[Đồng Nhân Inuyasha] Xuyên Qua Thành Phu Nhân Của Naraku

Chương 37



Chạy một hồi Yuri cũng bắt đầu thấm mệt. Nàng ngồi phịch xuống, dựa người vào cột nhà thở dốc. Cái tòa thành này đúng là lớn quá đi, nàng chạy lâu như vậy mà vẫn chưa thể đến được cổng chính. Mọi lần Naraku luôn ôm nàng bay thẳng về phòng hoặc là dùng yêu lực đem nàng trở về, không thì có Kagura cho ngồi trên chiếc lông vũ bay đi, bình thường cũng chỉ đi đi lại lại hai phòng là phòng bếp và phòng hắn. Vì thế mà nàng chưa bao giờ phải đi một đoạn đường dài thế này…

Ngẫm ra, hắn đối với nàng cũng rất tốt… Chẳng qua lâu lâu mới dở chứng mà thôi. Nàng hiện tại cũng có thể xem là ‘bạn’ của hắn đi, hay tệ lắm thì là ‘con tin’ hay quân cờ gì đấy, có thể hắn ghét người khác đụng vào người của hắn nên mới nhất thời làm bậy…  Nhưng nếu là làm bậy, vì sao lại đè nàng ra hôn? Ánh mắt khi ấy của hắn, nàng rất hiểu, đó chính là ánh mắt của dục vọng!

Khoan đã, ánh mắt của dục vọng sao?

Sau một hồi ảo tưởng, thoắt một cái khuôn mặt của nàng lại đỏ hồng lên, hai tay vội vàng vỗ vỗ hai bên má cảnh tỉnh bản thân. Đúng là dạo gần đây ở gần Naraku nên cũng đen tối theo luôn rồi! ( Này chị, anh ấy đen tối hồi nào? Chỉ hơi ác thôi mà:v)

Nghĩ một lúc, cuối cùng nàng cũng quyết định quay lại tìm Naraku. Cũng đến lúc dùng linh lực khống chế độc của hắn rồi.

Nhưng mà bây giờ quay trở lại phòng của Naraku, chắc chắn sẽ phải đi một đoạn đường rất dài…

“ Aiss…” Nàng chán nản ôm lấy cột chán nản than thở. Đang lúc nàng thất vọng tràn trề thì phía sau lại vang lên một giọng điệu ‘õng ẹo’ của người nào đó:

“ Ai da, bây giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn đứng đây ôm cột với bộ dạng thê thảm thế này? Chậc chậc, cứ như kiểu vừa bị ‘xử lý’ xong ấy. Này, ngươi với hắn, đã … ấy ấy rồi à?” Santoso đột nhiên xuất hiện, nhanh nhảu nhảy lên vai nàng, bộ dáng lả lướt cười cười nhìn nàng. Không hiểu vì sao, nàng lại cảm thấy hôm nay Santoso rất lạ, có một chút gì đó rất khác với bình thường. Vừa nãy, dường như lúc nãy nàng còn nhìn thấy ánh mắt của hắn một tia sắc lạnh như có như không xẹt qua?

Chuyện này thật sự không có khả năng, nhất định là nàng nhìn nhầm rồi. Hơn nữa, hắn và nàng giao tình cũng rất tốt. Hừ, đúng là nàng đã mệt đến mức hoa mắt luôn rồi. Thật nguy hiểm.

“ Ấy ấy cái đầu ngươi! Nhanh một chút đưa ta trở về phòng Naraku đi, ta thật sự là mệt quá rồi ấy” Yuri đẩy cái đầu thỏ nhỏ nhắn của Santoso đang cọ cọ vào cổ của nàng nũng nịu, vừa nhăn mặt vừa uể oải nói.

“ Được rồi” Santoso ỉu xìu nhảy xuống đất, ‘phốc’ một cái đã hóa lớn, đủ để nàng ngồi lên. Sau đó vèo một cái bay đi.

Đến trước cửa phòng của Naraku, nàng đưa tay định gõ cửa thì nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh đều đều lại như sét đánh ngang tai của Kanna:

“ Ít nhiều gì cũng từng giúp ngươi nhiều việc, thật sự không luyến tiếc sao?”

Yuri giật mình, hoảng sợ lùi lại, hai tay run rẩy ôm lấy Santoso. Hắn đang muốn giết ai?

“ Hiện tại bây giờ nàng ta cũng đã hết giá trị lợi dụng, giữ lại cũng không để làm gì. ” Thanh âm Naraku vang lên, chứa đầy sự tuyệt tình, tàn nhẫn, không chút lưu tình…

“ Dù sao nàng ta cũng muốn giúp ngươi tìm thuốc giải”

“ Đã không muốn làm người của ta, vậy thì có bao nhiêu phần là thật tâm?”

Nàng sợ hãi thả Santoso xuống, hai tay bịt lấy miệng, cố không phát ra tiếng. Không muốn làm người của hắn… Nói như vậy, người mà hắn muốn giết chính là nàng sao? Tất cả những gì hắn vừa nói, đều chứng minh người đó chính là nàng…

Naraku, làm sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy? Ngươi làm sao có thể nghi ngờ lòng tốt của nàng? Hóa ra, bán yêu ngươi cũng giống như những tên đàn ông tầm thường khác, không có được liền đạp đổ!

Mang theo nỗi oán hận cùng thất vọng, Yuri cụp hàng mi dài xuống, mím môi phẩy tay rời đi. Nếu đã không tin tưởng, vậy thì nàng cần gì phải vì hắn hao tổn công sức?

Bởi vì nàng đi quá nhanh, quá vội vàng, thế nên đã không thể nghe được câu cuối cùng của Naraku…

Santoso cúi đầu, dưới lớp lông trắng mềm kia, một nụ cười âm hiểm như ẩn như hiện thoáng qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.