Xuyên Qua Thành Nông Phụ

Chương 46: Ở cữ



Editor: Linh

Ngày hôm sau, ba người Vương Đại Sơn, Vương Tiểu Sơn và Vương Bình quả nhiên đến đây.

Vừa đi vào nhà chính Vưowng Tiểu Sơn liền khẩn cấp chạy vào phòng ngủ của Vương Lâm, miệng còn lớn tiếng hỏi: "Đại tỷ, cháu ngoại trai nhỏ của ta đâu? Ta đến xem hắn đây!"

"Xuỵt, Tiểu Sơn nhỏ tiếng chút, cháu ngoại trai nhỏ của ngươi đang ngủ đấy."

Nghe vậy Vương Tiểu Sơn vội lấy tay che miệng, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Vương Lâm nhỏ giọng hỏi: "Vậy khi nào thì cháu ngoại trai nhỏ tỉnh dậy chơi với Tiểu Sơn vậy?"

"Chờ hắn đói bụng hắn sẽ tỉnh."

"À." Vẻ mặt thất vọng, trong lòng lại nghĩ: cháu ngoại trai nhỏ thật giống heo lười, mặt trời cũng đã chiếu đến mông rồi sao vẫn còn chưa ngủ dậy.

Thấy Vương Tiểu Sơn vẻ mặt thất vọng, Vương Lâm cười nói: "Tiểu Sơn có thể lên giường ngồi bên đại tỷ xem cháu ngoại trai nhỏ."

Gương mặt nhỏ nhắn của Vương Tiểu Sơn lập tức phát sáng, vội vàng cởi giày leo lên giường, ghé vào trên đùi Vương Lâm xem Tiểu Thạch đầu ở bên trong: "Đại tỷ, cháu ngoại trai nhỏ tên gì vậy? Sao mặt hắn không trắng như mặt Tiểu Sơn?"

Vương Lâm lấy tay đỡ Vương Tiểu Sơn sợ hắn rơi xuống giường, trả lời: "Tiểu Sơn có thể gọi cháu ngoại trai nhỏ là Tiểu Thạch đầu. Trẻ con mới sinh ra mặt sẽ như Tiểu Thạch đầu vậy, qua hai ngày nữa mặt Tiểu Thạch đầu sẽ trở nên trơn nhẵn sáng bóng."

"Hóa ra là như vậy!" May mắn mặt cháu ngoại trai nhỏ sẽ biến trắng, tuy rằng mình không để ý cháu ngoại trai nhỏ lớn lên như thế nào, nhưng hắn sợ người khác thấy cháu ngoại trai nhỏ lớn lên như vậy sẽ ghét bỏ hắn, hắn mới không cần cháu ngoại trai nhỏ bị ủy khuất đâu!

"Đại tỷ, bộ dáng cháu ngoại trai nhỏ ngủ thật đáng yêu, hắc hắc."

Còn không phải sao? Tiểu Thạch đầu một tay đặt bên miệng mút một tay làm thành dáng đầu hàng, cục thịt nhỏ tròn tròn làm động tác này muốn có bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu."

Vương Tiểu Sơn nhìn Tiểu Thạch đầu một hồi lâu vẫn không thấy Tiểu Thạch đầu tỉnh liền không ở tiếp được, đi hài vào đi tìm Lý Tiểu Hà chơi.

.....

Vương Bình ngồi bên bàn thấy Vương Tiểu Sơn đi rồi mới đi qua ngồi bên cạnh giường xem Tiểu Thạch đầu: "Ha ha, tỷ, Tiểu Thạch thật đáng yêu, bộ dạng rất giống tỷ."

"Đúng vậy. Cha đâu?"

"À, cha và tỷ phu, nương đang ở nhà chính nói chuyện." Khi nói chuyện ánh mắt không rời Tiểu Thạch đầu, còn vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Tiểu Thạch đầu.

Tiểu Thạch đầu bị sờ không thoải mái liền 'oa oa' khóc lên, Vương Bình phát hoảng, vội vàng thu tay lại vẻ mặt bất an nhìn Vương Lâm.

"Tiểu Bình không sao đâu, Tiểu Thạch đầu nhà chúng ta là đói bụng." Nói xong liền ôm lấy Tiểu Thạch đầu đang khóc hăng say nhẹ vỗ về.

Tiểu Thạch đầu vừa vào trong lòng nương liền bắt đầu tìm ăn, Vương Lâm vội xốc vạt áo lên cho hắn ăn sữa.

Vương Bình xem tiểu gia hỏa ngay cả con mắt cũng không mở đã tìm ăn lập tức ngạc nhiên không thôi, "Tỷ, sao Tiểu Thạch đầu không mở mắt ăn sữa vậy?"

"Trẻ con mới sinh ra sẽ như vậy, chờ lớn thêm chút nữa sẽ không, ha ha."

"À."

Vương Bình thấy Tiểu Thạch đầu miệng ngậm một cái trong tay còn che một cái khác, cười nói: "Tiểu Thạch đầu bảo thực ghê quá." (bảo vệ thức ăn)

Vương Lâm nhìn Tiểu Thạch đầu đang ăn vui vẻ trả lời: "Đúng rồi."

Tiểu Thạch đầu ăn sữa thường thích lấy tay che bên chưa ăn đến, giống như sợ người khác tranh với hắn vậy.

Vừa cho Tiểu Thạch đầu ăn xong thì Vương Lưu thị vào, "Tiểu Lâm, cha ngươi muốn nhìn Tiểu Thạch đầu, bảo ta vào đây ôm cháu ngoại trai ra cho ông ấy, ha ha."

"Dạ, Tiểu Thạch đầu của chúng ta còn chưa gặp qua ông ngoại đâu." Sau khi mặc áo khoác ngoài cho Tiểu Thạch đầu liền giao hắn cho Vương Lưu thị."

"Ôi ôi, cháu trai ngoan của ta, chúng ta đi gặp ông ngoại nào."

Vương Bình thấy Tiểu Thạch đầu bị Vương Lưu thị ôm đi cũng đi theo ra ngoài.

Vương Lâm thấy mọi người đều đi rồi, Tiểu Thạch đầu lại có ông ngoại và bà ngoại chăm sóc liền ngủ bù. Tiểu Thạch đầu ban ngày tỉnh ngủ liền ăn ăn rồi ngủ, vô cùng ngoan, nhưng đến đêm lại thích ầm ĩ đòi ăn, cả đêm phải cho hắn ăn hai ba lần hắn mới ngủ ngoan. Đêm qua chăm sóc Tiểu Thạch đầu mình và Lý Đại Thạch đều không được ngủ ngon, cho nên vẫn nên thừa dịp này để ngủ bù một giấc.

....

Vương Lưu thị vừa ôm Tiểu Thạch đầu ra nhà chính, Vương Đại Sơn đã khẩn cấp nói với Vương Lưu thị: "Mau đưa Tiểu Thạch đầu cho ta bế cái nào."

Lý Đại Thạch chỉ có thể tha thiết chờ mong nhìn con trai mình được ông ngoại hắn ôm, trong lòng ai oán, ta cũng muốn ôm con trai, từ hôm qua đến giờ hắn vẫn chưa được bế qua đâu.

"Ôi ôi, cháu ngoại ngoan của ông...." Vừa dỗ Tiểu Thạch đầu vừa nói với bọn Vương Lưu thị: "Tiểu tử này thật kháu khỉnh, bộ dạng rất giống nương hắn, ha ha."

"Đúng vậy. Cha ngài không thấy Tiểu Thạch đầu ăn nhiều thế nào đâu, ha ha."

"Cái này tốt, Tiểu Thạch đầu nhà chúng ta ăn nhiều mới có thể nhanh lớn, có phải không nào, Tiểu Thạch đầu!"

Có lẽ là biết ông ngoại đang ôm mình, Tiểu Thạch đầu không khóc không ầm ĩ tùy ý để Vương Đại Sơn dỗ.

"Tiểu Thạch đầu trưởng thành là người có tiền đồ, không lạ người, ha ha."

Thấy Tiểu Thạch đầu ngáp Vương Đại Sơn liền dè dặt cẩn trọng giao hắn cho Vương Lưu thị: "Tiểu Thạch buồn ngủ, bà mau ôm nóo với nương nó đi."

Vương Lưu thị nhận lại nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Tiểu Thạch đầu, không bao lâu sau Tiểu Thạch đầu liền ngủ, vì thế ôm hắn vào trong phòng đặt bên cạnh Vương Lâm, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi rời khỏi phòng ngủ.

"Nhỏ tiếng chút, hai nương con đều ngủ."

"Cha, mọi người ở đây chơi thêm hai ngày rồi hãy về?"

"Không được, trong nhà không có người không được. À đúng rồi Đại Thạch, qua hai mươi ngày nữa sẽ gieo mạch, hai nhà chúng ta vẫn cùng nhau gieo chứ?"

"Dạ được, vậy thì gieo bên nhà cha trước."

"Được, quyết định vậy đi."

Lúc này Vương Tiểu Sơn chạy vào kéo tay Vương Lưu thị nói: "Nương, ta muốn ở đây chơi mai về, ta vẫn chưa cùng cháu ngoại trai nhỏ chơi đâu, dù sao ngày mai phu tử cũng không lên lớp." Nói xong còn dùng vẻ mặt chờ mong nhìn Vương Lưu thị.

Vương Lưu thị không chịu nổi nhất là bộ dáng làm nũng này của Vương Tiểu Sơn, nghĩ ngày mai phu tử cũng không lên lớp, trong lòng muốn đồng ý nhưng lại nghĩ đến cha hắn, vì thế nói với Vương Tiểu Sơn: "Hỏi cha ngươi đi."

Vương Tiểu Sơn quay đầu vẻ mặt đáng thương nhìn Vương Đại Sơn, "Cha?"

"Cha nương, hai người để Tiểu Sơn ở lại đây đi, ngày mai ta đưa hắn về là được."

Vương Đại Sơn nghe Lý Đại Thạch nói như vậy liền gật đầu, ngược lại dặn dò Vương Tiểu Sơn: "Tiểu Sơn ngươi phải nghe lời nương và tỷ phu biết không?"

Thấy cha đồng ý cho mình ở lại nhà đại tỷ chơi với cháu ngoại trai nhỏ, Vương Tiểu Sơn gật đầu như băm tỏi: "Dạ, dạ."

Thật ra Vương Tiểu Sơn từ khi lên tư thục đã hiểu chuyện hơn, không còn ham chơi như trước, chỉ là thỉnh thoảng vẫn có chút tùy hứng.

.....

Hôm nay ăn sáng xong Vương Lưu thị liền đến nhà Lý Trương thị chơi, Lý Đại Thạch ở trong phòng chơi với con. Tiểu gia hỏa nhìn miếng vải đỏ trên tay Lý Đại Thạch không chớp mắt, đầu theo mảnh vải xoay trái xoay phải, thỉnh thoảng còn vươn tay muốn bắt lấy miếng vải trên tay cha mình, miệng còn rầm rì giống như đang gọi cha hắn đưa miếng vải cho hắn.

"Nàng dâu, mau nhìn Tiểu Thạch này, thật đáng yêu, ha ha."

Vương Lâm nhìn Lý Đại Thạch lại cầm miếng vải trêu Tiểu Thạch, bất đắc dĩ nói: "Lát nữa Tiểu Thạch khóc xem chàng làm sao bây giờ?"

Từ sau khi Vương Lâm phát hiện Tiểu Thạch thích nhìn rèm cửa sổ màu hồng trong phòng liền lấy miếng vải đỏ trêu hắn, Lý Đại Thạch liền thích hoạt động này, ngày nào cũng đều phải đến trêu Tiểu Thạch, không đùa Tiểu Thạch khóc hắn không thôi. Mỗi lần Tiểu Thạch khóc hắn không dỗ được liền dùng vẻ mặt đáng thương nhìn Vương Lâm, để Vương Lâm dỗ Tiểu Thạch ngừng khóc.

Vương Lâm đối chuyện này vô cùng hối hận, sớm biết vậy đã không cầm miếng vải đỏ đến trêu Tiểu Thạch.

Lý Đại Thạch còn một ham thích nữa chính là xem Vương Lâm cho Tiểu Thạch đầu ăn sữa, hắn cảm thấy thời khắc đó sẽ làm hắn nghĩ đến nương hắn. Tuy rằng nương hắn sinh hắn xong liền mất, nhưng hắn xem Vương Lâm cho Tiểu Thạch đầu ăn hắn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của nương. Nhất định cũng xinh đẹp, dịu dàng như nàng dâu, một màn này hắn muốn vĩnh viễn khắc sâu trong đầu.

Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch không lại trêu Tiểu Thạch đầu liền dùng vẻ mặt tội nghiệp nhìn Lý Đại Thạch nói: "Đại Thạch, chàng đi lấy cho ta một chậu nước ấm vào đây đi, ta muốn gội đầu, ta đã mười ngày nay chưa gội đầu rồi, cứ tiếp tục như vậy nữa Tiểu Thạch đầu sẽ ghét bỏ ta."

Thấy vẻ mặt này của nàng dâu Lý Đại Thạch có giây lát mềm lòng, nhưng lập tức nghĩ đến nương nói với hắn ở cữ không thể dính gió, gội đầu tắm rửa.... Bằng không sẽ lưu lại mầm bệnh, liền kiên định lắc đầu: "Nàng dâu, nương nói không thể gội đầu bằng không sau này nàng sẽ thường xuyên bị đau đầu."

Vương Lâm nhìn vẻ mặt kiên định của Lý Đại Thạch là biết mặc kệ mình nói gì hắn đều sẽ không đồng ý liền rầu rĩ không vui quay đầu không thèm nhìn Lý Đại Thạch. Nghĩ: Ta nhịn, đợi thêm mười hai ngày nữa là ta có thể gội đầu, đến lúc đó nhất định phải gội sáu bảy lần, xem chàng cấm thế nao, hừ! (Không thể không nói Vương Lâm rất ngây thơ, ha ha)

"Nàng dâu, hay là ta đi lấy nước ấm đến cho nàng lau người?"

Vương Lâm lập tức mặt đầy tươi cười nhìn Lý Đại Thạch, "Thật không? Đại Thạch chàng thật là quá tốt, ha ha."

Lý Đại Thạch chỉ biết nếu mình không làm vậy nàng dâu nhất định sẽ tức giận.

Hồi Vương Lâm mới bắt đầu ở cữ cứ cách hai ngày sẽ bảo Lý Đại Thạch lấy cho nước cho nàng gội đầu, nhưng có Vương Lưu thị phân phó Lý Đại Thạch đương nhiên sẽ không đồng ý nữa. Ngẫu nhiên có một lần từ chối Vương Lâm xong Lý Đại Thạch muốn dỗ nàng dâu vui vẻ liền nói cho nàng lau người. Dù sao Vương thị chỉ nói không thể tắm rửa chứ không nói không thể dùng khăn lau người.

Vương Lâm nghe vậy lập tức cao hứng, cho nên về sau chỉ cần Lý Đại Thạch không cho Vương Lâm gội đầu Lý Đại Thạch sẽ dỗ Vương Lâm như vậy, lần nào cũng hiệu quả.

Ngẫm lại cũng đúng, người có thói quen ngày ngày tắm rửa có thể chịu được mười ngày không tắm rửa sao, khẳng định là một ngày không tắm liền cảm thấy cả người khó chịu.

Vương Lưu thị vừa mới từ nhà Lý Trương thị về thì thấy Lý Đại Thạch bưng một chậu nước từ trong phòng đi ra, bất đắc dĩ nói: "Tiểu Lâm lại kêu muốn gội đầu, sao trước kia không phát hiện nha đầu này yêu sạch sẽ vậy chứ, ngươi còn chiều nàng."

Vương Lưu thị cũng biết mỗi lần chỉ cần Vương Lâm kêu muốn gội đầu Lý Đại Thạch liền để nàng lau người đến dỗ nàng, không để nàng gội đầu.

"Hì hì."

Thấy dáng vẻ ngây ngô này của Lý Đại Thạch, Vương Lưu thị càng thêm bất đắc dĩ, lắc đầu, "Ta mặc kệ phu thê các ngươi, ta đi nấu cơm."

Lúc ăn cơm chiều, Lý Đại Thạch nói với Vương Lưu thị: "Nương, ngày mai ta sẽ sang Tiểu Cương thôn giúp cha gieo mạch."

"Ừ. Tiểu Lâm có ta chăm sóc ngươi không cần lo lắng, tối mai ngươi muốn về sao?" Ở trong mắt Vương Lưu thị đôi phu thê này dính nhau rất chặt.

"Muốn." Chỉ là hắn và nhạc phụ hai người muốn gieo mạch cũng phải mất hai ba ngày mới gieo xong bên nhà nhạc phụ, nếu buổi tối không về nhà, vậy mình sẽ có hai ba ngày không được thấy nàng dâu và con, cho nên buổi tối mình vẫn nên về nhà thì hơn.

"Vậy tối mai chờ ngươi trở lại rồi ta mới đi ngủ."

"Vậy thì làm phiền nương."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.