Xuyên Qua Thời Không, Ta Thành Vương Phi

Chương 19



Sáng hôm sau,tiếng thét hãi hùng của ta vang vọng khắp phủ tể tướng. Cái gì đây? Vì sao lại thành ra sự tình này? Không phải hôm qua chỉ là uống chút rượu thôi sao? Vì sao lại uống lên tới giường rồi? Vì sao lại không có mặc đồ? Ta và Thượng Quan Tán Lý mắt to trừng mắt nhỏ,rốt cuộc là cái gì đang xảy ra?

-Ngươi…ngươi…ngươi…ngươi…vì sao lại nằm ở đây?

-Câu đó ta nên hỏi ngươi thì hơn!

Đáng chết,sao lại xảy ra sự tình này? Hắn đã thề không đụng đến nữ nhân nhưng hôm nay tại sao lại không khống chế được bản thân?

-Ô~…ngươi…ngươi…cái đồ rắm thối nhà ngươi,ai cho ngươi ăn ta,mau mau cấp cho ta khối đậu hủ đâm đầu chết cho xong,Thượng Quan Tán Lý,ngươi…cái đồ…cái đồ…

-Cái đồ gì? Là ngươi dụ dỗ ta,yêu nữ!

-Ô~…ô~ còn dám gọi ta là yêu nữ? Nếu ta dụ dỗ ngươi sao ngươi không một phát đánh cho ta ngất đi? Tại sao còn ăn ta làm gì? Đồ sắc lang nhà ngươi,ô~…

-Ta…

-Ta không biết,ngươi phải chịu trách nhiệm,đồ lão công thối!

Lão công? Ách…chẳng phải ta và hắn đã thành phu thê rồi sao? Vậy thì cái vấn đề này…?

-Ô~haha…

-Ngươi điên?

-Không điên,không điên. Thật là…ta và ngươi đã thành thân rồi mà ta vẫn cứ tưởng mình còn đang là thục nữ.

Nữ nhân này thật sự vô cùng cổ quái,mới vừa khóc lóc um sùm bây giờ lại tươi cười như chưa có chuyện gì xảy ra,tâm tư của nàng,hắn thật không hiểu nổi.

-Ta đi rửa mặt đây!

Oái…sao thắt lưng lại đau như bị ai xẻo mất một miếng thịt vậy? Ta không ngờ tới việc mình không chống lại sức hút của Trái Đất rơi tõm xuống lồng ngực rắn chắc của Thượng Quan Tán Lý.

……………

Ta và hắn,lại mắt to trừng mắt nhỏ,tình cảnh này…xấu hổ chết mất,ta…quần áo…còn chưa có mặc vào. OMG,nãy giờ…ô~ ta thật muốn đâm đầu vào khối đậu hũ mà.

-Nhìn cái gì mà nhìn? Trừng cái gì mà trừng? Đâu phải lần đầu tiên ngươi nhìn thấy,chẳng phải hôm qua ta đã bị ngươi ăn sạch sẽ không chừa miếng nào rồi sao? Tức chết ta!

-Ta…

-Ô…Tiểu Tán Lý,vết cắn của ta hôm trước vẫn còn sao?

-Vết cắn?

-À…hôm ngươi bị trúng xuân dược ấy!

-Ngươi cắn ta lúc nào? Vì sao ta không nhớ?

-Hôm đó ngươi chắc là bị mất lí trí nên không nhớ gì rồi,nói chung là…do ta cắn,ngươi cứ biết vậy đi!

-Hừ…

-Vết cắn này thể hiện ngươi là sở hữu của ta,nhớ rõ nhé!

Thượng Quan Tán Lý hơi sửng sốt,những lời này…là như thế nào?

Không khí lại càng ám muội.

Ta nhanh chóng mặc quần áo ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài,nếu mà còn ở lại…ta không biết sẽ còn làm ra cái sự tình gì nữa đây.

-Tiểu Đào,ngươi đổ cái gì vậy?

-A…là xuân dược dạng nước hôm qua dùng để bỏ vào rượu giao bôi,ta đem đổ đi để nhỡ có ai uống nhầm thì khốn!

Gì gì gì? Lại là xuân dược? Tại sao lại đem bỏ vào rượu? Thảo nào hôm qua ta và Tiểu Tán Lý lại không khống chế được bản thân,ra nguyên nhân chính là đây. Nhưng nếu có bỏ dược vào thì ta phải phát hiện ra chứ? Chỉ có một khả năng là lượng dược này rất ít nên không thể nào nhận ra được.

-Này,là ngươi bỏ xuân dược vào rượu giao bôi?

-Tiểu thư?

-Khỏi tham kiến ta,mau trả lời!

-Gì ạ?

-Là ngươi bỏ xuân dược vào rượu giao bôi của ta?

-Dạ,không phải! Tiểu thư sao lại có vẻ ngạc nhiên vậy?

-Vậy thì ai bỏ? Đem xuân dược hòa vào rượu,đúng là hại chết ta!

-ớiÁch…tiểu thư,tục lệ của Chu quốc chúng ta khi thành thân sẽ bỏ một lượng nhỏ xuân dược vào rượu giao bôi,tiểu thư quên rồi sao?

Ta ngất. Thượng Quan Tán Lý là người Ngôn quốc,ta lại không phải là tiểu thư chân chính. Thì ra…ta ngửa mặt lên trời cười haha ba tiếng,ông trời ơi,mau giết ta đi. Cái tục lệ *** chó hại đời ta,grừ…

………

Ngày lên đường sang Ngôn quốc cũng tới,ta cố hết sức gom mớ ngân lượng cùng những thứ trân quý,có bao nhiêu đều đem đi hết,không thể ngược đãi chính mình được…hắc hắc…

-Chủ nhân!

-Song Y hả? Ai…từ hôm nay ta không phải chủ nhân của các ngươi nữa rồi,ở lại mạnh khỏe nhé!

-Chủ nhân đi đâu chúng thuộc hạ theo đó,sống chết quyết không phản bội người!

-Các ngươi là muốn cùng ta sang Ngôn quốc?

-Bảo vệ chủ nhân chính là nhiệm vụ cả đời của Song Y!

-Thật cảm động nga~,cám ơn các ngươi!

Ta vui vẻ nhào tới ôm mỗi người một cái,vừa ngay lúc Thượng Quan Tán Lỳ mở của bước vào.

-Ngươi đang làm cái gì?

-Ta chỉ là một phút xúc động thôi!

-Xúc động? Cái gì mà xúc động? Ngươi xúc động vì sao lại ôm hắn?

-Hắn là hộ vệ của ta!

-Hộ vệ của ngươi? Vì sao ôm hắn?

-Ta cảm động vì Song Y tình nguyện theo ta sang Ngôn quốc nên ôm mỗi người một cái,ngươi có ý kiến gì?

-Không cho ngươi ôm nam nhân khác,nhớ kĩ,thân phận của ngươi bây giờ đã là vương phi Ngôn quốc!

-Ý ngươi là ta chỉ được ôm ngươi?

-Ta…

Thượng Quan Tán Lý vẻ mặt có chút bối rối,ha…không phải là hắn thích ta đó chứ?

-Song Y,các ngươi lui ra trước đi!

-Dạ!

Song Y đi rồi,ta quay bộ mặt ngạo nghễ sang Thượng Quan Tán Lý,ánh mắt như nói với hắn “ta biết hết rồi,cái gì ta cũng biết”

-Ngươi…vì sao nhìn ta như vậy? Có ý gì?

-Tiểu Tán Lý,ngươi không phải là đang ăn dấm chua đó chứ?

-Dấm chua? Là cái gì?

-Hihì…chính là thứ mà người ta thường nói là GHEN đó!

-Ách…ta không…

-Không phải ghen sao? Vậy xem như là ta nói nhảm đi! Ta ra ngoài cổng đợi ngươi!

Nàng đi rồi,hắn có chút khó chịu,vì sao chưa nghe hắn nói gì mà đã chạy đi rồi? Hắn là đang ghen sao? Không,nhất định là không rồi,chỉ là khó chịu đôi chút vì nàng không biết giữ thân phận thôi. Nhưng mà hôm qua…cảm giác cùng nàng thật khác thường,lẽ nào là yêu thật rồi?

Thượng Quan Tán Lý trong lòng ngổn ngang trăm ngàn nghi vấn,hắn cố gắng thuyết phục bản thân rằng mình không động tâm với nàng. Nhưng hình như…mọi việc lại đi theo trái chiều suy nghĩ của hắn.Thượng Quan Tán Lý chết tiệt,ta chỉ là giả bộ đi ra ngoài để xem phản ứng của hắn,ai ngờ hắn đứng trơ như bức tượng mà không giữ ta lại,thật là tức chết. Không lẽ trực giác của ta sai rồi sao? Rõ ràng là hắn có tình ý với ta,vì sao lại giả vờ không quan tâm đến ta? Ai…dẹp hắn qua một bên đi.

-Yên nhi,lên đường thượng lộ bình an!

-Vâng ạ,phụ thân nhớ giữ gìn sức khỏe,hẹn một ngày không xa Nam Yên sẽ về thăm người!

Một màn chia ly cách biệt diễn ra trước cửa phủ,ta cố hết sức nặn mấy giọt nước mắt cho thêm phần “đậm đà“. Mọi người trong phủ ai nấy cũng mang vẻ mặt đau buồn, duy chỉ có hai khuôn mặt đang tươi cười như hoa nở,như trút được gánh nặng. Còn ai khác ngoài hai tỷ tỷ của ta?

-Phong ca,ta đi rồi huynh phải chăm sóc phụ thân cho thật tốt,nếu không sẽ biết tay Nam Yên!

-Ân,ta hứa với muội!

-Nhị tỷ,tam tỷ,muội đi nhé! Hai người ở lại “mạnh giỏi”!

Ta vừa nắm tay hai người vừa đặc biệt nhấn mạnh chữ manh giỏi, đồng thời gia tăng lực đạo đôi tay khiến cả hai thoáng cau mày.Ánh mắt ta mang đậm chữ nhắc nhở “chớ có ở đây mà tác oai tác quái,nếu không sẽ biết tay ta”

-Khụ…muội đi thong thả!

-Hì…Xin cáo từ mọi người!

Khoảng nửa canh giờ sau ta và Thượng Quan Tán Lý bắt đầu khởi hành,đoàn người nối tiếp nhau lên xe ngựa tiến ra khỏi kinh thành. Trong hoàng cung,Quốc Hoa Mộ Lang vừa đặt tờ tấu chương cuối cùng xuống,bàn tay to vân vê chén trà,ánh mắt luôn hướng về phía xa xăm nào đó như đang chờ đợi. Vừa uống trà hắn vừa khẽ thở dài.

-Nàng đi rồi,nhưng không còn bao lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại!

……

Trời đã tối,đoàn người chúng ta dừng lại nghỉ ngơi ở một quán trọ khá lớn,nơi đây là một thị trấn gần biên giới Ngọc quốc,sỡ dĩ liên quan đến ranh giới Ngọc quốc là vì muốn sang Ngôn quốc bắt buộc phải đi xuyên qua đường núi gần ranh giới Chu quốc và Ngọc quốc,vì vậy khả năng bị sát thủ Ngọc quốc tấn công là rất cao. Những điều trên đều do Thượng Quan Tán Lý nói với ta,hắn bảo phải hết sức cẩn thận nhưng ta vừ nghe vào tai trái đã lọt ra tai phải,ta không quan tâm,hắn có nhiệm vụ bảo vệ ta vì vậy người phải cẩn thận là hắn mới đúng.

Sau khi vào quán trọ,việc trước tiên là phải tắm rửa sạch sẽ,đi cả ngày trời bụi bám dính vào quần áo rất khó chịu. Ta thay một bộ bạch y có viền ren,đầu cái trâm hình quạt nhìn rất giống nữ tử phiêu dật,bên ngoài cửa sổ trăng đã lên cao,Thượng Quan Tán Lý giờ này chắc là vẫn còn đang phân công người canh gác quanh nhà trọ, phòng sát thủ đột kích. Vân Đình có vẻ mệt mỏi nên ta cho nàng đi nghỉ sớm,còn lại Song Y vẫn luôn đứng canh ở trước cửa phòng. Đột nhiên một trận gió cuồn cuộn thổi tới làm mây đen che khuất hết ánh sáng của mặt trăng,bầu trời yên tĩnh quỷ dị…

-Ngươi đã tới?

-Ngươi đang chờ ta?

-Là trí tò mò của ta đang chờ ngươi!

-Vậy ta sẽ thỏa mãn trí tò mò của ngươi!

Yến Tứ Phương chẩn bị mang ta đi thì Song Y đột nhiên đạp cửa xông vào,chết thật, ta quên căn dặn chuyện Yến Tứ Phương với hai người bọn họ.

-Mau buông chủ nhân ra!

-Aí chà,rất có khí phách!

-Song Y,đừng động thủ,là ta muốn đi với hắn!

-Chủ nhân?!

-Nghe lời ta,tới chỗ Thượng Quan Tán Lý đi,đây là lệnh!

-Thuộc hạ đã rõ!

Thoắt cái hai thân ảnh một đen một trắng đã biến mất,ta xoay người đối diện với Yến Tứ Phương.

-Chúng ta đi được chưa?

Yến Tứ Phương ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc,nữ nhân này đang định làm cái gì? Vì sao nàng không những không sợ hãi mà còn muốn hắn bắt đi? Nhất định là có âm mưu,nhưng vì công việc,hắn đành dẹp bỏ nghi vấn sang một bên,ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh. Cảm thấy không có hơi thở nào khác mới ôm nàng rời đi.

Thượng Quan Tán Lý đuôi mắt lướt nhẹ nhìn lên không trung,mâu quang không ngừng chuyển động. Phân phó xong mọi việc,hắn thi triển khinh công bay lên nhánh cây.

-Theo ta!

Vừa dứt lời liền bay theo hướng Yến Tứ Phương mới rời đi,hai thân ảnh một đen một trắng từ dưới tán cây cũng lần lượt lướt theo hắn.

………

Yến Tứ Phương ôm ta bay một đoạn khá xa,trên đường đi hắn không hề mở miệng nói nửa câu vì vậy mà ta cũng im lặng theo hắn. Bay đến một con đường mòn ta thấy có một chiếc xe ngựa,trên ngựa còn có xe phu. Yến Tứ Phương đáp xuống ngay trước mũi xe rồi nhanh chóng ôm ta vào trong,xe phu không nói không rằng liền thúc ngựa chạy như bay,rõ ràng là có sắp đặt trước.

-Ngươi có âm mưu gì?

Đột nhiên Yến Tứ Phương mở miệng hỏi ta,cũng phải,bắt người một cách dễ dàng như thế không nảy sinh nghi ngờ mới là lạ.

-Âm mưu? Ngươi nói gì vậy?

-Ngươi cố ý đem mọi người cách xa phòng mình,lại còn sai hộ vệ tới chỗ Thượng Quan Tán Lý,Thượng Quan Tán Lý không phải là hạng tầm thường,ta đến nhất định hắn sẽ biết, nhưng vì sao lại không đến ngăn cản ta bắt ngươi? Nhất định là có âm mưu gì đó.

-Haha…âm mưu gì chứ,đơn giản là ta muốn biết người trả tiền cho ngươi để bắt ta là ai nên mới cố ý làm như vậy,còn Thượng Quan Tán Lý,ngươi không cần biết làm gì,hắn sẽ không đả động đến ngươi!

-Thú vị!

-Ngươi nói gì?

-Ta nói đây là lần đầu tiên ta trộm phải một vật thú vị như ngươi!

-Bớt nói nhảm! Ngươi đem ta đi đâu? Đã tới chưa?

-Khoảng sáng mai sẽ tới,ngươi không cần biết đi đâu,ở yên đây là được rồi!

-Vậy ta ngủ đây! Tới nơi thì gọi ta dậy!

Nàng có thể hồn nhiên vô tư ngủ như vậy ư? Nếu biết người trả tiền cho hắn là ai,liệu nàng có…

Mà thôi đi,nhiệm vụ của hắn chỉ là bắt người đem tới đó,còn lại đều do nàng.

Có tiếng động?

Yến Tứ Phương khẽ đưa tầm mắt ra ngoài cửa sổ,hắn cười lạnh,quả nhiên là Thượng Quan Tán Lý có đuổi theo,nhưng lại không tấn công hắn,nhất định là do nàng…

……

Ta giả vờ nhắm mắt,đều chỉnh hơi thở đều đặn,tai không ngừng nghe ngóng xung quanh,tiếng động lúc nãy là lá cây xào xạc va chạm với tiếng xé gió,khẳng định là Thượng Quan Tán Lý có đuổi theo,Yến Tứ Phương hẳn là cũng biết điều này. Lúc bước lên xe ngựa,đại ca có đưa cho ta hai viên tiên đan có thể chữa được bách độc,còn lại là một viên nội đan làm cho nội công của ta lên đến tuyệt đỉnh. Tất cả đều là thứ hiếm có nhưng đại ca ta lại dễ dàng có được vì hắn chính là đệ tử duy nhất của Thất Nhật. Với võ công của hắn và Song Y dạy ta khẳng định có thể đánh bại Yến Tứ Phương.

Mọi việc đang tiến triển theo đúng dự đoán,ta thả lỏng người đánh một giấc lấy sức chờ sáng mai mọi việc sẽ được rõ ràng.Xe ngựa rong đuổi trong đêm,đến sáng cũng ra khỏi đường mòn. Từ đây chính thức là biên giới của hai nước,Yến Tứ Phương cho xe ngựa dừng lại trước một khách điếm rộng lớn nhưng hoàn toàn không có lấy một bóng người.

-Này,đã tới rồi!

-Ưm…để cho người ta ngủ!

Hắn cười khổ,hai tay vươn tới ôm nàng vào lòng rồi phóng thẳng lên lầu hai,tiến tới căn phòng rộng lớn nhất của khách điếm.

-Người đã đem đến?

-Ân!

-Tốt,Hắc Dạ,thưởng cho Yến công tử thêm năm vạn lượng hoàng kim nữa!

-Không cần,Yến mỗ ta luôn làm việc sòng phẳng,mười vạn lượng là giá cố định của ta!

-Ồ…?!

-Người đã được đưa tới,xin cáo từ!

-Không tiễn!

Yến Tứ Phương vừa bay ra khỏi khách điếm đã bị một cỗ hàn khí bức người ngăn trở.

-Thượng Quan Tán Lý huynh,xin nhường đường!

-Ngươi mang nàng đi đâu?

-Đến phía trước sẽ tìm ra được lời giải!

-Hừ…

-Nếu ngươi không bảo vệ nàng cho thật tốt cẩn thận sau này ta sẽ đến bắt nàng lần nữa!

Nói xong Yến Tứ Phương liền biến mất dạng,Thượng Quan Tán Lý đã nghe được hàm ý trong lời nói của hắn,nhất định kẻ bắt Nam Yên không phải là hạng tầm thường,nhưng quan trọng là câu sau…hắn nói sẽ đến bắt nàng lần nữa? Không lẽ Yến Tứ Phương có tình ý với Nam Yên? Ý nghĩ này làm cho hắn cảm thấy khó chịu.

-Chúng ta đứng đây quan sát tình hình hay đi đến đó?

Tiếng nói của Ma Y cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn,đứng đây nhất định sẽ không thể bảo vệ được nàng.

-Đi đến đó!

Khách điếm bốn bề im lặng như tờ là do bị người phong tỏa,một khách đíếm to lớn như vậy khẳng định chỉ có người có quyền lực mới có khả năng phong tỏa được nó.

-Người như thế nào rồi?

-Thưa,vẫn còn đang ngủ!

-……

Người ngồi trên ghế thong thả uống trà,hai bên là ba mĩ nhân xinh đẹp đang quấn lấy hắn,nhưng ánh mắt hắn lúc này chỉ tập trung quét trên người nữ nhân đang nằm ngủ trước mặt. Khuôn mặt trắng mịn phấn nộn đang say sưa chìm trong giấc mộng,đôi môi màu hoa đào khẽ cử động cùng với hàng mi cong dài như hai cánh bướm chập chờn,những sợi tóc lòa xòa trước trán như đang đùa nghịch, nàng ngủ đem đến cho người ta cảm giác bình yên dễ chịu. Đôi mày kiếm của hắn khẽ chau lại…

-Gọi dậy!

-Dạ!

Một nam tử mặc y phục dạ hành mang theo xô nước, tay từ từ nhấc lên,đổ thẳng lên người nữ nhân đang nằm ngủ dưới sàn.

Ta đang mơ màng thấy mình bơi qua sông để tìm kho báu,gần đặt chân lên đất liền đã nhìn thấy hàng trăm thùng hàng chứa đầy ngân lượng đang phát quang dưới ánh nắng mặt trời. Ôhaha…giàu to, giàu to…nhưng mà…hình như có cảm giác lành lạnh? Có nước nhểu trên đầu thì phải? Ta ngước mặt lên trời liền nhìn thấy một đợt sóng cao đang cuồn cuộn đổ tới.

-Ô~ cứu mạng,đại hồng thủy ập tới,kho báo của ta,ngân lượng của ta!

Ta vội vàng từ trong giấc mơ bật người dậy,hai tay không ngừng quơ loạn xạ,hoàn hảo,không có đại hồng thủy nào cả…Hình như có tiếng cười khúch khích như là đang cười nhạo ta thì phải? Tại sao cả người ta lại ướt sũng như vậy? Ta đang ở đâu đây? Quang cảnh này không phải là trong xe ngựa,hình như là một căn phòng xa hoa rộng lớn,Yến Tứ Phương đáng chết,tới nơi cũng không thèm gọi ta dậy. Ta xoay đầu ngó Đông ngó Tây liền nhìn thấy một thân ảnh đen xì tay còn đang cầm xô nước. NND,là hắn tạt nước ta.

-Mụ nội nó,ngươi muốn chết hả? Dám tạt nước trong lúc lão nương ta đang ngủ,tới số rồi phải không?

Hai mắt ta như muốn nổi lửa lao thẳng tới túm lấy cổ áo của hắc y nhân,miệng không ngừng rủa mười tám đời tổ tông nhà hắn.

-Hắc Dạ,lui xuống!

Một giọng nói đầy lãnh khí vang lên xuyên thẳng qua lỗ tai ta,hắc y nhân này vừa lui ra sau liền xuất hiện thêm một cái hắc y nhân nữa. Người này mang đến cho ta cảm giác thật khủng khiếp,nó còn khủng khiếp hơn cả âm phủ,lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm không tan. Hắn từ trên ghế cao bước xuống rồi tiến lại gần ta,khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái vô cùng tuấn mĩ đáng yêu,hắn có mái tóc dài đen tuyền như suối lượn, nhẹ nhàng lướt sau lưng hắn,phần tóc phía trước che khuất một bên mắt trái,mắt còn lại rất to tròn,sâu thăm thẳm như vực sâu không đáy,ánh mắt như được phủ một lớp băng không hề mang theo độ ấm,màng mi đen dài cong vút lại càng tô điểm cho sự lãnh khốc trên khuôn mặt tuấn mĩ chấn động lòng người,đôi môi đỏ tươi như máu không có độ cong nhưng vẫn có sức hút huyền bí. Hắn mặc một bộ trường bào màu đen có cổ cao,đai lưng màu trắng có điểm xuyết ngọc thạch,phần phía trên ôm sát lấy thân thể còn phấn phía dưới lại xòa rộng tự do bay lượn,chân hắn mang một đôi ủng cao nhìn rất tiêu sái tuấn dật nhưng khuôn mặt lại như ma vương cao ngạo lãnh khốc. Khí thế của hắn như áo đảo cả đất trời,ta không nhịn nổi phải đánh một cái rùng mình.

-Ngươi chính là Nam Ngự Yên Yên?

Ô lạnh…giọng nói của hắn giống như xuất phát từ bắc cực,lãnh khí bức vào tận xương. Trên đời này có người lãnh khốc giống yêu ma quỷ quái như vậy sao? Không được,người hiện đại như ta làm sao có thể thua một cái người cổ đại như hắn chứ? Thần chết ta cũng đã từng gặp qua thì còn có cái gì phải sợ nữa?

-Ngươi bị câm?

-Câm cái *** ngươi ấy! Ta chính là Nam Yên,thì sao?

-Hình như không giống với điều tra!

Con bà nó,lại thêm một tên rãnh hơi đi diều tra ta.

-Ngươi thất vọng khi thấy ta không bị bệnh quanh năm như trong điều tra à? Cho ngươi biết,ta bây giờ rất khỏe,dẹp cái mớ thám tử quèn của ngươi đi!

-Dám ăn nói với ta như vậy? Ngươi muốn chết?

-Ngươi là ai mà ta không dám nói với ngươi như vậy chứ?

-Ta chính là người ra giá mười vạn lượng hoàng kim để bắt ngươi!

-Là ngươi?

Ôhaha…cái người hảo dễ nhìn này chính là kẻ ra giá mười vạn lượng hoàng kim để bắt ta? Hắn như thế nào lại làm như vậy? Ta hình như không có quen biết hắn,người này rốt cuộc là ai?

-Này,ta và ngươi hình như không quen biết nhau lại càng không thù không oán,cớ sao lại sai Yến Tứ Phương đến trộm ta?

-Vì ngươi mang giá trị rất lớn đối với ta!

Qủa đúng như ta nghĩ,nhưng mà ta có giá trị gì đối với hắn? Ngoài việc là quân cờ để liên kết hai nước…ý? Không lẽ…?

-Chẳng hay ta có giá trị gì đối với ngươi mà ngươi phải tốn nhiều vàng bạc như vậy để bắt ta?

-Nếu có được ngươi trong tay ta sẽ lấy được công thức vũ khí siêu việt của Chu quốc,đồng thời có thể thao túng Thượng Quan Tán Lý.

Trời ạ,những gì ta suy đoán đều trở thành sự thật,vì sao một con người nhỏ nhoi như ta trong phút chốc liền biến thành một cái đại nhân vật? Hắn có ý định đó cho thấy hắn không phải là người tầm thường. Hắn rốt cuộc là ai?

-Nói đi,ngươi là ai? Vì sao lại dùng ta vào những việc này?

-Ngu ngốc,người đứng trước mặt ngươi chính là hoàng đế cao quý của Ngọc quốc Hạ Tu Lý Phong hùng dũng vang danh thiên hạ!

Nữ nhân đứng đằng sau ghế cao vừa nói gì vậy? Hình như là hoàng đế gì đó thì phải…

Cái gì? Cái gì? Cái gì? Hoàng đế Ngọc quốc? Người bắt ta chính là hoàng đế Ngọc quốc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.