Tại phủ thừa tướng, Bạch thừa tướng Bạch Kì Minh đang đi qua đi lại trước Vô Ưu các nơi ở của nương tử mà ông yêu nhất. Bên trong Vô Ưu các liên tục truyền ra âm thanh kêu la đau đớn của 1 người phụ nữ như thể người đó đang trải qua nỗi thống khổ rất lớn. Bạch Kì Minh nghe thấy tiếng nương tử của mình kêu đau thì ông rất là lo lắng nhung không biết làm sao vì nam nhân không được vào phòng sinh. Tuy ông đã ngoài 30 nhưng ông vẫn còn vẻ đẹp ôn nhu không thiếu nghiêm nghị của mình. Trên khuôn mặt của Bạch Kì Minh, những giọt mồ hôi vì lo lắng cho nương tử của mình cứ thay nhau chảy xuống. Còn đâu vẻ ôn nhu, bình tĩnh thường ngày mà thay vào đó là vẻ mặt hấp tấp, vội vã, những bước chân của ông di chuyển ngày càng nhanh thể hiện là ông đang lo lắng như thế nào. Nếu để người ngoài nhìn thấy Bạch Kì Minh, sẽ không nhận ra ông nữa vì ông đã không còn giống với Bạch Kì Minh ôn nhu, nho nhã là ý lang quân trong lòng của bao thiếu nữ. Trong Vô Ưu các, có rất nhiều nô tì và bà mụ tất bật chạy qua chạy lại. Trên chiếc giường có 1 người phụ nữ đang nằm trên đó, người phụ nữ đã ngoài 20 nhưng thoạt nhìn giống như thiếu nữ 18. Đặc biệt người phụ nữ này có 1 mái tóc màu tím rất đẹp, xõa rối tung trên gối. Đó chính là đại phu nhân của phủ thừa tướng Linh Thủy Dược. Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại tràn đầy mồ hôi, hai mắt nhắm chặt lại, hàm răng trắng tinh cắn chặt, đôi môi tái nhợt không còn chút máu, hai bàn tay bấu thật chặt vào chăn, thỉnh thoảng lại kêu lên vì đau đớn. Bà mụ bỗng hét lên :
-"Chết rồi đại phu nhân chảy nhiều máu quá, người đâu mau mang thêm khăn lại đây... Phu nhân người hãy cố gắng lên còn 1 chút nữa thôi, phu nhân."
Ngồi nhàn nhã uống trà bên góc trái của căn phòng có 1 người phụ nữ xinh đẹp không kém gì đại phu nhân đó là nhị phu nhân. Bạch Kì Minh chỉ có 2 người thê nhưng toàn thể người dân của Đoan Mộc đế quốc đều biết ông chỉ yêu 1 mình vị chính thê của mình. Ông lấy thiếp vì cha ông-gia chủ Bạch gia bắt ông phải lấy nữ nhi phủ Quốc Công rồi mới cho ông lấy Linh Thủy Dược. Vì chữ hiếu và vì quá yêu Linh Thủy Dược nên ông đành phải lấy nữ nhi phủ Quốc Công Thượng Quan Mộc Linh làm thiếp. Linh Thủy Dược dùng hết sức lực còn lại của mình hét lên 1 tiếng thật to. Cuối cùng tiếng khóc của 1 đứa bé cất lên :
-"Oe...Oe...Oe..."
Tử Quỳnh mở đôi mắt của mình ra, 1 đôi mắt màu tím ôn nhu và huyền bí giống hệt đôi mắt của Bạch Kì Minh. Bà mụ và các nha hoàn quay xung quanh đứa bé trầm trồ khen ngợi. Đại phu nhân yếu ớt lên tiếng :
-"Mau...mau...mang con...của ta...lại đây"
Các nha hoàn nhẹ nhàng bế đứa bé đến cho đại phu nhân. Bên ngoài Bạch Kì Minh nghe thấy tiếng khóc liền vội vã xông vào Vô Ưu các. Tử Quỳnh nhìn người mới xông vào nghĩ thầm :"Chắc đây là cha...À lộn, phải gọi là phụ thân của mình, nhìn cũng soái đó chứ".
Bạch Kì Minh nhìn thấy nương tử của mình yếu ớt nằm trên giường liền thấy đau lòng lên tiếng :
-"Nàng đã vất vã nhiều rồi, cảm ơn nàng đã sinhcho chúng ta một đứa con".
-"Không...có gì"
Linh Thủy Dược mỉm cười trả lời. Bạch Kì Minh đón lấy con từ tay nương tử của mình, Tử Quỳnh nhìn ông chăm chú rồi nhìn người phụ nữ nằm trên giường. Thượng Quan Mộc Linh vừa nhìn thấy Bạch Kì Minh bước vào liền vồi vã dặt tách trà xuống, bước đến giường của đại phu nhân :
-"Tỷ tỷ vất vả rồi, chúc mừng tỷ đã sinh cho Bạch gia một đứa cháu gái rất xinh đẹp".
Thượng Quan Mộc Linh chỉ khi nào có mặt Bạch Kì Minh thì mới tỏ ra dịu dàng, còn sau lưng nàng ta lúc nào cũng kiếm chuyện với Linh Thủy Dược vì ả ỷ lại có gia chủ Bạch gia làm chỗ dựa. Nàng ta rất hận Linh Thủy Dược vì Bạch Kì Minh rất yêu thương Linh Thủy Dược mà không để ý gì đến nàng. Bây giờ Linh Thủy Dược lại còn sinh con trước ả, ả lại càng hận hơn. Bạch Kì Minh không để tâm gì đến sự có mặt của Thượng Quan Mộc Linh, ông ôn nhu nhìn Linh Thủy Dược hỏi :
-"Nàng định đặt tên gì cho bảo bối xinh đẹp của chúng ta?".
Linh Thủy Dược trầm tư suy nghĩ sau đó chậm rãi trả lời :