Đến tối Đại tướng quân trở về từ trong cung, cũng đem về một tin tốt. Ông đã trình bày lên Hoàng đế việc của các nàng, và nhận được sự đồng ý của Hoàng đế phái người đi cứu Tiểu Vân. Ngoài một ngàn cấm vệ ra, Hoàng thượng còn đặc biệt phái hai vị Vương gia đi lần này. Một người là Tam vương gia Hách Liên Phách Thiên, người kia, mặt lạnh Nhị vương gia Hách Liên Ngạo Thiên. Đối với việc lần này, các nàng coi như cũng cảm thấy cảm kích Hoàng đế, duy nhất Tiêu Khuynh Thành vẫn là dửng dưng như không, chuyến đi lần này nàng ấy cũng muốn theo. Đám Tiểu Khuynh ngăn không được, bất đắc dĩ đành đồng ý. Ngày khởi hành, ấn định là vào năm ngày sau.
Trong lúc ở phủ Tướng quân nhộn nhịp biết bao, trong Hoàng cung, Hoàng đế mặc hoàng bào đứng trước gương, hết vuốt cằm lại xoa má, không thì cũng cầm lược chải chải mấy sợi tóc vô tình phất phơ. Hắn đứng ngẩn người hồi lâu, nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu trong gương mà không biết đang suy nghĩ gì. Một lát sau, đột nhiên hắn thở dài, nhìn vào gương tự lẩm bẩm:
“Gương ơi là gương, ngươi thử nói xem trên đời này, còn có ai vừa hảo, vừa suất, vừa tuấn tú, lại giỏi giang như trẫm không? Hô, câu này chắc chắn làm khó ngươi rồi, một nam nhân ưu tú bậc nhất, lại hoàn mĩ không vết sứt từ trên xuống dưới từ ngoài vào trong như ta, thử hỏi trên đời ngoài ta ra làm gì còn ai được như vậy chứ?”
“Thẳng thắn mà nói, quá mức ưu tú cũng không phải là lỗi của ta, ai bảo phụ hoàng mẫu thân sinh ra nhi tử quá ư xuất sắc như ta làm gì? Để bây giờ không biết bao nhiêu người vì sắc đẹp của ta mà sinh hận, haizz…”
Hách Liên Minh Thiên cứ đứng trước gương như vậy hồi lâu, tự hỏi tự trả lời, cung nữ đứng bên trong điện đầu cúi thấp hết cỡ, cực lực che giấu cảm xúc, muốn bật cười nhưng không dám. Màn tự kỉ siêu cấp này hầu như tối nào cũng diễn ra, bất quá bọn họ vẫn không thể nào mà thích nghi cho được. Thiếp thân thị vệ của Hách Liên Minh Thiên, Tử Kì, vốn mang gương mặt âm hàn trời sinh không đổi, nhưng trước cái bệnh cuồng yêu bản thân của chủ tử hắn, cơ mặt vẫn không ngừng giật lên giật xuống. Cửa điện lúc này đẩy ra, Tô công công cúi đầu đi vào, cung kính hành lễ:
“Nô tài tham kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng, nô tài đã theo chỉ thị tìm ra nữ tử đó rồi ạ!”
Hách Liên Minh Thiên dừng màn tự kỉ lại giữa chừng, quay đầu lại, nhếch môi hứng thú hỏi:
“Ồ, ra rồi sao, là phi tử nào vậy?”
Tô công công cúi người đáp:
“Dạ bẩm, là Tiêu mĩ nhân. Tiêu mĩ nhân tên thật là Tiêu Khuynh Thành, là nhi nữ của Lại Bộ thượng thư Tiêu Kiến Hùng, nửa năm trước tiến cung, được sắc phong hàm mĩ nhân. Trước đó, nàng còn có danh xưng là Đệ nhất kinh thành tài nữ!”
Hách Liên Minh Thiên nghe xong lai lịch nàng kia, khóe môi cong lên hứng thú. Nhi nữ của Lại Bộ thượng thư, đệ nhất kinh thành tài nữ, ưm, không tệ. Bất quá, lời lẽ trong phong thư hôm đó, hình như không hợp với hình tượng một tài nữ nhỉ? Suy nghĩ một chút, Hách Liên Minh Thiên xoay người, thanh âm nhẹ nhàng vang lên:
“Bãi giá đến Hàm Dương uyển, truyền khẩu dụ của trẫm, tối nay Tiêu mĩ nhân thị tẩm!”
Nói xong liền đi ra cửa, Tô công công cùng Tử Kì bốn mắt nhìn nhau, sau liền nhanh chóng đuổi theo. Đoàn người kéo đến trước cửa Hàm Dương uyển, gây ra xôn xao không nhỏ. Ít nhất thì cũng đánh động đến cung của Hoàng hậu, Lan Quý phi và tẩm cung của vài vị phi tần cao cấp khác. Ở Phượng Vũ cung….
Hoàng hậu một thân y phục trang sức lộng lẫy chói mắt, trên mặt trang điểm cầu kì, giữa trán điểm một ấn kí hoa đào, khiến cho dung nhan thêm phần yêu dị, cuốn hút. Nàng ngồi thảnh thơi trên ghế Quý phi, bên tay bưng một chén trà được làm từ ngọc quý tinh xảo, nhẹ nhàng nhấp vào ngụm trà, phía dưới một tiểu cung nữ đang quỳ gối bẩm báo. Bỗng…”Rầm!”, chén trà tinh xảo bị đặt mạnh xuống bàn, trên bề mặt xuất hiện vết nứt nhỏ. Tiểu cung nữ sợ hãi co rúm lại. Hoàng hậu một bộ dạng phẫn nộ không có chỗ phát tiết, khuôn ngực đầy đặn phập phồng lên xuống liên tục, châu ngọc trên mũ phượng va vào nhau vang lên từng hồi leng keng. Sắc mặt nàng ta tối lại như bầu trời trước cơn bão, răng ngọc cắn vào môi làm nổi lên từng dấu răng. Trong điện im lặng như tờ, không một ai dám thở mạnh. Hoàng hậu nghiến răng:
“Ngươi nói Tiêu mĩ nhân?”
Tiểu cung nữ run rẩy gật đầu, cổ họng bị sợ hãi làm cho nghẹn lại. Hoàng hậu một bụng tức đang không có chỗ phát tiết, trừng mắt nhìn cung nữ quỳ trên đất, quát lớn:
“Bổn cung đang hỏi mà ngươi dám không trả lời sao? Người đâu, đem tiện tì này ra ngoài loạn côn đánh chết cho bổn cung!”
Dứt lời, hai thị vệ hùng hổ đi vào, lôi kéo cung nữ kia ra ngoài. Tiểu cung nữ khóc lóc van xin liên tục, nhưng vẫn bị hai người thị vệ lôi xuống. Chốc sau nghe tiếng kêu thét thê lương vọng tới, lâu dần liền mất hẳn, mà tâm trạng người trong điện cũng ngày càng khẩn trương. Hoàng hậu hai nắm tay siết chặt, ánh mắt ác độc vô cùng, cười gằn:
“Hết Lan quý phi lại đến Tiêu mĩ nhân, hừ, một bọn tiện nhân. Cũng tốt, trở thành trò tiêu khiển cho bổn cung mấy ngày tới đi!”
Tiếng cười dữ dội vang ra ngoài điện, quanh đi quẩn lại khiến người nghe thấy phải sợ hãi rùng mình. Ngược lại, tại Lan uyển…
Lan Quý phi trên mặt lưu lại một nụ cười dịu dàng như ngọc khiến lòng người thả lỏng, mơ hồ có thể đắm chìm trong nụ cười ấy. Tiểu cung nữ bẩm báo xong, tiếp tục im lặng cúi đầu. Lan Quý phi cúi đầu cười, thanh âm tựa tiếng sáo ngọc trong trẻo rót vào lòng người:
“Xem ra bổn cung lại sắp có thêm một vị muội muội rồi! Mấy ngày qua ở trong cung cũng thực buồn chán mà…”
Nói xong, nàng ta nhẹ nhàng đứng dậy, nhấc gót sen nhẹ bước vào phòng trong. Trên đất, tiểu cung nữ kia vẫn quỳ, bàn tay giấu trong tay áo từ lúc nào đã ướt đẫm mồ hôi.
Đoàn người hộ tống Hoàng thượng đến trước cửa Hàm Dương uyển thì ngừng lại. Tô công công đứng ở trước cửa cung, hô to:
“Hoàng thượng giá lâm….”
Thanh âm vang vọng, lặp đi lặp lại vài lần, Tử Kì bỗng rùng mình một cái. Mọi người im lặng chờ. Không có động tĩnh gì. Tô công công hơi cau mày, quay đầu nhìn Hoàng thượng một chút, thấy trên mặt ngài vẫn là nụ cười mỉm tiêu chuẩn, thầm tĩnh trí, lại lớn giọng hô tiếp:
“Hoàng thượng giá lâm…”
Thương thay a, không một tiếng đáp lại, chỉ có điệp khúc “Hoàng thượng giá lâm” là vọng đi vọng lại mãi. Trên mặt Hách Liên Minh Thiên đã bắt đầu thấy dấu hiệu nứt mặt nạ, trong mắt thoáng một tia không kiên nhẫn. Tô công công cũng cảm thấy ngây ngẩn cả người. Nào đâu trước giờ có nữ nhân lại lớn mật đến vậy, Hoàng thượng đến còn không ra tiếp đón? Tô công công còn muốn gọi nữa, Hách Liên Minh Thiên nhìn cánh cổng đóng chặt, mi gian nhíu lại, phất tay:
“Tử Kì, vào xem đi!”
Tử Kì khom người đáp dạ, thân mình nhoáng lên phi thân vào bên trong viện. Ở bên trong một mảnh tối đen, không có lấy một ngọn đuốc hay ánh nến, chỉ có tiếng gió khua xào xạc. Một lát sau Tử Kì trở ra, đem về một cái tin tức gây chấn động. Tiêu mĩ nhân không có ở trong uyển, mà một cái nha hoàn cũng không có. Chân mày Hách Liên Phách Thiên nhíu lại càng sâu, thầm cảm thấy có chỗ không đúng, liền sai người vào viện lục soát. Kết quả, đám cung nữ trở ra, vẻ mặt xanh mét, bởi vì đích thực nơi này không có một ai, kể cả y phục hay đồ nữ trang đều không có, tựa như một biệt uyển không người. Tô công công run rẩy nhìn sắc mặt Hoàng đế tối đen một mảnh, trong lòng thầm hô không xong. Trên mặt Hách Liên Minh Thiên đều là một cỗ hơi thở u ám. Trong lòng hắn thầm cười lạnh. Giỏi cho một nữ tử, lại dám trốn khỏi cung. Mặc dù hắn đây sở hữu ba nghìn giai lệ còn không để một cái phi tử cỏn con như nàng vào mắt, nhưng dù sao nàng cũng là phi tần hậu cung của hắn, còn chưa được hắn cho phép, nàng lại đã dám rời cung trốn đi. Hành động này, thật không nghi ngờ gì là đang khiêu khích uy quyền đế vương, gần giống như tát một cái vào mặt hắn. Tốt lắm, Tiêu Khuynh Thành, nàng đã có gan trốn khỏi hắn, vậy thì trốn cho kĩ một chút, đừng để hắn bắt được! Nếu không, hậu quả của chuyện này, nàng không gánh nổi đâu!
Lúc này, ở ngoại vi Nhâm thành, một toán người ngựa lặng lẽ di chuyển trong đêm. Một người trong số đó đột nhiên rùng mình. Tiêu Khuynh Thành kéo chặt tấm áo choàng vào người, thầm nghĩ khí ban đêm ở cổ đại này hơi lạnh, da gà trên tay nàng cũng nổi lên rồi. Vốn là năm ngày sau mới xuất phát, nhưng không biết Tiểu Khuynh đột nhiên phát bệnh gì, kiên quyết đòi phải đi ngay, vậy nên ngay tối hôm sau bọn họ đã lên đường. Một nghìn cấm vệ quân chờ ở ngoài thành, đám người Tiểu Khuynh cải trang hết một lượt mới rời thành. Tiểu Cẩn ngồi lắc lư trên lưng ngựa, ngửa đầu ngáp một cái, muốn gục xuống ngủ nhưng nghĩ bản thân đang ngồi trên ngựa nên đành cố chống chọi. Tiểu Khuynh đi đầu, hơi ngoái ra sau nhìn họ, nhẹ giọng nói:
“Cẩn, ngươi chịu khó chút, lát nữa ra khỏi thành chúng ta sẽ đổi qua xe ngựa!”
Tiểu Cẩn gật đầu, xoa xoa hai mắt mông lung, đợi lát nữa lên xe nàng nhất định hảo ngủ một giấc thật say. Tiểu Tuyết nhìn phía trước tối đen như mực, hỏi:
“Tiểu Khuynh, sao chúng ta phải khởi hành sớm vậy?”
Tiểu Khuynh không đáp, nàng kéo cương ngựa, bình thản nói:
“Lúc nào đó sẽ nói cho ngươi!”
Đoàn người thuận lợi ra khỏi thành mà không gặp chút khó khăn nào. Tiểu Khuynh dẫn đầu nhảy xuống ngựa, quay đầu nhìn ngó xung quanh. Hách Liên Phách Thiên nhìn nàng, đưa hai ngón tay lên miệng huýt một tiếng sáo. Âm thanh được nội lực truyền đi rất xa. Thoáng chốc, từ đằng xa đi tới một đội nhân mã, hành quân rất có trật tự.
Trong lòng Tiểu Khuynh thầm than, quả nhiên là cấm vệ hoàng gia có khác, người nào thực lực cũng cao cường. Tiểu Khuynh nhìn chiếc xe ngựa rộng rãi trước mặt, khẽ gật đầu, lại quay sang Hách Liên Phách Thiên nói:
“Ngài mau ra lệnh cho bọn họ giải tán đi. Hành trình lần này là bí mật, ta không muốn gây xôn xao để người khác biết!”
Hách Liên Phách Thiên chăm chú nhìn nàng một lúc, hồi lâu mới gật đầu, hướng cấm vệ quân nói:
“Các ngươi hãy về cung đi, không cần đi theo bảo vệ bọn ta nữa!”
Đội trưởng cấm vệ quân muốn nói gì đó nữa, nhưng nhìn ánh mắt không cho phép cự tuyệt của Hách Liên Phách Thiên, lời nói đến cổ họng đành nuốt xuống. Bất quá, trước lúc rời đi, hắn hơi ngoái đầu lại nhìn Tiểu Khuynh, thầm tự hỏi rốt cuộc thiếu niên này là ai mà lại khiến Hách Liên vương gia của bọn họ thuận theo ý hắn như vậy?
Cả sáu người cùng leo lên xe ngựa, Tiểu Khuynh để mấy người kia ngồi trong, nàng ở ngoài đánh xe. Vốn là Hách Liên Phách Thiên muốn làm phu xe, nhưng Tiểu Khuynh kiên quyết cự tuyệt. Lộ trình lần này đi theo chỉ đạo của nàng, để nàng đánh xe là tốt nhất. Chiếc xe ngựa lăn bánh, rời đi biên giới Hạo Thiên quốc, tiến về Bắc Hãn. Trên đường đi bọn họ cũng ghé lại nghỉ ngơi, nếu gặp thành trì thì ngủ tại khách điếm, không thì kiếm nơi nào đó vắng vẻ, dừng xe ngựa rồi mỗi người kiếm một góc mà ngủ. Tiêu Khuynh Thành nhất định giấu kín việc mình là nữ, không để Hách Liên Phách Thiên và Hách Liên Ngạo Thiên, hai kẻ này đều là huynh đệ của tên Hoàng đế kia, nàng cũng không ngu gì mà tiết lộ thân phận cho bọn họ nắm thóp, vậy nên hai người Hách Liên kia không hề biết gì cả. Chung quy thì tính từ lúc khởi hành đến giờ cũng đã được năm ngày, mọi thứ vẫn ổn. Tiểu Cẩn ngồi trên xe không phải nhìn phong cảnh thì cũng là lăn ra ngủ, Tiểu Tuyết thì chăm chú đọc y thư, Tiêu Khuynh Thành cũng học theo Tiểu Cẩn, lấy việc ăn ngủ làm đầu, Hách Liên Ngạo Thiên từ lúc đầu đã chẳng mở miệng nói câu nào, suốt ngày giữ khư khư bộ mặt lạnh băng như hầm đá đông chết người, chỉ an ổn ngồi trên xe dưỡng thần, làm Tiểu Cẩn không khỏi nhìn hắn mà nhớ lại dáng vẻ Tiểu Khuynh lúc mới gặp. Nàng ấy cũng lạnh lùng y như vậy, còn hơn một phần lãnh đạm thờ ơ, ngày ngày giữ khuôn mặt như xác chết, ai đến gần cũng lảng tránh. Bây giờ tính tình Tiểu Khuynh đã phần nào ôn hòa đi, nhưng bản tính lạnh lùng như đã ăn sâu vào gốc rễ xương tủy của nàng, không cách nào thay đổi được. Hách Liên Phách Thiên thì quan sát lộ trình đường đi, lúc khác thì nhắm mắt dưỡng thần, không thì rảnh rỗi đi tranh việc đánh xe với Tiểu Khuynh. Hắn đối xử với Tiểu Khuynh dường như đặc biệt hơn người bình thường còn khiến Tiểu Cẩn nhiều lần muốn hỏi xem có phải hắn hay không cũng là nam nhân đoạn tụ. Bất quá nàng sao dám hỏi chứ, câu này hỏi Lưu tướng quân điển trai hay lão thành chủ còn được, hỏi cái tên vương gia cục gỗ này, lá gan nàng còn chưa to đến mức đó.
Đi không ngừng nghỉ suốt hai ngày, cuối cùng cả bọn đã tới được Bắc Hãn quốc. Người Hung Nô và người Nguyên vốn luôn có hiềm khích, mà Hạo Thiên và Bắc Hãn lại là hậu duệ của hai dân tộc này, nên người dân Hung Nô rất kì thị người Nguyên. Để tránh gây ra xung đột, Tiểu Khuynh bảo cả bọn phải hóa trang. Người Hung Nô thân hình cao lớn, hai huynh đệ Hách Liên thì không có vấn đề, nhưng còn một đám chiều cao có hạn như bọn Tiểu Khuynh thì đành phải mặc trang phục rộng rồi độn thêm vào. Thành ra sau khi hóa trang xong, hai huynh đệ kia vẫn cứ hùng dũng uy nghiêm vô cùng, trong khi các nàng lại hóa ra một đám nam nhân vừa lùn vừa béo, hai tổ hợp đứng cạnh nhau thật vô cùng nhức mắt. Thật chắc chắn xong xuôi rồi, đoàn người mới đi vào thành, nhưng để tránh bị nghi ngờ, bọn họ chia thành từng tốp nhỏ, sau khi vào thành rồi thì mới hợp lại.
Trong khi bọn Tiểu Khuynh thuận lợi mà vào thành, thì tại phủ Thái tử, Tiểu Vân đang sắp bị bức đến muốn điên lên. Nàng nhìn một đống những vật phẩm, trang sức, y phục mà hai mắt cơ hồ muốn bốc hỏa. Mới sáng ra nàng bị Trưởng công chúa lôi từ trên giường xuống, kêu nàng ra ngoài xem ngạc nhiên. Trên đất bày la liệt đủ mọi thùng, rương gỗ, bên trong là trân châu, ngọc ngà quý giá. Chấn động này chưa hết, Trưởng công chúa lại táng cho nàng một quả bom cỡ nặng:
“Cái này đều là vật phẩm sính lễ, để ba ngày sau ca ca ta cưới ngươi vào phủ làm lương đệ. Tiểu Vân a, ngươi sắp thành tẩu tử của ta rồi!”
Oanh! Đầu óc Tiểu Vân trong nháy mắt trống rỗng. Nàng hết nhìn Trưởng công chúa lại nhìn số vật phẩm trên đất, hô hấp tựa như có điểm khó khăn, lắp bắp lặp lại:
“Ngươi nói… cái gì lương đệ….cái gì… cưới gả cơ?”
Trưởng công chúa nghĩ nàng vì quá vui mừng mà sốc, nên thật hảo tâm cười, nhắc lại:
“Ha ha, ngươi có phải rất vui không? Rốt cuộc thì ngươi đã có một thân phận danh chính ngôn thuận để ở bên đại ca ta rồi! Chức vị lương đệ này không phải thấp đâu nha!”
Tiểu Vân đâu còn tâm trí mà nghe Trưởng công chúa nói nữa, thần hồn nàng đã bị đánh bay lên chín tầng mây rồi! Đột nhiên Tiểu Vân dùng sức, đẩy Trưởng công chúa và Ngư nhi ra, sau đó chạy vội về phòng đóng chặt cửa. Ngồi trong phòng, Tiểu Vân thất thần trượt xuống, xụi lơ trên đất, nước mắt, không biết từ lúc nào đã trào ra. Tiểu Vân cắn môi, mặc kệ bên ngoài Trưởng công chúa và Ngư nhi ra sức gọi, nàng cuộn chặt mình trên đất, im lặng khóc.
Sáng hôm sau lúc vừa mở cửa, Tiểu Vân liền thấy ngay khuôn mặt của Gia Luật Tử Nguyên. Lần nữa nhìn thấy hắn, mọi khuất tất trong lòng nàng lại trào ra, Tiểu Vân lạnh lùng nói:
“Ta không tiếp ngài, Thái tử, thỉnh đi về cho!”
Nàng trở tay, tính đem cửa đóng vào, nhưng Gia Luật Tử Nguyên đã nhanh hơn, hắn lách qua cửa đi vào phòng, rất thản nhiên ngồi xuống ghế. Tiểu Vân không nhìn hắn, lẳng lặng đi vào trong phòng, cũng kéo ghế ngồi xuống. Gia Luật tử Nguyên lúc này mới chăm chú quan sát nàng. Hai bọng mắt sưng lên, viền mắt hoe đỏ, xem ra Ngư nhi nói không sai, nàng đã khóc rất nhiều. Nhìn vẻ mặt Tiểu Vân lạnh băng không cảm xúc, Gia Luật Tử Nguyên khẽ thở dài, lên tiếng:
“Có phải cảm thấy thiệt thòi lắm không?”
Tiểu Vân lựa chọn trầm mặc, cũng không nhìn hắn. Gia Luật Tử Nguyên lại tiếp:
“Thực ra trong chuyện này, ta cũng giống nàng, đều bị ép buộc cả!”
Tiểu Vân hơi kinh ngạc, cũng giương mắt nhìn hắn một chút, vẫn lại hạ xuống.
“Có lẽ nói ra nàng sẽ không tin, nhưng người ép ta vào mối hôn sự này, chính là Vương thượng, phụ hoàng của ta!”
Lần này thì Tiểu Vân cuối cùng cũng ngước lên nhìn hắn, trong mắt là ngạc nhiên cùng khó hiểu. Gia Luật Tử Nguyên cười khổ:
“Tiểu Vân, ta xin lỗi, nhưng ta không thể không làm vậy. Nếu như không cưới nàng vào phủ, thì nàng sẽ trở thành phi tử của phụ hoàng. Đó là điều mà ta không muốn thấy
nhất!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vân trắng bệch, môi cũng bị cắn chặt. nàng đặt trong ống tay áo hơi run run, thân mình cũng không tự chủ mà run lên nhè nhẹ. Khả Hãn của Bắc Hãn, ông ta đã để ý nàng rồi sao? Gia Luật Tử Nguyên nhìn khuôn mặt trắng bệch không huyết sắc của nàng, trong tâm sinh ra một chút đau lòng, hắn nhẹ giọng nói:
“Tiểu Vân, mặc dù sẽ ủy khuất nàng, nhưng hiện thời ta không tìm được cách nào khác để chối bỏ chuyện này, tin tức ba ngày sau ta cưới nàng vào phủ cũng đã bị truyền đi khắp các ngõ ngách rồi, nước cờ này đã đi là không thể thu hồi nữa. Hi vọng nàng hiểu, ta làm tất cả chuyện này cũng chỉ không muốn nhìn thấy…”
Nhìn thấy nàng trở thành phi tử của phụ hoàng ta. Những lời này Gia Luật Tử Nguyên không nói, hắn lẳng lặng nhìn nàng, thấy Tiểu Vân vân cúi đầu trầm mặc, nỗi đau kia lại trở thành sự phiền muộn, buồn bã. Có lẽ hắn nên cho nàng thời gian để suy nghĩ, việc này đối với nàng, có lẽ là một cú sốc lớn. Nhẹ nhàng đứng dậy, Gia Luật Tử Nguyên lẳng lặng đi ra ngoài, lúc bước qua ngưỡng cửa, hắn quay đầu nhìn nàng một lần nữa, lại bắt gặp giọt nước đọng trên mi mắt nàng, từ lúc nào đã chảy thành dòng trên gò má. Cõi lòng hắn tê tái, lạnh lẽo, nỗi chua xót cứ thế dâng lên, Gia Luật Tử Nguyên ép bản thân phải quay lại, phải mau chóng rời đi. Cước bộ hắn hỗn loạn, có chút lảo đảo đi ra khỏi viện của nàng. Một mình Tiểu Vân ngồi trong phòng, trên má giọt nước lăn dài, hóa thành giọt rơi tí tách. Đôi mắt nàng đẫm lệ, như phủ một tầng sương buốt giá, mãi mãi không tìm thấy điểm sáng. Tiểu Vân bóp chặt tay, mặc cho nước mắt lăn dài, môi nàng khẽ gọi tên người:
“Khuynh ơi, Tuyết ơi, Cẩn ơi, Vân phải làm sao bây giờ?”