Từ hôm đó trở đi, nàng ở thành Hitomi càng có “quyền lực” hơn, ngay cả Kagura bình thường cũng không nặng lời, khinh bỉ nàng như khi trước. Naraku đối với nàng cũng dễ dãi hơn rất nhiều, một tháng sẽ đưa nàng ra ngoài ba, bốn lần, hay lúc muốn đều có thể đi, cũng có thể về nhà khi muốn. Chỉ có cái hầm dưới ở phía tây thành là không thể xuống. Còn mẹ nàng sau lần đi chơi đó khoảng một, hai ngày thì tỉnh dậy. Bởi vì Naraku dùng yêu lực nên mẹ nàng không vì “ngủ” quá nhiều ngày mà chết đói!
Thế nhưng…. Mẹ lại cho rằng Naraku là bạn trai nàng… mọi chuyện càng lúc càng rắc rối!
…
Trong phòng, Yuri chán nản giấu mình trong chăn, vừa nhắm tịt mắt vừa cố gắng bịt tai thật chặt. Ở bên ngoài phòng lại không ngừng truyền tới tiếng lải nhải của một người phụ nữ trung niên…
“ Con gái lớn rồi, không nghe lời mẹ nữa rồi, hu hu….”
“ Đã có bạn trai, lại còn là người giàu thế này, đẹp trai như vậy, phải lo mà giữ chứ…”
“ Bây giờ là lúc nào rồi còn ngủ…”
…
Mẹ nàng là người rất tốt, mọi thứ đều làm đến hoàn hảo, chỉ có một khuyết điểm, đó là, luôn cằn nhằn trong mọi thời điểm!!!!!
“ A…” Yuri thở dài một tiếng, hết hất chăn lại vùi đầu vào gối, lăn qua lộn lại đến mức mặt mày đều choáng váng. Tính từ lúc ngủ dậy đến giờ cũng được ba tiếng rồi, vì sao mẹ vẫn chưa có ngừng a?
Đã bảo là, Naraku không phải bạn trai nàng cơ mà!!!
“ KAGURA!!!!!”
…
“ Này, ngươi thật sự không biết Naraku ở đâu thật sao?” Yuri ấm ức cắn gối nhìn Kagura tay cầm quạt kiêu ngạo che đi nửa khuôn mặt xinh đẹp.
“ Nếu như biết, ta giấu ngươi làm cái gì? Hơn nữa, tìm hắn có ích sao? Nếu muốn giải quyết giúp ngươi, ngay từ đầu Naraku hắn nên nghĩ đến việc chối bỏ danh hiệu “bạn trai” ngươi thì mẫu thân ngươi sẽ không hiểu lầm như vậy đâu” Kagura nhếch miệng cười cười.
“ Cái…”
“ Suỵt!” Nàng còn chưa nói hết đã bị Kagura ngăn lại, đẩy nàng nép sát vào tường. Còn đang hiểu gì thì đột nhiên thấy Kanna xuất hiện, cô bé hình như đang đi đâu đó…
“ Đi theo” Kagura ngắn gọn ra lệnh.
Nàng cũng gật đầu đồng ý. Kanna vẫn luôn là người ở bên cạnh Naraku nhiều nhất, cũng là kẻ được hắn tín nhiệm nhất, chắc chắn cô ta biết chỗ của Naraku!
Nhưng vì sao đi lòng vòng một hồi, Kanna lại dừng trước cái hầm mà Naraku cấm?
Yuri nhíu mày, cố gắng dõi theo từng cử động của Kanna. Lát sau, Kanna quỳ xuống, nhẹ nhàng mở nắp hầm lên rồi bước xuống, từ dưới hầm truyền lên một loại mùi rất khó chịu khiến nàng nhịn không được bịt mũi lại, hoảng hốt quay sang nhìn Kagura.
Kagura không nhìn nàng, chỉ cụp mắt xuống, khóe môi cong lên kỳ dị:
“ Hừ, bây giờ mới nhớ, đêm nay là đêm trăng non, thời điểm mà Naraku yếu nhất! Cơ hội tốt thế này mà bỏ qua thì còn đợi đến khi nào?”
“ Khoan.. khoan đã! Kagura! Cô đi đâu vậy? Chuyện này rốt cuộc là sao?” Yuri vội vã đuổi theo sau. Đúng thật là, cái người này vì sao lại kì quái như vậy, chưa gì đã muốn bỏ người ta ở lại!
Thế nhưng… trong cái hầm đó rốt cuộc là cái gì?
Kagura vốn dĩ muốn chạy đi tìm nam nhân kia thương lượng vài chuyện, nhưng lại bị tiếng kêu phiền phức của nàng kéo lại, cuối cùng cũng phải dắt theo…
Yuri im lặng ngồi phía sau Kagura, lặng lẽ nhìn những cảnh vật phía dưới. Một lúc lâu sau mới dám mở miệng lên tiếng:
“ Kagura, vì sao đêm trăng non là khi Naraku yếu đuối nhất?”
“ Bởi vì hắn là bán yêu, đêm nay hắn sẽ trở về nguyên dạng thật của hắn” Hình dạng thật của hắn, chính là “ những thứ” mà bản thân Kagura nàng là một phân thân của hắn mà còn chẳng thể chấp nhận được! Huống gì là một nhân loại vẫn luôn bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc!”
“ Vậy… ở dưới hầm đó, là gì?” Đây chính là vấn đề mà nàng muốn hỏi nhất.
“ Là Naraku”
“ Cái gì? Nếu vậy, chúng ta mau quay lại đi! Ta muốn gặp hắn!” Nàng gấp gáp đứng bật dậy, Kagura vì sao lại cứ im lặng cái lúc cần chứ! Thật là, tốn thời gian quá!
“ Ta khuyên ngươi, không nên trở về đó nữa. Nể tình ngươi đối tốt với ta, ta sẽ đưa ngươi tới chỗ hắn, sau đó sẽ đưa mẹ ngươi tới, các ngươi tốt nhất hãy quay về đi! Naraku, cho dù bây giờ hắn tốt với ngươi, nhưng bản chất của hắn vẫn không thay đổi, có những chuyện mà ngay cả ngươi cũng không ngờ được đâu!” Kagura xoay người lại, lấy tay nắm lấy tay nàng đầy thiện cảm.
Kagura vẫn luôn rất ghét nhân loại, luôn khinh bỉ, bài xích họ. Nhưng chỉ ngoại trừ cô bé này, từ đầu đến cuối, nàng rất thích, rất muốn bảo vệ Yuri!
Ở bên cạnh Naraku không tốt, vì sao ngươi lại không nhận ra điều đó? Ngươi còn lưu luyến cái gì? Hay là, nhận ra nhưng lại không muốn chấp nhận? Vì cái gì phải cố chấp như vậy?
Đi được một đoạn nữa thì nàng nhìn thấy trước mặt là một bãi cỏ rất lớn, phía dưới … có 3 người đang đi.
Trong đó, nam nhân đi trước là cao nhất, hắn có một mái tóc bạc rất đẹp, trên người vận kimono trắng viền hoa anh đào, quanh thân tỏa ra một loại khí chất vương giả bức người khiến người khác phải kính nể, sợ hãi nhưng lại có một chút gì đó rất cô độc…
Bên cạnh hắn là một cô bé chỉ cao đến hông hắn, thoạt nhìn có thể đoán là cỡ sáu, bảy tuổi và một tiểu yêu quái cả người xanh lè mặc một bộ kimono màu nâu đơn giản, tay nó cầm một cây trượng bằng gỗ có đính hai cái đầu rất kỳ quái.
Dường như nam nhân tóc bạc kia đã nhận thấy sự hiện diện của nàng và Kagura nên dừng lại, quay đầu nhìn.
Khoảnh khắc nhìn vào ánh mắt hắn, nàng dường như đã ngừng thở…
Không phải bởi vì sự mỹ lệ hoàn hảo của hắn…
Cũng chẳng phải là vì khí chất vương giả cao quý của hắn…
Mà là, ánh mắt sắc bén, thâm trầm sâu thẳm của hắn khiến cho nàng như bị cuốn vào đó, chẳng thể nào rời mắt…
Đến khi Kagura kéo nàng xuống, nàng mới giật mình “tỉnh lại”. Nàng cũng có thể nghe thấy giọng nói trầm ấm của hắn vang lên bên tai..
“ Kagura, nhân loại đó là ai? Vì sao lại có mùi của Naraku?”
“ Là bạn của Kagome, chúng ta không có quá nhiều thời gian để nói chuyện, ta vào thẳng vấn đề luôn. Ta muốn ngươi giúp ta tiêu diệt Naraku, Sesshoumaru” Kagura nhăn mặt đáp. Mùi của Naraku, mùi của Naraku, lẽ nào cả đời hắn chỉ biết có ba từ đó thôi sao! Nếu không phải hắn ta có khả năng đối kháng với Naraku, nàng còn khách khí làm gì?
Yuri nghe đến đây thì không nhịn được nữa, giậm chân nói lớn:
“ Tiêu diệt Naraku? Kagura, cô nói vậy là ý gì?”
“ Takahashi Yuri, lẽ nào ngươi không hiểu sao? Naraku chẳng qua chỉ muốn lấy lòng tin của ngươi, để ngươi cam tâm tình nguyện ở lại làm con cờ cho hắn! Cái hắn muốn, chính là Ngọc Tứ Hồn!” Nhắc đến Naraku, Kagura dường như chẳng còn bình tĩnh nữa, không kiêng nể đẩy Yuri một cái như muốn trút hết tức giận. Nàng đã chịu quá nhiều, đã chịu quá đủ! Nàng là sứ giả của gió, nàng phải có được tự do!
Yuri bị Kagura đẩy cho đứng không vững, theo quán tính ngã về phía sau, mà phía sau, lại là Sesshoumaru…
Thế nên, Yuri hoa hoa lệ lệ ngã vào lòng mỗ yêu, khiến cho cả đám người một phen quạ bay đầy đầu.
“ Ngươi… ngươi… ngươi… nhân loại! Ngươi thế nhưng dám phi lễ Sesshoumaru-sama!!!! Ta giết ngươi!!” Yêu đồng Jaken là người phản ứng đầu tiên, hắn không ngần ngại chĩa thẳng trượng gỗ vào mặt Yuri khiến nàng giật mình, càng lùi về phía sau, cũng có nghĩa là… càng lùi vào lòng Sesshoumaru…
“ Sesshoumaru đại nhân… Tỷ tỷ” Cô bé Rin cũng một phen hết vía, mắt chữ A miệng chữ O nhìn hai người.
Còn Kagura lại có một loại cảm giác lạnh sống lưng…
“ Ngươi, cút ra” Sesshoumaru ánh mắt lạnh đến cực điểm, sát khí quanh thân càng nồng đậm, tay cũng tiện thể hất Yuri ra.
Yuri bị hất ra đất, lại còn dùng lực rất mạnh, nàng khó khăn bò dậy, hai tay xoa xoa những chỗ bị đau, sau đó cũng tiện tay tháo giày, trực tiếp… ném về phía Sesshoumaru…
Một tiếng động vang lên, chiếc giày lại hoa hoa lệ lệ giống chủ nhân bổ thẳng lên đầu Sesshoumaru…
Không khí xung quanh ngừng trệ…
…
Naraku mặt mũi đầy mồ hôi chăm chú nhìn vào gương trên tay Kanna, nhìn đến cảnh tượng vừa rồi, trên khuôn mặt đượm chút mệt mỏi xen lẫn nguy hiểm hiện lên ý cười, rõ đến mức ngay cả Kanna cũng nhận ra điều đó!
“ Yuri tiểu thư thật quá dũng cảm…”
“ Cho nên, mới là quân cờ tốt nhất…” Naraku cụp mắt xuống, không muốn nhìn nữa.