Xuyên Qua Thành Tiểu Ca Nhi Chủng Điền Ký

Chương 39: Mười năm



Edit: tiểu khê

Cuối cùng Triệu tiểu tử cũng chậm một bước, sau khi hỏi thăm, Diệp Thanh Liễu bị một phú thương phía nam mua đi, cụ thể thì không thể hỏi được nữa.

Chờ đến khi Diệp Thanh Tri nhận được tin, đã là ba tháng sau, nơi này rộng lớn, sao có thể dễ dàng tìm được một người.

Nhìn Cảnh Bách đang chơi với Phong nhi trong sân, Diệp Thanh Tri thở dài, tin có thể được xem lại tốt tính là Diệp Thanh Liễu bị Phú thương phía Nam mua đi, có lẽ có thể gặp được nhưng cũng có thể không.

Cuộc gặp mặt này mãi cho đến mười năm sau, Cảnh Bách và Phong nhi đều đậu tú tài, mới có thể gặp nhau được.

Nói đến việc này cũng khéo, tuổi Cẩn ca nhi sắp đến lúc đính hôn, Diệp Thanh Tri liền mang theo ba đứa đi dâng hương, kết quả ở trong miếu thế mà có thể gặp được Diệp Thanh Liễu vẫn luôn khổ công tìm kiếm.

"Tri ca ca." Diệp Thanh Liễu vừa thấy Diệp Thanh Tri, nước mắt lập tức rơi xuống.

"Ngươi sao lại thành như vậy?" Không trách Diệp Thanh Tri kinh ngạc, thật sự là Diệp Thanh Liễu biến hóa quá lớn.

Lẽ ra Diệp Thanh Liễu nhỏ hơn hắn hai tuổi, kết quả nhìn lại lớn hơn hắn chừng mười tuổi.

"Nói ra thì rất dài." Diệp Thanh Liễu giữ chặt tay Diệp Thanh Tri, nôn nóng hỏi: "Phong nhi đâu?"

Biết hắn ta nhớ con, Diệp Thanh Tri cũng không chần chừ, đem hết mọi chuyện của Phong nhi từ nhỏ đến lớn nói cho Diệp Thanh Liễu, nghe tới Phong nhi đã đậu tú tài, sang năm còn muốn đi thi cử nhân, Diệp Thanh Liễu liền cảm giác nhân sinh được viên mãn.

Chịu mọi cực nhọc hiện giờ đều biến thành ngọt, cũng biết Phong nhi có thể có thành tựu hôm nay, khẳng định đều nhờ Diệp Thanh Tri, lôi kéo tay Diệp Thanh Tri, vô cùng cảm kích nói: "Ta biết nói cảm ơn người cũng không đủ, nhưng ta vẫn muốn nói một tiếng cảm ơn với ngươi."

"Đây đều là Phong nhi tự mình nỗ lực, sao có thể nói là vì ta chứ." Diệp Thanh Tri đánh giá một lượt Diệp Thanh Liễu, một thân y phục không mới không, hẳn là ngày thường trôi qua nhất định không tốt, "Ngươi hiện giờ ở đâu, ta nghĩ biện pháp chuộc ngươi ra, về sau ngươi đi theo Phong nhi, là có thể hưởng phúc."

Không nghĩ Diệp Thanh Liễu quả quyết lắc đầu, "Không được."

"Sao lại không được?" Diệp Thanh Tri đầu óc vừa chuyển, nói: "Ngươi có phải sợ thế lực chủ quân quá lớn hay không, nếu là thật chúng ta sẽ bàn bạc kỹ lại."(?)

"Không phải, ta là trắc thất, Phong nhi vừa sinh ra chính là con vợ lẽ. Nếu về sau nó làm quan bị người ta biết có a ma như vậy, sẽ chặt đứt tiền đồ của nó."

Thương thay cho tấm lòng của cha mẹ, Diệp Thanh Tri lúc này chỉ nghĩ đến những lời này, "Vậy người có từng hỏi qua ý Phong nhi chưa? So với công danh lợi lộc cái nào quan trọng hơn, ngươi chỉ thấy có tiền đồ. Còn đối với Phong nhi mà nói khẳng định là a ma quan trọng hơn người có từng nghĩ cả đời của nó sẽ tiếc nuối chưa?"

Diệp Thanh Liễu trực tiếp đánh gãy lời Diệp Thanh Tri nói, "Coi như ta đã chết đi, dù sao tuyệt đối không thể nói cho Phong nhi."

Diệp Thanh Tri lắc đầu, "Liễu ca nhi, nếu như ngươi là Phong nhi, ngươi sẽ chọn cái nào, không phải ta nói quá, liền tính xuất thân ngươi không tốt, nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng lớn đến tiền đồ của nó như vậy, hoàn toàn là do ngươi tự mình đa tâm." Tuy rằng Diệp Thanh Liễu sẽ mang đến cho Phong nhi vấn đề danh dự, nhưng cũng không khoa trương như hắn ta nghĩ.

Một khi con người có tâm lý tự ti, thì càng ngày càng nghĩ nhiều, nếu Phong nhi không ưu tú như vậy còn tốt, hiện giờ biết được Phong nhi trúng tú tài, Diệp Thanh Liễu càng thêm tự ti về khuyết điểm của mình.

Hai người hàn huyên vài câu, cuối cùng Diệp Thanh Tri khuyên được Diệp Thanh Liễu, để hắn ta đồng ý nhận Phong nhi.

"Đây là Cẩn ca nhi ư, đã nhiều năm không gặp, khó trách ta không nhận ra?" Diệp Thanh Liễu nhìn Cẩn ca nhi, cười nói, lại tháo vòng ngọc trên tay xuống đưa cho Cẩn ca nhi, coi như lễ gặp mặt.

Thấy Cẩn ca nhi nhìn mình, Diệp Thanh Tri gật gật đầu, nếu lúc này không nhận, ngược lại khiến Diệp Thanh Liễu mất mặt.

Trên đường trở về, Diệp Thanh Tri lại hỏi hắn ta mấy năm nay trải qua như thế nào, lần này Diệp Thanh Liễu không có thoái thác.

"Năm đó ta bị một phú thương mua đi, về sau đi theo hắn trở về phía nam, lúc đầu vẫn tốt, không nghĩ chính quân trong phủ là miệng nam mô bụng bồ dao găm(*), đáng thương đứa nhỏ của ta chưa được ba tháng, bị hắn ta làm hại mà mất đi, cũng bởi vì thế mà tổn hại thân mình, về sau không thể mang thai được nữa, lại chờ qua nửa năm, có người mới vào trong phủ, từ đó lão gia không bao giờ tiến vào phòng ta nữa." Diệp Thanh Liễu nói đến đứa nhỏ không thể sinh ra, nước mắt xoạch xoạch rớt.

"Về sau nữa, ta sống ở trong phủ cũng trở nên gian nan, càng về sau lại càng sa sút, cho tới bây giờ, cũng chỉ là sống cho qua ngày mà thôi." Diệp Thanh Liễu thấp giọng nói.

"Vậy sao hôm nay ngươi có thể lên đây dâng hương?" Một đường xuống núi, Diệp Thanh Tri cũng không gặp ai khác.

"Ta hiện giờ ở trong phủ ăn chay niệm phật, hy vọng Phong nhi có thể sống tốt, ông trời phù hộ, hiện giờ nó đậu tú tài, lần này cũng là đại thọ tám mươi lão chính quân, ta nói đến đây tụng kinh cầu phúc, bọn họ cũng đồng ý, vốn có tiểu ca nhi hầu hạ ta, có điều đã xuống núi mua đồ rồi (?)." Diệp Thanh Liễu thấp giọng nói.

Diệp Thanh Tri nhìn hắn ta, "Nếu ngươi có thể ra phủ, sao lại không tới tìm chúng ta?"

"Chúng ta ở cách ngươi ba(?) huyện thành, Lân huyện là nhà cũ lão gia, lần này là đại thọ tám mươi lão chính quân, muốn quay về tổ trạch chuẩn bị thọ yến, cũng sẽ không trở về." Diệp Thanh Liễu nhìn Diệp Thanh Tri, sao hắn ta có thể chưa từng nghĩ đến bọn họ, nhưng khoảng cách ba huyện, cũng phải đến vài trăm dặm đường, sao một ca nhi đến cửa phủ cũng không thể ra có thể đi được mấy trăm dặm đường đó.

Diệp Thanh Tri gật gật đầu, xem như đã hiểu lời hắn ta nói, liền nói: "Kia muốn chuộc ngươi ra, có thể rất khó hay không?"

"Kia hẳn sẽ không, lão gia đã sớm không vào phòng ta nữa, ngươi chỉ cần giả làm người nhà ta, muốn ta về nhà, thừa dịp đại thọ lão chính quân, có lẽ không cần đến bạc luôn." Diệp Thanh Liễu nói.

Dưới chân núi, Diệp Thanh Liễu lại không thể đi theo Diệp Thanh Tri được nữa, rốt cuộc hiện tại hắn ta còn chưa được tự do, Diệp Thanh Tri chỉ đành bảo hắn ta viết ra địa chỉ, chờ hắn tới cửa chuộc hắn ta ra.

Đêm đó, Diệp Thanh Tri đem chuyện này nói cho Phong nhi, tuy rằng sắc mặt đứa nhỏ không đổi, nhưng ánh mắt lại thay đổi không ít, nào có đứa trẻ nào không nghĩ đến cha mẹ của mình, huống chi những năm gần đây, Diệp Thanh Tri cũng không lừa Phong nhi.

Ngày hôm sau, Phong nhi liền đi chùa, nhưng cũng là đi không công, sau đó liền trở về, chờ Diệp Thanh Tri đem a ma trở về.

Tới địa chỉ Diệp Thanh Liễu viết ra, liền thấy bọn hạ nhân ở kia rất bận rộn, Diệp Thanh Tri tìm tới người gác cổng, đưa chút bạc, hỏi: "Đây chính là phủ Lưu lão gia?"

"Là Lưu phủ, ngươi là ai?" Thái độ người gác cổng còn tính là khách khí, cũng không có vẻ ỷ thế hiếp người.

Kỳ thật chủ yếu vẫn là vẻ ngoài Diệp Thanh Tri tốt, y phục cũng không tính quá kém, bằng không thái độ người gác cổng tuyệt đối không thể tốt như vậy.

"Hôm kia ở chùa miếu ta thấy một người, lớn lên trông rất giống đệ đệ nhà ta, liền đi hỏi thăm, mới biết là người trong phủ, chẳng biết có thể hỗ trợ thông báo một tiếng hay không?" Diệp Thanh Tri lại cho thêm một khối bạc vụn.

Ngữ khí người gác cổng càng tốt, "Không biết ngài muốn hỏi thăm ai?"

"Một vị ca nhi họ Diệp, tên là Thanh Liễu, tuổi cũng cỡ ta." Diệp Thanh Tri cười nói.

Người này gật gật đầu, nhấc chân vào cửa đi thông báo.

Chỉ qua vài phút, người nọ lại trở về, để Diệp Thanh Tri và Trình Huy đi vào.

Nhìn thấy tất nhiên không phải Diệp Thanh Liễu, mà là một lão ca nhi trông có vẻ phúc hậu, phỏng chừng là chính quân, nhìn thấy Diệp Thanh Tri còn tính khách khí, để cho bọn họ ngồi xuống, mới hỏi: "Ngươi là ca ca Liễu ca nhi?"

"Đúng vậy, tại hạ Diệp Thanh Tri, lớn hơn Liễu ca nhi hai tuổi." Diệp Thanh Tri trực tiếp nói ra.

Vị chính quân kia nhìn hắn từ trên xuống dưới, sau đó cười nói: "Lẽ ra ngươi là người nhà Liễu ca nhi, nên để ngươi gặp hắn ta, chỉ là hiện tại hắn đang trải giới vì lão chính quân, không tiện gặp người ngoài."

"Không sao, biết được đệ đệ ta tại đây là tốt rồi, lại nói tiếp, chúng ta tìm hắn mười mấy năm, lại không nghĩ hắn ở Lân huyện, thật là......" Diệp Thanh Tri ra vẻ bộ dáng thương tâm.

Lại nói chuyện phiếm với chính quân vài câu, Diệp Thanh Tri mới vào chính đề, muốn chuộc thân cho Diệp Thanh Liễu, không nghĩ rằng chính quân lại từ chối.

"Dù sao cũng là người bên cạnh lão gia, ta cũng không thể tùy ý làm chủ, chờ lão gia trở về, ta sẽ nói lại với lão gia." Chính quân chậm rãi nói.

Diệp Thanh Tri hết cách, chỉ đành lưu lại lễ vật, chờ lần sau lại đến.

Lần thứ hai tới, là ngày mừng thọ lão chính quân, Diệp Thanh Tri lén đi tìm chính quân, lần nữa nhắc tới việc chuộc thân.

"Lẽ ra là không được, chỉ là hôm nay đại thọ tám mươi của lão chính quân, thấy cốt nhục các ngươi chia lìa ngần ấy năm, ta cũng thật sự không đành lòng, chỉ là......" Chính quân hạ thấp giọng, cười nhìn Diệp Thanh Tri.

Vừa thấy bộ dáng này, Diệp Thanh Tri sao lại không biết ý là gì, từ trong tay áo lấy ra một tờ ngân phiếu, nói: "Ta chỉ là nông phu, thật sự không có nhiều tiền, ngài xem như vậy đã đủ chưa?"

Chính quân thấy chỉ có năm mươi lượng, đáy mắt hiện lên tia khinh thường, có điều xem bộ dáng Diệp Thanh Tri, cũng biết như thế này đã không tồi, liền gật đầu đồng ý.

Kỳ thật Lưu lão gia đối với việc thiếu Diệp Thanh Liễu ngược lại rất cao hứng, một ca nhi nhan sắc tàn phai, lại không thể sinh con, lưu lại trong nhà còn tốn lương thực.

Mang theo Diệp Thanh Liễu trở lại huyện Thanh Hà, dọc theo đường đi, Diệp Thanh Liễu không ngừng khóc, nhưng Diệp Thanh Tri biết, đây là cao hứng.

"A ma......"

Diệp Thanh Liễu xuống xe ngựa, liền nghe được hai tiếng ấy, gần như không thốt lên được tiếng nào, thân mình run rẩy, ngẩng đầu nhìn thân ảnh phía trước, thân mình lung lay, sau đó vọt tới người nọ ở phía trước, "Phong...... Phong nhi......"

Sau đó lớn tiếng khóc ròng nói: "Con của ta a!"

Ngô Phong thấy a ma như vậy, nước mắt chảy xuống theo.

Cốt nhục chia lìa hơn mười năm, đến khi gặp nhau, mặc cho ai cũng đều như thế này.

Diệp Thanh Tri ở một bên, cũng không nhịn được đỏ hốc mắt, sau lại thấy hàng xóm gia có người ra nhìn, hắn vội vàng bảo hai người vào trong.

Năm đó, Cảnh Bách cùng Phong nhi đều trúng cử, thành cử nhân, có thể miễn thuế ruộng, đối với việc này khiến Diệp Thanh Tri cao hứng vài ngày, đặc biệt Diệp Thanh Liễu, mỗi ngày đều thắp hương bái Phật, nói là Phật Tổ phù hộ.

Đậu cử nhân khác với đậu tú tài, đó là chân chính thay đổi địa vị, từ đây, bọn họ không còn là hộ nông, mà thành thư hương, đặc biệt là Cẩn ca nhi, sẽ chọn được người chồng tốt hơn, đây cũng là nguyên nhân Diệp Thanh Tri chờ Cảnh Bách thi đậu cử nhân, mới tính đến chuyện của Cẩn ca nhí.

- -----

Còn 2 chương.....😣😣

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.