Câu hỏi này của Rin thực sự đả kích rất nhiều người.
“ Hả” Yuri đỏ mặt há hốc miệng.
“ Cái gì” Sesshoumaru trừng mắt nhìn.
Jaken hoàn toàn ngã ngửa, chống đỡ không nổi.
Thế nhưng Rin vẫn ngây thơ chớp chớp đôi mắt thuần khiết, làm ra vẻ vô tội nói:
“ Lẽ nào không phải sao?”
“ Cái này còn phải hỏi sao! Đương nhiên không phải!” Nàng xấu hổ hét toáng lên, ngúng nguẩy liên tục mà lại quên bám lên A-Un. Lúc sau, A-Un vừa lắc người tránh, nàng lập tức mất thăng bằng ngã xuống.
“ Á!” Yuri hoảng hốt nhìn A-Un đang cố gắng dùng hết tốc lực bay đến đỡ nàng, nhưng khoảng cách hai người vẫn rất xa.
Naraku…
Naraku, mau tới cứu ta!
Nếu từ độ cao này rơi xuống, khẳng định sẽ chết không thể nghi ngờ!
Đột nhiên nàng cảm thấy dường như rơi vào vòng tay của người nào đó, bên tai truyền đến thanh âm lạnh lùng quen thuộc lại có chút đáng ghét:
“ Ngươi như thế này ở bên cạnh có lợi gì? Thật vô dụng” Sessoumaru khinh thường nhìn nàng.
Yuri lúc này mới dám mở mắt ra, nhìn thấy Sesshoumaru liền có chút thất vọng. Naraku vẫn không tới, lẽ nào hắn thật sự bỏ nàng sao? Thật quá đáng!
Đã ăn đậu hũ của người ta còn dám bỏ chạy!
Bán yêu cái gì chứ! Boss phản diện lớn nhất cái gì chứ! Hóa ra cũng chỉ đến thế thôi!
Nàng uất ức ôm lấy Sesshoumaru, vùi đầu vào cục bông mềm mại đeo bên vai hắn khóc nấc lên.
Cả người Sesshoumaru khẽ run lên, định đẩy nàng ra lại thôi. Nữ nhân dù thế nào vẫn rất đáng thương…
Từ đầu đến cuối cũng chỉ là một quân cờ của Naraku…
“ Nhà của ngươi ở đâu?” Đắn đo một hồi, cuối cùng hắn quyết định lên tiếng.
“ Đưa ta đi gặp Kagome là được. Đó là bạn ta!” Nàng lợi dụng lúc hắn không để ý liền chùi toàn bộ nước mắt nước mũi vào cục bông, sau đó ngẩng đầu lên cười cười.
“ Hừ” Sesshoumaru liếc nàng một cái cảnh cáo rồi bay thẳng, bỏ lại đám người Jaken và Rin phía sau. Rin có Jaken và A-Un đi cùng, không sợ nguy hiểm. Naraku cũng sẽ không bắt cóc hai người họ, bởi vì trong tay hắn vẫn còn quân cờ quan trọng của hắn.
Đang đi thì đột nhiên Sesshoumaru dừng lại, cau mày phun ra một chữ:
“ Naraku”
Nàng giật mình ngóc đầu dậy.
Lúc này trên trời đột nhiên tối đen, gió xung quanh bắt đầu thổi mạnh một cách bất thương, Naraku không một tiếng động xuất hiện giữa không trung, đứng đối diện Sesshoumaru và nàng.
“ Ha ha, chúng ta lại gặp nhau, Sesshoumaru” Naraku cười lớn, vẫn là cái điệu cười tà khí đáng ghét đó, vậy mà lại khiến nước mắt nàng một lần nữa không ngừng chảy xuống, nghẹn ngào không nói thành lời.
“ Naraku, ngươi đang chặn đường đi của ta” Sesshoumaru vẫn bình thản như không nhìn Naraku, trong ánh mắt lóe lên sự kiên định cùng chán ghét.
“ Ta cũng không muốn làm khó Khuyển đại nhân ngươi, chỉ muốn lấy lại đồ”
“ Ta không giữ cái gì của ngươi” Sesshoumaru cau mày, cánh tay đang bế nàng cũng bất giác siết chặt.
“ Sesshoumaru… Ta phải trở về” Yuri đưa tay vỗ vỗ lên vai hắn, tay còn lại lau sạch nước mắt, để lộ khuôn mặt khả ái thanh tú “ Ta cùng hắn còn chuyện chưa giải quyết, ta cần trở về. Sesshoumaru, cảm ơn ngươi” Cho dù không có chuyện gì, nàng vẫn sẽ lựa chọn trở về. Bởi vì, nói sao thì nói Sesshoumaru đã cứu nàng, nếu bây giờ hắn cùng Naraku giao đấu, chỉ sợ có chút nguy hiểm. Mặc dù Sesshoumaru rất cường đại, nhưng Naraku là kẻ giảo hoạt không dễ đối phó…
“ Thật sự?” Sesshoumaru nghi hoặc nhìn nàng. Nữ nhân này não hỏng rồi sao?
“ Đương nhiên rồi, ta từ xưa đến nay luôn làm theo ý mình, không có chuyện hắn ép ta đâu, yên tâm đi!” Yuri phẩy mũi một cái, oai phong vỗ vỗ vai Sesshoumaru.
“ Nếu đã vậy…” Sesshoumaru nhếch môi, không nói không rằng buông tay!
“ Á! Naraku!!” Yuri hét toáng lên. Naraku nhíu mày, một cái xúc tua trên người liền vươn dài ra, chuẩn xác cuốn lấy eo nàng, mạnh mẽ kéo lại gần Naraku.
“ Ta biết ngươi là người có trách nhiệm mà! Ngoan, về nhà rồi từ từ xử lý ngươi” Người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ đây thật sự là một màn tình chàng ý thiếp, nhưng sự thật là, ngay khi ôm lấy Naraku, nàng đã bí mật dùng sức nhéo hắn mấy cái, miệng còn dí sát vào cổ hắn, hết cắn lại gặm khiến Naraku tức giận đến mức dùng tất cả xúc tua kéo nàng ra đe dọa:
“ Ngươi còn nháo, ta lập tức ném ngươi xuống!”
“ Á! Đừng nha!” Nàng vùng vẫy quơ tay, làm ra vẻ đáng thương nhìn Naraku. Chợt nhớ ra là trước mặt vẫn còn Sesshoumaru, liền quay sang vẫy vẫy tay hét lớn “ Sesshoumaru –sama! Ngươi nhớ cho rõ, tên ta là Takahashi Yuri!!!!”
Sesshoumaru hừ lạnh, không nể mặt xoay sang chỗ khác, tay lại rút ra Nanh Qủy, chuẩn bị công kích Naraku thì phát hiện, đối phương đã biết mất không tăm hơi.