Mọi người còn đang ngơ ngơ không hiểu chuyện gì thì xung quanh vang lên tiếng chuông kêu ‘đinh đang’ vô cùng vui tai hòa cùng với một hương thơm đầy mê hoặc …
Yuri hơi rùng mình một cái, ánh mắt lại hiện lên vẻ chán ghét. Mùi hương khiến người khác thần hồn điên đảo này ngoài hắn thì còn ai có nữa đây?
Inuyasha cũng đề cao cảnh giác một tay đẩy Kagome ra phía sau, một tay rút ra Thiết Toái Nha sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Qủa nhiên không ngoài dự đoán, khoảng ba giây sau, một làn gió nhẹ thoảng qua khiến cây cối lay động, mùi hương càng lúc càng nồng đậm, cuối cùng trước mặt Yuri xuất hiện một bóng dáng cao lớn vận bạch y trắng muốt không tì vết.
Chinen Kiyoshi mặc kimono trắng, vạt áo mở ra một nửa, khiến cho một bên thân của hắn lộ ra, tà áo nhẹ nhàng chuyển động theo làn gió, đôi chân dài thẳng tắp lúc ẩn lúc hiện vô cùng mê người, ở tại cổ chân còn đeo thêm một cái lắc bằng vàng, xung quanh đính những cái chuông nhỏ vô cùng tinh xảo.
Mặt của Kagome và Yuri đồng loạt ửng đỏ, Inuyasha cũng trực tiếp quay đi lau máu mũi đang không ngừng chảy… Thế quái nào mà mấy ngày không gặp, hắn đã càng lúc càng mỹ lệ hơn lúc trước?
“ Ta chỉ mới bế quan tu luyện một chút, thế mà chưa gì đã xảy ra chuyện rồi sao? A… Còn tưởng là đại nhân vật nào, hóa ra là ngươi, bán yêu Inuyasha…”
Inuyasha tức tối trừng mắt nhìn Kiyoshi, tay nóng vội vung lên Thiết Toái Nha đánh về phía hắn.
Kiyoshi không nhanh không chậm xoay người ôm lấy Yuri nhẹ nhàng nhảy lên cành cây né đi, bàn tay thon dài đưa ra trước mắt, một quả cầu màu bạc hiện lên, ngón trỏ cong lại, dùng lực búng nhẹ một cái, quả cầu ấy lập tức bắn về phía Inuyasha tạo thành một trận nổ lớn.
Bỏ lại tiếng ho khan và khói bay mịt mù phía sau, Kiyoshi tao nhã bế Yuri lên bay đi.
Trở về thành Itachi, nơi ở của Hồ tộc, Kiyoshi đặt Yuri xuống chiếc ghế dài lót ba lớp lông thú vô cùng êm ái, hai tay chống hai bên thành ghế, giọng điệu nhẹ nhàng ôn nhu xen lẫn một sự đe dọa ngầm:
“ Không phải đã nói, nàng chỉ được ở trong thành khi ta đang bế quan sao?”
“ Ngươi lo sợ điều gì?” Không hiểu sao, hắn luôn gây ác cảm cho nàng, khiến nàng cảm thấy hắn rất đáng ghét… Thế nhưng đôi lúc, nàng lại cảm nhận được trong những lời nói tưởng như lạnh lùng đáng sợ ấy, lại có một tia dịu dàng quan tâm, thậm chí là lo lắng…
Tên yêu quái này, rốt cục hắn là con người như thế nào?
“ Lo sợ nàng sẽ rời bỏ ta…” Kiyoshi đột nhiên cụp mắt xuống, dịu dàng ôm lấy nàng, bạc môi ôn nhu đặt lên trán nàng một nụ hôn. Một cái ôm thật ấm áp, một nụ hôn thật nhẹ nhàng làm nàng có chút không kịp thích ứng, hoàn toàn bị hành động này của hắn dọa cho há mồm trợn mắt. Không nhầm đó chứ? Vì sao nàng lại có một loại cảm giác như hắn đang sợ hãi?
Ha, loại người kiêu ngạo như hắn cũng sẽ có ngày này sao?
Nhất định là nàng nhìn nhầm rồi…!!!
“ Khi bước ra khỏi phòng, nàng có biết ta đã sợ hãi thế nào khi không thấy bóng dáng nàng? Yuri, ta thật sự không thể kiềm chế thêm nữa, ta đã kiên nhẫn mấy ngàn năm rồi, nhẫn đến phát điên! Yuri, gả cho ta, có được không?”
Nghe hắn nói xong, Yuri do dự một lát, sau đó hai tay vùng vẫy muốn thoát ra, nàng ném cho hắn ánh mắt chán ghét:
“ Vì sao? Ngươi rõ ràng lúc nào cũng ức hiếp ta… Sẽ không phải là lấy ta để lợi dụng vào việc gì chứ?”
“ Dường như nàng đã quên rồi…” Kiyoshi không chút để tâm đến thái độ ấy, ngược lại còn dịu dàng vuốt ve một bên má mịn màng của nàng. Đoạn, hắn lại nói tiếp “ Trong Hồ tộc chúng ta, khi một nam nhân muốn theo đuổi một nữ nhân nào đó, muốn cưới được nữ nhân ấy về thì nhất thiết phải khiến đối phương căm ghét…”
Làm sao nàng lại thấy câu nói này thật quen tai?
“ Ta làm nàng căm ghét ta chỉ là vì ta muốn nhanh một chút đem nàng trở thành phu nhân của ta, Yuri… Lẽ nào tâm ý của ta đối với nàng còn chưa đủ sao?” Nói xong, hắn lại một lần nữa cúi xuống. Nhưng lần này nụ hôn ấy không phải là trên trán mà là rơi xuống trên môi nàng!
Kiyoshi tham lam hấp thụ vị ngọt nơi khóe môi nàng, còn ác ý cắn nhẹ một cái làm nàng nhịn không được một phen run rẩy. Hai tay đang vùng vẫy kịch liệt của nàng cũng bị hắn kềm chặt, không cho náo loạn thêm nữa.
Nước mắt nàng tựa như những hạt trân châu đứt đoạn, cứ đua nhau rơi xuống, lăn dài trên khuôn mặt thanh tú. Nàng không thích, nàng không quen với cảm giác này chút nào!
Hắn không phải Naraku! Trái tim nàng vô thức hét lên câu nói ấy…
Yuri khựng lại, Naraku sao? Vì sao trong lúc này nàng lại gọi tên hắn? Hắn là ai…
“ Na.. Naraku!” Bất kể là ai, nàng vẫn thấy cái tên này rất quen thuộc, khiến nàng có một loại cảm giác vừa ấm áp, vừa an toàn, lại có chút oán hận, chút nhớ nhung… Vì sao thế? Nàng và hắn rốt cục là quan hệ gì?
Kiyoshi vốn đang trầm luân trong hạnh phúc thì vô tình nghe được, toàn bộ cao hứng đều bị dập tắt, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt như có một ngọn lửa đang bùng lên giận dữ trừng nàng:
“ Cái gì?” Không có khả năng! Rõ ràng là hắn đã phong ấn lại ký ức của nàng, chuyện này đã khiến hắn thương tổn biết bao nhiêu công sức, vì cớ gì nàng vẫn nhớ đến tên của bán yêu ti tiện kia?! Thật đáng giận!