹ hoa tiêu này đi, ta và Đại Thạch đi trước đây.” Nói xong liền cùng Lý Đại Thạch cùng nhau đứng lên, đi ra ngoài cửa.

Lý Hà và Lý Trương thị tiễn bọn Vương Lâm ra tận cửa ngõ, Lý Trương thị kéo tay Vương Lâm cảm kích nói: “Đệ muội, Đại Thạch, chúng ta thật sự không biết nói cái gì cho phải, các ngươi ngay cả chuyện kiếm tiền như vậy cũng nói cho chúng ta.”

“Tẩu tử, không cần khách khí đâu, ta và Đại Thạch vẫn luôn coi các ngươi là người một nhà, người một nhà thì không nói thành hai.”

Lý Đại Thạch cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy đó tẩu tử, Lý Đại ca, các ngươi ngàn vạn lần đừng khách khí. À, Lý Đại ca, ta và Tiểu Lâm muốn dùng xe bò của các ngươi một lát, chúng ta có chút đồ muốn đưa đến nhà mẹ đẻ Tiểu Lâm.”

Lý Hà vội nói: “Các ngươi kéo đi đi.”

...

Dắt xe bò, sau khi đem điểm tâm và vải bọn họ mua cho bọn Vương Đại Sơn đặt đằng sau xe bò, Lý Đại Thạch và Vương Lâm liền đi về phía thôn Tiểu Cương.

Vương Lâm vùa lấy đồ trên xe bò vừa gọi với vào nhà chính: “Cha mẹ, ta và Đại Thạch tới rồi.”

Vương Đại Sơn, Vương Lưu thị và Vương Bình từ nhà chính chạy ra, Vương Bình đi đến bên cạnh xe bò kêu một tiếng: “Tỷ, tỷ phu” rồi nhận lấy đồ trong tay Vương Lâm.

Thấy bọn Vương Lâm cầm nhiều đồ như vậy, Vương Lưu thị trách cứ nói: “Sao lại mang nhiều đồ như vậy đến đây, hai người các ngươi phái tiết kiệm chút, như vậy cuộc sống mới có thể tốt được.”

Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch và Vương Đại Sơn đã vào nhà chính, kéo cánh tay Vương Lưu thị nói: “Nương, ta biết, đây là Đại Thạch đặc biệt mua cho các ngài, bảo là muốn hiếu kính với hai nhị lão.”

Vương Lưu thị dùng ngón tay chỉ chỉ trán Vương Lâm, bất đắc dĩ nói: “Ngươi đứa nhỏ này chỉ biết trút mê canh cho ta, Đại Thạch là nam nhân không biết tiết kiệm ngươi còn không biết à, trước kia nương dạy ngươi quản gia ngươi coi như gió thổi bên tai hả!”

Vương Lâm làm nũng nói: “Nương, ta không quên, vào nhà lại nói.”

Vương Lưu thị không làm sao được liếc Vương Lâm một cái, đi theo nàng vào nhà chính.

...

“Cha, nương, hai người còn nhớ bột ngũ vị hương ta cho hai người không?”

Vương Đại Sơn và Vương Lưu thị không rõ chân tướng gật đầu, “Nhớ được, bột ngũ vị hương này nấu cơm thật sự rất ngon. Từ khi dùng bột ngũ vị hương ngươi cho chúng ta, mỗi lần chúng ta đều phải ăn được nhiều hơn một bát cơm đấy. Đặc biệt Tiểu Sơn, hiện giờ cũng cao hơn không ít.” Vương Lưu thị cao hứng nói.

“Ta và Đại Thạch bán phối phương bột ngũ vị hương cho tửu lâu Duyệt Lai ở trấn trên, được hơn mười lượng bạc.” Vương Lâm không có nói sự thật, sợ làm bọn Vương Lưu thị sợ.

Vương Đại Sơn giật mình nói: “Thật à, vậy thì tốt quá, không nghĩ tới một phối phương có thể bán được nhiều tiền như vậy, ha ha.”

“Đúng vậy, cha, hai người ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài, ta và Đại Thạch đáp ứng Kim chưởng quầy của tửu lâu Duyệt Lai là phải giữ bí mật, nếu không sẽ rước lấy phiền toái không cần thiết.”

Vương gia tất cả mọi người đều gật đầu hứa hẹn: “Yêm tâm đi, chúng ta sẽ không nói.”

Vương Lưu thị nhìn Vương Lâm và Lý Đại Thạch nói: ‘Cho dù buôn bán lời cũng phải dể dành bạc, không cần tiêu loạn, hai người các ngươi sau này còn muốn nuôi đứa nhỏ đấy.”

Vương Lâm biết Vương Lưu thị luôn tiết kiệm, không nhìn được người khác tiêu bạc linh tinh, cũng không tức giận, cười nói: “Dạ, nương ta đã biết.”

Lý Đại Thạch cũng biết Vương Lưu thị là suy nghĩ cho bọn họ, cũng không tức giận, cười ngây ngô cam đoan: “Hì hì, nương ngài yên tâm, về sau ta và Tiểu Lâm không loạn tiêu nạc, đều dành tiền để nuôi oa.”

...

Vương Lâm nói sang chuyện khác, “Nương, ta và Đại Thạch còn có một chuyện muốn nói với hai người. Kim chưởng quầy tính thu mua một số lượng lớn hoa tiêu để làm bột ngũ vị hương, ngài và cha có thể lên núi hái đưa đến tửu lâu Duyệt Lai, bây giờ còn chưa có bao người biết, giá hẳn là cao chút, chờ đến khi nhiều người biết, vậy giá khẳng định sẽ thấp xuống, cho nên hai người tạm thời đừng nói ra ngoài. Hôm nay ta xách theo 2, 3 cân hoa tiêu đến, có thể phơi nắng khô mài thành bột, lúc xào rau thả một chút, cũng có thể không mài thành phấn, trực tiếp thả mấy quả vào nồi thức ăn, nhớ không cần thả nhiều, nếu không sẽ rất cay.”

Vương đại sơn cẩn thận nhìn hoa tiêu trên bàn, nói: “Thứ này trước kia ta từng thấy ở sau núi, không nghĩ đến đây là hoa tiêu, lúc đó ta hái ăn thử cay cực kỳ.”

“Cha, vậy ngài và nương mau đi hái đi, Tiểu Lâm nói hoa tiêu qua tháng này sẽ không còn, muốn hái phải đợi đến sang năm lận. Thừa dịp bây giờ trên núi còn nhiều hái nhiều chút đặt trong nhà, thứ này phơi khô có thể cất kỹ mấy năm.”

“Đúng vậy đó cha, Đại Thạch nói không sai. Nếu các ngài hái đưa đến chỗ Kim chưởng quầy thì không cần phơi khô, bằng không sẽ rất không có lời, các ngài hái được thì để trong nhà hong, không sợ bị hỏng, làm cũng nhẹ nhàng, chờ khi Kim chưởng quầy bắt đầu thu mua thì các ngài đưa đi.”

“Ừ, ngày mai ta và nương ngươi sẽ đi, phía sau núi có một mảng to đâu, Đại Thạch ngươi đi không?”

Lý Đại Thạch lắc đầu, “Cha, ta sẽ không đi, ngài và nương tự mình đi thôi.”

“Vậy cũng được, thôn Đại Hà hẳn là cũng có rất nhiều hoa tiêu, các ngươi cũng sớm hái nhiều chút.”

“Chúng ta biết rồi, cha.”

...

Vương Lâm muốn cùng Vương Lưu thị, Vương Bình nói chút riêng tư, liền nói với Vương Đại Sơn: “Cha, ngài và Đại Thạch hai người chậm rãi tán gẫu, ta, nương và Tiểu Bình vào phòng trong nói chuyện.” Nói xong liền ôm vải cùng Vương Lưu thị, Vương Bình vào phòng của Vương Lưu thị và Vương Đại Sơn.

“Nương, màu xanh nhạt này chính là của ngài, màu phấn lục này thì cho Tiểu Bình, hì hì, hai người xem có thích hay không?”

Vương Bình vuốt vải cười tủm tỉm nói: “Tỷ, vải này thật là đẹp, còn là in hoa nữa.” Nói xong để lên người thử so.

“Tiểu Lâm, màu này thật tôn Tiểu Bình.”

Vương Lâm nhìn Vương Bình, cười trả lời: “Đúng vậy, nương. Ngài xem màu làm nổi bật lên nhan sắc của Tiểu Bình, phấn phấn nộn nộn.”

Vương Lưu thị cười híp mắt đáp lại Vương Lâm: “Đúng vậy.”

Vương Bình bị hai người nói ngượng ngùng, đỏ mặt nói: “Nương và tỷ chỉ biết trêu ghẹo ta.”

“Ha ha, chúng ta đâu có trêu ghẹo ngươi, thật sự dễ nhìn mà, đúng không, nương.”

Vương Lưu thị vốn ở bên cạnh xem náo nhiệt, tùy ý hai tỷ muội đùa giỡn, thấy Vương Bình bị Vương Lâm ghẹo thẹn thùng không thôi mới lên tiếng: “Được rồi, được rồi, Tiểu Lâm ngươi đừng ghẹo Tiểu Bình nữa.”

Vương Lâm thế này mới ngừng cười, nói với Vương Lưu thị: “Nương, thất màu xanh sẫm này là cho cha và Tiểu Sơn, trời dần lạnh, ngài làm cho bọn họ mỗi người mấy cái áo.”

“Ừ, ta biết, ngươi cũng đừng chỉ lo cho chúng ta, ngươi và Đại Thạch cũng nên làm mấy bộ quần áo/”

“Nương, ta biết, chúng ta đều có chuẩn bị, Đại Thạch mặc trên người chính là ta mới làm, đẹp nhỉ!”

“Đúng là rất đẹp, ta cũng chiếu vậy làm cho cha ngươi và Tiểu Sơn.”

Vương Lâm gật mạnh, “Ừ ừ, cha và Tiểu Sơn mặc đặc biệt sáng sủa.”

“Ừ, ngươi và Đại Thạch ăn cơm tối rồi hãy về, có xe bò tối nay về cũng không sao.” Vương Lưu thị vừa thu vải vừa nói với Vương Lâm.

“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.