Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử

Chương 4: Nam tử hắc y bí ẩn



Chương 4

Sau ngày diễn ra trận quyết đấu đó, không khí trong doanh trại khác hẳn. Nếu như là trước kia quân sĩ nhất loạt uể oải, mệt mỏi đến mức một ngón tay cũng không muốn nhấc, thì bây giờ họ lại hết sức hăng say luyện tập, nâng cao tinh thần chiến đấu. Một đạo quân lệnh ban ra, Tiểu Khuynh nâng cấp từ một tiểu tân binh nhảy vọt trở thành Tướng quân, được quyền tham gia vào các cuộc thảo luận chiến sự trọng yếu. Thậm chí còn để chứng minh cái danh “Tướng quân” này không phải là danh xưng hão, Đại tướng quân còn cấp cho nàng một tiểu đội binh có trên ngàn người. Đối với việc này, Tiểu Khuynh một chút thần sắc khác thường cũng không thấy, vẫn cứ lãnh đạm như thường, mà hai người Tiểu Cẩn, Tiểu Tuyết thì ngược lại vô cùng cao hứng, ngày ngày léo nhéo liên tục ở bên tai của nàng. Tiểu Khuynh vốn đã nghĩ, nếu như Đại tướng quân đã đem tiểu đội kia giao vào tay nàng, vậy thì hãy sớm chuẩn bị tinh thần đón nhận rèn luyện khổ hình nặng nhất đi.

Sáng sớm, Tiểu Khuynh một thân nam y màu xám nhạt, bên hông giắt một con dao nhỏ, dẫn theo hai người Tiểu Cẩn, Tiểu Tuyết hướng phía trại binh mà đi. Dọc đường có vô số ánh mắt hâm mộ cùng sùng kính bắn về phía nàng, Tiểu Khuynh lại chẳng thèm liếc tới, vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng vô cùng. Bên trong trại binh, hơn một ngàn binh lính đang thao luyện, đấu võ, nâng cao sức chiến đấu. Nhìn thấy ba người Tiểu Khuynh xuất hiện, tất cả đều dừng lại động tác, hướng nàng quỳ xuống hành lễ:

“Tham kiến Tướng quân!”

Tiểu Khuynh khẽ liếc qua bọn họ, lại dời tầm mắt đi, thong thả đi lên đài cao, ngồi xuống chiếc ghế dựa đã được đặt sẵn ở đó. Hai người Tiểu Cẩn, Tiểu Tuyết thì đứng hai bên nàng. Đảo mắt nhìn một lượt, Tiểu Khuynh khẽ gật đầu, Tiểu Tuyết liền tiến lên một bước, hô to:

“Tiếp tục rèn luyện!”

Toàn quân nhất tề dạ ran, mau chóng đứng dậy, sau chia thành từng tốp nhỏ bắt đầu chiến đấu. Ngồi trên đài cao, Tiểu Khuynh một mực trầm tĩnh nhìn một màn này, trong mắt nàng nổi lên tia sáng không thấy rõ. Đợi một lúc sau, cuối cùng Tiểu Khuynh mới khẽ phất tay, Tiểu Cẩn liền hô lên:

“Dừng lại!”

Tất cả binh lính đều dừng lại động tác, cúi đầu cung kính hướng nàng. Tiểu Khuynh chậm rãi đứng dậy, đi lên sát mép đài cao, mắt lạnh nhìn xuống dưới, thanh âm không nhiệt độ vang lên:

“Các ngươi nghĩ mình đây là đang làm gì? Đây là cái mà các người gọi là thao luyện sao?”

Toàn trường im lặng, Tiểu Khuynh lại nói tiếp:

“Chỉ dựa vào trình độ như vậy mà cũng đòi ra chiến trường đánh giặc sao? Các ngươi nghĩ mình có đủ khả năng sao? Ta xem ra cái gọi là binh lính Nguyên quốc anh dũng thiện chiến, khả năng chiến đấu có thừa, đều là giả dối cả thôi! Còn cái gì một địch mười, mười địch trăm? Hừ, bịa đặt, sàm ngôn, đánh giết gì chứ, không bằng các ngươi về nhà chăn heo đi!”

Phía dưới nổi lên tiếng hít khí lạnh, tất cả binh lính cúi gằm đầu xuống, không dám ngẩng lên, khẩu khí của nàng tràn ngập sự khinh thường, không phải bọn họ không nghe ra được. Nhưng lúc này, một binh lính nhìn có vẻ trẻ tuổi, hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng, đáy mắt lộ ra không phục, lớn tiếng nói:

“Ngài thì hiểu gì về binh lính chứ, chẳng qua chỉ là một kẻ lớn lối chỉ biết giở giọng xoi mói người khác, ngài biết bọn ta tập luyện cực khổ thế nào sao, ngài hiểu cảm xúc của chúng tôi sao? Nếu đã không hiểu gì thì đừng có ở đây lớn lối!”

Tiểu Khuynh lẳng lặng quan sát tiểu binh kia, chỉ thấy trên mặt hắn nổi rõ sự không phục cùng tức giận. Cũng phải thôi, những lời vừa rồi Tiểu Khuynh nói, chính là đã động đến lòng tự trọng nam nhân cao ngút trời của bọn họ. Các binh sĩ còn lại thấy nàng im lặng, dũng khí trong lòng cũng cao lên, bắt đầu hưởng ứng:

“Tiểu huynh đệ nói đúng đó, ngài chẳng qua chỉ là một tiểu thiếu niên thì hiểu biết gì về chúng tôi chứ?”

“Đúng đó..”

“Nói rất hay…”

Tiểu Khuynh vẫn duy trì trầm mặc. Họ nói nàng không hiểu gì về họ sao? Thật là nực cười. Bọn họ nào có biết, nàng còn đối với cảm giác của họ thấu hiểu hơn nhiều. Thốt nhiên, nàng bật cười, nụ cười, có chút chế giễu, có chút xem thường, còn có chút bi thương không thể phát tác. Nàng nhìn về phía tiểu binh nọ, đáy mắt không có độ ấm giờ phút này nhẹ nhàng tỏa ra một loại ánh sáng, thanh âm đạm mạc vang lên:

“Ngươi nói ta không hiểu gì sao? Hảo, ta không hiểu chút gì về các ngươi cả, nhưng ta hiểu, là cái cảm giác khi vào sinh ra tử trên chiến trường kia. Các người phải xung quân nơi biên cương này, lìa bỏ vợ con, lìa bỏ cha nương, lìa bỏ gia đình, lên chiến trường khốc liệt kia chém giết. Ta lẽ nào lại không hiểu tâm trạng các ngươi có bao nhiêu đau khổ? Các ngươi nguyện lên chiến trường để làm gì? Có chăng chỉ để tìm chút cảm giác kích thích khi đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết sao? Tâm trạng của các ngươi thế nào, cảm xúc của các ngươi thế nào, các ngươi nói ta không hiểu vậy chẳng lẽ khi bước vào trận địa, quân địch sẽ hiểu cho các ngươi sao? Thật nực cười, đã đi đến bước này rồi, còn quan tâm đến suy nghĩ của bản thân sao? Vậy trăm ngàn con dân bách tính nêu phải lâm vào loạn lạc, ai sẽ suy nghĩ cho họ đây?”

Tiểu binh kia im lặng, còn không phát giác ra từ lúc nào đầu hắn đã càng lúc càng cúi thấp. Tiểu Khuynh nhìn một đám binh lính vừa rồi còn hùng hồn thế nào, nháy mắt đã chẳng còn chút khí khái nào cả, thấp giọng cười lạnh:

“Bộ dạng thất bại này là sao đây? Các ngươi ở đây bày ra tư thái thiếu ý chí này là cho ai xem? Mau ngẩng cao đầu lên cho bản tướng!”

Thanh âm Tiểu Khuynh ẩn giấu chút phẫn nộ truyền đi, toàn bộ binh lính rùng mình, ngay tắp lự ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng vào nàng. Tiểu Khuynh cười lạnh:

“Rất tốt! Các ngươi nghe cho rõ đây, đây là trại binh của bản tướng, các ngươi là binh sĩ dưới trướng của ta, sống chết của các ngươi đều do ta định đoạt. Ta không cần kẻ vô dụng, chỉ cần các ngươi không phục, ngay lập tức có thể rời khỏi đây, ta sẽ không ngăn cản!”

Toàn trường lặng ngắt không một tiếng động, chỉ có vô số tiếng hít khí cùng rất nhiều ánh mắt đều chỉ nhìn về một hướng. Tiểu Khuynh quét mặt một lượt, hàn khí lạnh lẽo tỏa ra khiến người khác rùng mình. Nhưng không có ai rời đi cả. Đáy mắt Tiểu Khuynh lại lóe lên tia sáng nhạt. Lúc này, một binh sĩ quỳ một gối xuống, hướng phía nàng cung kính hô lớn:

“Tướng quân anh minh!”

Theo sau hắn, toàn bộ những binh sĩ khác cũng đồng loạt quỳ xuống, hô lên:

“Tướng quân anh minh!”

Tiếng hô vọng đi vọng lại, đánh mạnh vào tâm của từng người. Khóe môi Tiểu Khuynh hơi cong lên, nàng nhìn đám người quỳ gối trên đất, thần sắc lộ ra vẻ hài lòng. Tiếp đó, Tiểu Khuynh lại ngồi xuống ghế, hướng tiểu đội nói:

“Nếu các ngươi đã cam nguyện mà đi theo bản tướng, tuyệt sẽ không thể có ý tứ hối hận. Từ lúc này, các ngươi đã không còn quyền lựa chọn đường lui nữa. Nghe kĩ, bản tướng chỉ cần người tài và trung thành, ta sẽ không chứa chấp kẻ vô dụng hay có ý lười biếng. Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi không được sao lãng bất cứ một giây một khắc nào, thời thời khắc khắc đều luôn phải giữ tính cảnh giác tuyệt đối, nghe rõ chưa?”

Tiếp sau lời nói của nàng, là những tiếng dạ ran vang dội. Tiểu Khuynh gật đầu, lôi từ trong tay áo ra một cuộn giấy, đưa cho Tiểu Tuyết, rồi cất bước rời đi. Tiểu Tuyết mở ra cuộn giấy, nhìn các cách thức và phương pháp rèn luyện được ghi tỉ mỉ bên trong, hướng phía dưới hạ lệnh:

“Tiến hành khóa huấn luyện đặc biệt!”

Thời gian tiến đến trận quyết chiến giữa quân Nguyên và Hung Nô đã đang dần rút ngắn, trong khoảng thời gian này, ba người Tiểu Khuynh hết sức nâng cao kĩ năng chiến đấu của binh sĩ. Những phương pháp rèn luyện của Tiểu Khuynh tuy vô cùng tàn khốc và dữ dội, nhưng kết quả thu được lại vô cùng kinh khủng. Chỉ trong vòng một tuần, Tiểu Khuynh đã thành công đề cao sĩ khí chiến đấu của binh lính lên mức cao nhất, đồng thời rèn giũa họ trở thành những binh sĩ có thực lực thật sự, thậm chí còn khiến họ tinh thần cao ngất trời, chỉ hận không thể ngay lập tức xông ra chiến trường giết địch. Gần đến ngày tiến quân, Đại tướng quân mở cuộc họp chiến sự khẩn cấp. Tiểu Khuynh cũng được triệu đến. Ngồi trong trướng, có đến hơn mười vị tướng quân vẻ mặt sắt đá bao quanh một cái bàn gỗ dài, trên bàn đặt một tấm bẩn đồ ghi chép về địa hình sa mạc. Nhìn thế nào, tình hình bất lợi cũng nghiêng về phía ta nhiều hơn, bởi vì quân Nguyên không giỏi thao chiến trên sa mạc. Chính vì vậy mà sắc mặt vị tướng quân nào cũng khá nặng nề. Tiểu Khuynh vô tình ngáp ngáp mấy cái, dựa vào ghế, mắt khép hờ nhàm chán nhìn mấy người sắc mặt tối thui ngồi xung quanh. Đại tướng quân liếc mắt nhìn mọi người hỏi:

“Các vị tướng quân không biết đã có đối sách gì cho lần ứng chiến này chưa?”

Một đám tướng sắc mặt nặng nề. nhân mặc giáp bào có khuôn mặt cương nghị đối diện nàng- Nhậm tướng quân lên tiếng:

“Quân Hung Nô rất giỏi thao chiến trên sa mạc, tình thế này, có chút bất lợi với quân ta!”

Trình tướng quân- một nam nhân vóc người nhỏ thó cũng lên tiếng báo cáo:

“Theo mật thám báo về thì, lần này quân Hung Nô sẽ triệu tập toàn bộ lực lượng để tiến công, nếu hai bên giáp chiến, chỉ e…”

Mà Cổ tướng quân, vẻ mặt băng sơn ngàn năm không đổi giờ phút này cũng lộ ra chút lo lắng:

“Mặc dù gần đây tinh thần binh sĩ có lên cao, nhưng chiến đấu trên sa mạc không có chướng ngại vật ngăn trở, đối chúng ta vẫn bất lợi!”

Đại tướng quân vẫn có chút trầm ngâm. Đối kháng cùng với Hung Nô đã hai năm ròng rã rồi, nếu thật sự không có cách nào khác, chỉ sợ sẽ phải liều một phen. Lúc này, chợt nghĩ ra điều gì đó, Đại tướng quân liền quay sang Tiểu Khuynh hỏi:

“Nhan tướng quân, không biết đối lần cận chiến này có cao kiến gì không…. Ơ?”

Đại tướng quân sửng sốt há miệng, mà mấy vị tướng quân còn lại cũng là bộ dáng y vậy, cả đám cứ ngồi ngây như phỗng nhìn chằm chằm một thân ảnh nhỏ nhắn đang cuốn áo choàng ngồi co ro trên ghế và… ngủ. Tiểu Khuynh ngủ đến thập phần thoải mái, khí hậu ban đêm hơi lạnh, nàng co cả hai chân đặt lên ghế, dùng áo choàng rộng lớn bao bọc thân hình như một tổ kén, gục đầu vào gối ngủ thiếp đi. Vẻ mặt nàng ngủ ngon lành như một tiểu hài tử, hiếm khi nào nhìn khuôn mặt nàng có vẻ nhu hòa như vậy. Mà hai người Tiểu Cẩn cũng là bất đắc dĩ cười khổ. Vốn dĩ biết Tiểu Khuynh rất là thích ngủ, nhưng cũng không cần chọn đúng thời điểm người ta đang bàn chính sự thì lăn ra ngủ vậy chứ? Trên đầu Đại tướng quân hắc tuyến chảy dài, ông hắng giọng:

“Nhan tướng quân, Nhan tướng quân…”

Tiểu Khuynh vẫn cứ là không thèm để ý, đã vậy nàng còn động cựa người, đem chăn kéo sát thêm vào người, tiếp tục vùi mặt vào ngủ. Tiểu Cẩn đưa tay đẩy đẩy nàng, nhỏ giọng gọi:

“Tiểu Khuynh, Tiểu Khuynh, ê này, dậy mau đi, ê, TIỂU KHUYNH!”

Tiếng hét này của Tiểu Cẩn làm người trong trướng giật mình đánh thót, còn Tiểu Khuynh vốn đang cùng Chu Công đánh cờ cũng là bị người ta thình lình lôi đi. Nàng hơi mơ màng mở ra đôi mắt mù sương, ngửa cổ nhìn Tiểu Cẩn đang xung khí ở phía sau, giọng điệu không tốt hỏi:

“Tiểu Cẩn hửm? Động đất? Cháy nhà? Sóng thần? Núi lửa phun trào? Cướp của giết người? Hung Nô tấn công? Việc gì để mà ngươi quăng nguyên cái radio vào tai ta thế hả?”

Nàng ngáp một cái, chán nản nói:

“Thật đúng là, ván cờ ta đang thắng thế thì… Oáp…”

Nói xong, còn không thèm để ý đến ai, nàng còn định tiếp tục quấn áo ngủ tiếp, thanh âm Đại tướng quân mới truyền đến lỗ ta nàng:

“E…hèm…”

Tiểu Khuynh khó hiểu quay đầu, quan tâm hỏi:

“Đại tướng quân, cổ họng ngài bị đau à? Tiểu Tuyết, lát sắc ít thuốc cho Đại tướng quân bồi bổ cổ họng!”

Tiểu Tuyết chán nản thở dài:

“Tiểu Khuynh, nàng thật… haizz, đang bàn chiến sự cấp yếu, nàng không nên ngủ gật thế chứ?”

Tiểu Khuynh lúc này mới vỡ lẽ ra bản thân đang tham gia vào một cuộc họp gấp, nàng ngồi thẳng dậy, không chút để ý hỏi:

“Đến đâu rồi?”

Đại tướng quân có chút mệt xoa trán, tiểu cô nương này thật sự đáng đánh đòn mà. Liền sau đó, ông đem mọi việc nói qua một lần nữa cho nàng. Tiểu Khuynh gật gật đầu, nhanh chóng tiếp thu, bỗng, nàng thò tay vào trong áo, lôi một cái bọc nhỏ ra đặt lên bàn, nhướng mắt nhìn Đại tướng quân:

“Xem đi!”

Đại tướng quân ngẩng lên, cầm bọc vải trong tay, tháo nút buộc ra, bên trong là một đống bụi màu xám tro, tỏa ra mùi hăng hắc gay mũi. Ông cau mày hỏi nàng:

“Đây là gì?”

Tiểu Khuynh bình thản cầm lại cái gói, nhúm một ít ra rải lên bàn, sau đó, nàng nhấc cấy nến, đốt đống bụi đó. Một tiếng nổ vang lên, góc bàn bị gãy rơi lả tả, vụn gỗ cùng khói bay tứ tung, mà phần gỗ còn lại cũng đang bốc cháy. Tiểu Khuynh giơ chân di nát mảnh gỗ kia, thản nhiên đáp:

“Cái này gọi là thuốc nổ, có lực sát thương rất lớn, bây giờ chỉ cần đem đống thuốc bột này biến chế đi thành viên nhỏ, sau đó đem chôn dưới đất, chỉ cần dẫn dụ quân Hung Nô đến khu vực chôn thuốc nổ, ta dám đảm bảo, dù chúng có độn thổ đi nữa cũng sẽ bị nổ banh xác!”

Đám người Đại tướng quân nghe lời nàng mà kích động không thôi, toàn bộ nhìn chằm chằm gói thuốc nổ trên tay nàng như hổ đói. Tiểu Khuynh trao gói thuốc nổ cho Đại tướng quân, dặn dò cách dùng xong mới cùng Tiểu Cẩn, Tiểu Tuyết quay trở về lều. Tiểu Tuyết nhìn nàng ái ngại hỏi:

“Tiểu Khuynh này, nàng có nghĩ làm như vậy là tốt không?”

Tiểu Khuynh nhẹ mỉm cười, vỗ vai Tiểu Tuyết trấn an:

“Tốt, dĩ nhiên tốt, tin tưởng ta, chuyện này sẽ không có bất cứ vấn đề gì cả. Tuyết, đừng quên, mục đích chúng ta tiến vào doanh trại là gì!”

Tiểu Tuyết nhìn đôi mắt kiên định của Tiểu Khuynh, nhẹ gật đầu. Nếu như Tiểu Khuynh đã có lòng tin như vậy, nàng sẽ không nghi ngờ quyết định của nàng ấy. Tiểu Khuynh vỗ vai Tiểu Tuyết, lấy quần áo từ trên kệ xuống, xốc rèm đi ra ngoài:

“Ta đi tắm chút, hai người ngủ sớm đi!”

Tiểu Khuynh ôm bộ quần áo đi đến trì đàm đằng sau doanh trại. Quân Nguyên đóng ở đây, vừa hay lại có một dòng suối chảy xuống từ đỉnh núi, thông vào một cái hồ. Bình thường quân lính đều đến đầu nguồn con suối này lấy nước, không ai phát hiện ra hồ nước này, trừ nàng. Tiểu Khuynh bước nhẹ đến bên hồ, đặt bộ quần áo xuống. Lúc đưa tay chuẩn bị cởi áo ngoài, nàng cảm giác có người ở sau lưng mình. Tiểu Khuynh không quay đầu lại, chỉ lạnh giọng nói:

“Là ai? Còn không mau đi ra!”

Thanh âm của nàng rất lạnh, giống như từ vực băng truyền ra. Trong bụi cây vang lên tiếng sột soạt, rồi một bóng người lao ra, vươn tay muốn chộp lấy cổ họng nàng. Tiểu

Khuynh không sợ hãi, thân mình linh hoạt lùi về phía sau, tránh thoát bàn tay của kẻ kia. Lúc này, ánh trăng từ từ ló ra khỏi những đám mây, khoảnh đất xung quanh trì đàm cũng nhờ vậy mà sáng lên. Dưới ánh trăng, chân thân của kẻ kia lộ ra. Đó là một nam tử. Thân hình cao mét chín đứng lặng, dưới ánh trăng lộ ra một cỗ khí thế không thể nói thành lời. Tóc đen dài buộc lên đỉnh đầu, khuôn mặt che đi một nửa chỉ lộ ra đôi mắt phượng hẹp dài đen nhánh mị hoặc cùng nửa cái sống mũi. Ánh mắt người kia giống nàng, lạnh như băng, không có lấy một chút độ ấm. Giờ phút này hai đôi con ngươi lạnh lùng nhìn trừng trừng nhau. tử hắc y âm thầm quan sát nàng. Ngũ quan tinh xảo sợ rằng nữ nhân cũng chưa chắc đã được như vậy, thân mình gầy nhỏ nhưng lại lộ ra một cỗ ngạo khí đủ khiến người ta phải thần phục. Ánh mắt kia lạnh đến đáng sợ, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào hắn. Tiểu Khuynh đối kẻ vừa xuất hiện đã muốn hạ thủ nàng không có chút hảo cảm, lạnh giọng hỏi:

“Ngươi là ai? Tại sao lại muốn hạ độc thủ với ta?”

Nam tử hắc y cũng là trừng lại nàng:

“Ta là ai ngươi không cần biết, mà căn bản thân phận của ngươi còn chưa đủ để biết thân phận của ta. Nói, ngươi và đồng bọn của ngươi tiến vào doanh trại là có mục đích gì?”

Tiểu Khuynh đáy mắt lóe lên một tia âm trầm. Kẻ này lại biết cả bạn bè của nàng. Không lẽ hắn theo dõi mấy người các nàng sao? Rốt cuộc hắn là ai, có thân phận gì? Tiểu Khuynh không có nói nhiều với hắn, đơn giản trả lời:

“Mục đích của ta là gì có cần phiền ngươi đến tra hỏi sao? Mau tránh đường, nếu không đừng trách ta không khách khí!”

Nam tử hắc y đối với uy hiếp của nàng chỉ lộ ra một chút cười lạnh, khinh thường:

“Hảo, ta cũng muốn xem thực lực của ngươi là thế nào!”

Dứt lời, thân ảnh của hắn nháy mắt đã đến trước mặt nàng, trường kiếm bên hông rút ra, xoạt đâm về phía nàng. Tiểu Khuynh lắc mình trốn tránh đường kiếm sắc bén, tay mò đến bên hông muốn rút ra chủy thủ, nhưng chợt nhận ra lúc vừa rồi nàng đã vất chủy thủ ở trong lều. Đang lúc nàng đang phân tâm, mũi kiếm nhanh như điện xẹt lạ đâm tới. Tiểu Khuynh lại nhanh nhẹn né tránh, mũi kiếm liên tiếp cắt vào không khí, nhưng một sợi tóc của nàng cũng chưa chạm tới được. tử hắc y gầm lên, ra tay càng lúc càng nhanh, càng lúc càng dứt khoát. Tiểu Khuynh mặc dù đã nhanh lẹ tránh đi, nhưng đường kiếm vẫn xẹt qua cổ nàng. Mùi máu tươi thoáng qua nơi chóp mũi, ánh mắt Tiểu Khuynh triệt để lạnh xuống, nơi đáy mắt ẩn giấu sát khí sắp bùng nổ. Nàng phất tay, một phi tiêu mỏng như chiếc lá xuất hiện trên tay nàng, Tiểu Khuynh động tay, đem phi tiêu phóng thẳng về phí nam tử kia. Chỉ thấy hắn không kịp phản ứng, phi tiêu đã cắt vào tay hắn một đường rất sâu, máu túa ra nhanh chóng. tử hắc y tròng mắt khẽ chuyển, hắn ném trường kiếm xuống hồ, sau đó thân mình ẩn đi, mất hút vào bóng đêm. Chỉ còn Tiểu Khuynh đứng lặng bên hồ. Nàng nhẹ nhàng chạm tay vào vết cắt trên cô, cơn xót buốt nhanh chóng dội lên, Tiểu Khuynh thu thập quần áo để trên cỏ, theo đường cũ lại quay trở về doanh trại, nét mặt, hoàn toàn là một mảnh lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.