Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử

Chương 27: Đi ăn trộm (thượng)



Phát tiết xong hỏa khí, tâm tình Tiểu Cẩn phải nói là vô cùng, vô cùng tốt, tốt đến mức suốt từ chặng đường về đến phủ Đại tướng quân, miệng nàng cười không khi nào khép lại, hai mắt cong cong tiết lộ tâm tình chủ nhân lúc này. Mấy người kia đi ở đằng sau thấy nàng vui vẻ vậy cũng chỉ nhìn nhau cười cười. Tính tình Tiểu Cẩn vốn như vậy, nàng giống như tiểu hài tử chưa lớn, ai đối tốt với nàng, khiến nàng vui vẻ nàng liền coi người ấy như bằng hữu, nhưng nếu đã là kẻ nàng ghét thì cho dù là Hoàng đế nàng cũng sẽ không để vào mắt. Hôm nay Dương công tử không biết gặp vận xui gì mà lại đụng đến nàng, hủy đi cả một bàn đồ ăn ngay trước mặt Tiểu Cẩn. Phải biết Tiểu Cẩn trên đời này chỉ coi trọng ba thứ, một là bản thân, hai là tình cảm và ba là đồ ăn. Dương công tử hủy đi thức ăn mà nàng thích ngay trước mắt nàng khiến cho Tiểu Cẩn dồn xuống một bụng hỏa khí, nên chẳng kiêng dè gì mà đem hắn đánh cho một trận ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, xem ra sau này Dương công tử kia sẽ chẳng còn mặt mũi đâu mà đi ra oai hống hách với người trong thiên hạ nữa.

Trên đường lúc này đã không còn cảnh người xem náo nhiệt đông đúc nữa, đoàn sứ thần Đông Liêu đã đi xa, mọi người lại tiếp tục công việc đang làm. Đường rộng thênh thang năm người các nàng nghênh ngang đi ở giữa, thu hút không ít những ánh nhìn. Thứ nhất là vì vẻ ngoài các nàng quá bắt mắt, thứ hai là vì đi cùng các nàng là Âu Dương Tử Yên. Tiểu Tuyết mệt mỏi đưa tay lên che miệng ngáp một cái, chán nản nói:

“Đi dạo cả buổi sáng, mệt quá, chúng ta hồi phủ được chưa nhỉ?”

Âu Dương Tử Yên đang tán gẫu với Tiểu Vân, nghe vậy liền nói:

“Lúc này cũng gần trưa rồi, hay chúng ta ghé vào chỗ nào đó ăn chút cơm rồi hẵng về!”

Nghe đến lại được ăn, hai mắt Tiểu Cẩn bừng sáng, hồ hởi nói:

“Đi, đi, chúng ta mau đi ăn thôi nào! Nhanh nhanh còn về phủ nữa!’

Tiểu Tuyết lau nước mắt còn sót lại từ cái ngáp vừa rồi, nhìn Tiểu Cẩn oán:

“Không phải mới hồi nãy ngươi đã ăn rất nhiều sao? Bây giờ lại muốn ăn nữa hả? Không sợ bị bội thực à?”

Tiểu Cẩn cười hì hì lộ ra hai cái núm đồng tiền, nói:

“Ăn rồi, nhưng vừa nãy đánh nhau hăng quá, bụng lại bắt đầu đói rồi!”

Tiểu Tuyết vuốt trán thở dài. Này, đúng là một con heo chuyển thế mà! Nhưng cả bọn vẫn chiều theo ý Tiểu Cẩn ghé vào một quán ăn dùng bữa rồi mới quay về. Đại tướng quân đã sớm bị triệu vào trong cung, trong phủ chỉ còn Tướng quân phu nhân. Bà thấy bọn họ về liền sai hạ nhân chuẩn bị thức ăn mang lên, nhưng bọn Tiểu Cẩn nói đã ăn ở bên ngoài nên lại thôi. Vì buổi tối còn phải vào cung tham gia yến tiệc nên cả đám chỉ lưu lại một lát liền cáo từ về phòng. Tướng quân phu nhân cũng không giữ các nàng lại, khẽ dặn dò chút rồi để cả bọn về nghỉ ngơi.

Hoàng cung Hách Liên quốc, Hách Liên điện lung linh ánh nến, cả sảnh đường đầy hoa, lúc nào cũng vô cùng náo nhiệt.

Hách Liên hoàng đế Hách Liên Phách Thiên ngồi trên chủ vị bằng vàng, bên trái là Sở Thái hậu, bên phải là Hoàng hậu một thân cung trang thêu bằng kim ti sang trọng bức người, đầu đội mũ phượng vô cùng quý phái. Ngồi bên dưới là Lan quý phi một thân hồng y dịu dàng xinh đẹp cùng một số phi tần phẩm cấp cao khác.

Bên dưới, đầu hàng bên trái là vị Thái tử của Đông Liêu quốc- Hàn Mặc Thần, tiếp theo là Tể tướng, Đại tướng quân, các vị quan văn quan võ cùng phu nhân.

Đầu hàng bên phải, Hách Liên Ngạo Thiên một thân trường bào tử y lạnh lẽo bức người, Hách Liên Phách Thiên trường bào xanh đen cũng lạnh không kém, Hách Liên Vân Thiên lục y cao quý thanh nhã vẻ mặt yêu nghiệt ung dung thưởng rượu, tiện thì liếc mắt đưa tình với vài vị tiểu thư trong điện khiến các nàng đỏ bừng hết mặt. Ngoài Tứ vương gia Hách Liên Chấn Thiên vốn không bao giờ tham gia yến tiệc kiểu này và Lục hoàng tử, Thất hoàng tử đã bị lưu đày ở Bắc ải ra thì tất cả các vị vương gia của Hách Liên hoàng triều đều có mặt.

Đám Tiểu Khuynh ngồi ở gần chỗ của Đại tướng quân, đối diện trực tiếp với đám Vương gia ở bên kia, thực nhàm chán mà ngắm nghía khắp đại điện. Tiểu Khuynh một thân trường bào màu trắng, tóc dài vẫn chỉ dùng dây đơn giản buộc gọn lên. Tiểu Tuyết ngồi sau Tiểu Khuynh cùng Tiểu Cẩn, một thân tử y gọn gàng, tóc dài búi lên cài một trâm ngọc. Tiểu Cẩn ngồi bên cạnh nàng, lam y sạch sẽ thoải mái, tóc đen chỉ buộc lỏng lẻo cho có. Hai người nhìn bên trong đại điện cái gì cũng yên lặng, đồng thanh che miệng ngáp một cái.

Hách Liên điện ngăn làm ba gian, một gian chính điện dành cho hoàng tộc, vương thất, gian thứ hai và gian thứ ba là hậu điện cho quan viên từ tứ phẩm trở xuống và phu nhân, tiểu thư ngồi.

Hàn Mặc Thần một thân hồng y đỏ rực, giống như đốm lửa ngồi trong đại điện, vẻ mặt yêu nghiệt thêm vài phần lãnh đạm, ở bên cạnh Tể tướng không ngừng rót rượu nói chuyện với hắn, nhưng chỉ nhận được vài câu ậm ờ lấy lệ. Bên trong đại điện, bầu không khí không tính là náo nhiệt nhưng cũng không phải là tĩnh lặng hoàn toàn.

Bởi ít ngày nữa sẽ là đại thọ của Hoàng đế Hách Liên Minh Thiên, nên ngày hôm nay đoàn sứ giả tới chỉ nói khách sáo đôi ba câu, dâng lên lễ vật gặp mặt là một khối huyết long bảo thạch, cũng ngầm nói tới mối hôn phối giữa hai nước, nhận được sự chấp thuận của Hoàng đế Hách Liên xong, đoàn sứ thần được cung nhân dẫn về điện nghỉ ngơi, dạ yến cũng như vậy kết thúc.

Đám Tiểu Khuynh vừa về đến phủ tướng quân, cả người mệt mỏi rã rời, đầu óc cũng không mấy tỉnh táo. Tiểu Khuynh đi thẳng về phòng, không quên nói chúc ngủ ngon với mấy người kia, Tiểu Vân và Âu Dương Tử Yên cũng vậy, Tiểu Cẩn vốn muốn về phòng đánh một giấc, lại bị Tiểu Tuyết chặn đường lôi đến một góc. Hai người rủ rỉ một lúc lâu, trên mặt Tiểu Cẩn hiện ra nụ cười hồ ly, cả hai tách ra, ai về phòng người nấy.

Nửa đêm...

Trên con đường từ phủ Đại tướng quân đến Hoàng cung, có hai bóng người lén lút men theo tường mà đi. Hai thân ảnh bị bao bọc trong bộ quần áo màu đen, trên mặt đeo một chiếc khăn che chỉ để lộ đôi mắt, trong bóng đêm, men theo đường lớn chạy tới Hoàng cung.

Tiểu Tuyết hai mắt lóe sáng trong bóng tối, phi thân mình lên trèo vào bờ tường, tiện thể vươn tay kéo Tiểu Cẩn lên theo. Hai người theo bờ tường tụt xuống, theo lối tắt đi tới cung của đoàn sứ thần. Các phòng đều đã tối đèn, chỉ có ánh lửa phất ra từ mấy cây đuốc cắm trên tường là còn cháy sáng trong gió lạnh. Bóng đêm yên tĩnh phủ lên toàn bộ tẩm cung. Hai người Tiểu Tuyết chui vào nấp trong một bụi cây rậm rạp, bắt đầu lên kế hoạch đánh cướp tài sản. Hồi sáng Tiểu Tuyết đã dò hỏi được, kiệu của Thái tử và Công chúa Đông liêu quốc đều được để trong sân viện của Công chúa, mà để vào được đó, trước hết là phải dụ được đám Cấm vệ quân ra khỏi phạm vi hoạt động của hai nàng. Phân công xong xuôi, hai người Tiểu Tuyết chia nhau ra hành động. Tiểu Cẩn có tài lẩn trốn nhanh sẽ đi dụ đám cấm vệ quân, còn Tiểu Tuyết sẽ trực tiếp làm nhiệm vụ trộm đồ.

Bên trong Phủ Đại tướng quân, Tiểu Khuynh đau đầu nhìn căn phòng Tiểu Tuyết trống không, lắc lắc đầu mấy cái liền quay về phòng.

Bên ngoài viện của Công chúa Đông liêu quốc có chừng mười mấy tên Cấm vệ quân canh gác, vô cùng nghiêm mật. Tiểu Cẩn nằm bò rạp trên cây ngọc lan trước viện, cành lá cây xum xuê che kín thân hình của nàng, qua khe lá nhìn một chút hoàn cảnh bên trong. Tòa viện trước mắt, trong hai lớp ngoài hai lớp đều có người canh gác cẩn thận, muốn đột nhập vào đó có chút khó khăn. Tiểu Cẩn nằm trên cây miên man suy nghĩ hồi lâu, liền rút trong túi ra mấy viên sỏi vừa lượm được, nhằm một tên Cấm vệ quân ném tới. Viên đá trúng ngay vào đầu hắn. Tên này giật mình một cái, xoay người nhìn tên bên cạnh, nhìn đến khi tên kia chịu không được phải hỏi:

"Trên mặt ta có dính gì à?”

Tên này lắc đầu, cả hai lại tiếp tục đứng canh gác. Lần này Tiểu Cẩn lại chọi đá vào người tên kia, lực chọi mạnh hơn khiến kẻ kia kêu một tiếng, quay sang nạt kẻ đứng bên:

“Ngươi đánh ta đấy à?”

Tên Cấm vệ quân kia trợn mắt, đáp:

“Phi! Lão tử từ nãy đến giờ một cọng lông tơ trên người ngươi còn chưa động đến, đánh ngươi cái p ấy!”

Tên bị đau lẩm bẩm khó hiểu;

“Quái lạ thật!”

Tiểu Cẩn ở trên cây hơi mỉm cười, lại đem đá chọi đến trên người một trong hai tên. Rốt cuộc, một tên bị đau chịu không nổi nữa, gầm lên:

“Con mẹ nó, lão tử muốn giết ngươi!”

“Ngươi giỏi thì làm đi, ta cũng nhịn ngươi đủ lắm rồi đấy!”

Hai kẻ cãi nhau ỏm tỏi, đánh động đến người ở bên trong, liền có Cấm vệ đi ra hỏi:

“Hai ngươi náo đủ chưa? Không biết là đánh động đến Công chúa sẽ bị tội mất đầu à?”

Hai tên kia nghe tên này nói vậy liền chẳng dám ngo ngoe gì nữa, nhưng khi tên kia vừa quay người đi, cả hai lại bắt đầu gườm gườm nhìn nhau.

“Đừng gây ra chuyện gì nữa! Nếu các ngươi còn tiếp tục làm ồn, ta sẽ báo nên đội trưởng!”

Hai tên Cấm vệ quân im re, lại đứng về chỗ gác. Tiểu Cẩn nhịn, nhịn lại nhịn, rốt cuộc vẫn là ép cái ý nghĩ muốn cười to xuống, tay lần vào trong túi lấy ra một vật. Nàng nhìn chiếc máy ghi âm trong tay, âm thầm tiếc rẻ trong lòng, rốt cục vẫn cắn răng, đem máy trong tay ném về một phương hướng thật xa. Đột nhiên, trong không gian tĩnh lặng ban đêm, vang lên từng hồi dài tiếng báo động lảnh lót:

“Có thích khách! Có thích khách! Mau bắt thích khách!”

Nhất thời, cả tòa viện thắp đèn sáng trưng, Cấm vệ quân chạy rầm rập trên hành lang, hô to:

“Mau bắt thích khách!”

Nằm giữa một bụi cây rậm rạp, chiếc máy ghi âm của Tiểu Cẩn vẫn tiếp tục vang lên:

“Có thích khách! Có thích khách!”

Giữa sự hỗn loạn ấy, Tiểu Cẩn nằm nấp giữa tán lá cây, tận lực che giấu bản thân, nhìn từng đám Cấm vệ quân chạy qua mình, có chút hồi hộp. Đợi một lúc lâu sau, Tiểu Cẩn mới thò đầu ra khỏi tán cây, nhìn đám Cấm vệ quân bị nàng lừa đi hết, nhẹ nhàng nhắn vào trong máy điện thoại. Ngồi ở một góc không xa, Tiểu Tuyết nhận được tin nhắn, liền biết việc đã an bài, nàng liền nhanh chóng chui ra từ chỗ nấp, lanh lẹ tiến về tẩm cung Công chúa. Nằm ở trên cây, Tiểu Cẩn rốt cuộc cũng không nhịn nổi, nàng cúi đầu khẽ cười. Thực sự nàng rất muốn cười to, nhưng lại sợ bị phát hiện. Tuy nhiên...

“Kẻ nào ở đó?”

Trên đầu Tiểu Cẩn chảy xuống mồ hôi lạnh, nàng vội vàng leo qua cành cây, trượt xuống gốc rồi cắm đầu cắm cổ chạy trốn.

“Thích khách ở đây! Mau bắt thích khách!”

Tiểu Tuyết đang mon men ở bên kia, nghe tiếng báo động, cả người giật thót, vội vàng chui ngay vào chiếc kiệu ở bên cạnh. Nín thở một lúc lâu, xác định bên ngoài đã yên tĩnh, Tiểu Tuyết thở phào ra một cái, trong lòng âm thầm cầu nguyện cho Tiểu Cẩn có thể qua khỏi. Đột nhiên, từ bên cạnh nàng truyền đến tiếng khóc thút thít. Tiểu Tuyết sợ hãi quay đầu, liền thấy ở bên trong góc xe, có một thân ảnh ngồi cuộn tròn. Trên người Tiểu Tuyết lông tơ dựng lên, nàng nheo mắt nhìn kĩ, xác định người kia là một tiểu nữ nhân mới nhẹ nhõm thở ra. Hoàn hảo, chỉ là một cái nữ nhân, nàng có thể khống chế được. Mà cái người đang khóc thút thít ở góc kia, lúc này mới nhận ra chốn riêng tư của nàng lại xuất hiện thêm một người nữa, nháy mắt sắc mặt đại biến, vội vàng la lên:

“A...”

Một tiếng “A” bị ngắt quãng giữa chừng vì Tiểu Tuyết đã vội vàng bịt cái miệng của nàng bằng một tay. Tiểu Tuyết quắc mắt, lạnh giọng quát khẽ:

“Ngậm miệng! Còn kêu nữa ta liền giết ngươi!”

Tiểu nữ nhân bị nàng dọa sợ, run run rẩy rẩy gật đầu, sợ tới mức nói không ra lời:

“Ngươi... ngươi... là... ai...”

Tiểu Tuyết vuốt vuốt cái cằm sau lớp vải che mặt, ngẫm nghĩ rồi đáp:

“Ta là siêu đạo tặc!”

Cái người nữ tử kia bị nàng làm cho sợ, run rẩy cầu xin:

“Cầu xin ngươi đừng làm hại ta, nếu ngươi muốn tiền, ta sẽ cho ngươi, ngươi muốn bao nhiêu cũng được, cầu ngươi đừng làm hại ta...”

Tiểu Tuyết nheo mắt:

“Ngươi rất giàu sao?”

Tiểu nữ nhân run sợ:

“Ta... ta là... Công chúa của Đông Liêu quốc...”

Tiểu Tuyết thoáng chút ngẩn ra:

“Ngươi là cái vị Công chúa sắp sang đây cầu thân?”

Cái Công chúa kia lắc đầu, tự nhiên nước mắt rơi xuống:

“Không phải... người được chọn sang cầu thân là tỷ tỷ... nhưng tỷ tỷ... tỷ tỷ... bỏ trốn... ta... ta...”

Tiểu Tuyết nháy mắt liền hiểu những gì mà cái tiểu nữ nhân này nói. Nguyên lai vị Công chúa này chỉ là vật thay thế. Nàng nhìn nước mắt lóng lánh trong hốc mắt cô Công chúa kia, thở dài hỏi:

“Chính vì vậy mà ngươi khóc sao?”

Tiểu Công chúa nghe vậy, nước mắt lập tức lại tràn mi, nức nở nói:

“Ta không muốn... ta không muốn phải gả cho Hoàng đế... ta còn muốn ở bên cạnh Phụ hoàng... còn muốn ở bên cạnh Mẫu phi... không muốn... ta không muốn...”

Nàng nức nở, rồi đột nhiên nhào vào lòng Tiểu Tuyết, ôm nàng khóc nức lên. Tiểu Tuyết bất đắc dĩ thở dài, Tiểu Công chúa khóc như hoa lê dưới mưa, khiến trong lòng nàng dâng lên một nỗi xót thương tự đáy lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng tiểu nữ tử, cho nàng chút an ủi.

Mà bên này, Tiểu Cẩn cực kì chật vật trốn chạy sự truy đuổi của Cấm vệ quân. Nàng rẽ bên này, ngoặt bên kia, bất cứ chỗ ngoặt nào nàng thấy thì đều rẽ vào. Chạy loạn xạ như vậy, nàng thậm chí còn chẳng biết mình đã chạy đến đâu nữa. Đột nhiên, tay nàng bị người nắm chặt, rồi bị kéo thẳng sang một bên. Tiểu Cẩn không kịp kinh hô, cả người đã bị kéo đi. Lúc Cấm vệ quân chạy tới nơi, thân ảnh nàng đã không thấy đâu nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.