Hắn nói yêu ta rồi,haha…ta đoán có sai đâu,Thượng Quan Tán Lý,ngươi hết giả bộ được rồi chứ gì? Ta đắc ý vênh mặt lên cười gian xảo,trong lòng ta như có trăm ngàn bông hoa đang nở tưng bừng,thì ra cảm giác khi được yêu lại “thụ sủng nhược kinh” như vậy.
-Ừm…Tiểu Tán Lý,tưởng ngươi còn định che dấu cảm xúc,không ngờ bây giờ lại chịu không nổi mà thổ lộ với ta! Hắc hắc…
-Tiểu yêu tinh,ngươi còn cười được sao?
-Ây…không được gõ đầu ta!
-Chủ nhân!
-Các ngươi tới rồi?
-Dạ!
-Phì…Tiểu Tán Lý,ngươi biết không,trên đường về Ngọc quốc Ma Y cải trang thành một mỹ nhân theo ta làm nha hoàn,nếu như mà ngươi nhìn thấy hắn lúc đó chắc chắn ngươi sẽ bị hớp hồn!
-Chủ nhân…!!!
-Ma Y,sau này ta phải cho ngươi áp dụng chiêu đó nhiều một chút! Hắc hắc…
Thượng Quan Tán Lý trong lòng lại nổi lên cảm giác khó chịu,nàng có cần phải thân mật như vậy với hộ vệ của mình không? Lúc hắn bị giam ở đây thì nàng đang ở bên cạnh tên Ma Y kia sao? Cứ nghĩ đến cảnh nàng nói cười với nam nhân khác,hắn lại không vui…thậm chí là phi thường khó cbịu.
Có sát khí!
Ách…nhìn Thượng Quan Tán Lý và Ma Y hai mắt như có luồng điện đang công kích nhau,ta nhịn không được mà rùng mình một cái,chắc chắn là lão công của ta lại vác theo bình dấm chua mà chạy rồi…
-Uy…bây giờ không phải là lúc các ngươi kình nhau,lo tìm cách thoát thân đi!
-Ai kình hắn chứ!
-……
Có cần phải đồng thanh cùng một lúc như thế không? Không nói thì ta cũng biết tình huynh đệ của các ngươi “đậm đà” như thế nào rồi. Ây,nhưng bây giờ không phải là lúc để đùa,trước tiên lo tìm cách thoát ra khỏi đây rồi tính sau.
-Ma Y,ngươi đi tìm xem quanh ngục có đường nào thông ra bên ngoài không,Thiên Y,lấy hộ ta cây đuốc!
Suýt nữa thì quên mất vật đang cần thí nghiệm. Hy vọng chính là “nó”,nếu thí nghiệm này thành công,ta nhất định có thể oanh oanh liệt liệt mà ra khỏi đây! Haha…
-Tiểu Nam,ngươi lấy đuốc để làm gì?
-Bí mật!
Ta lấy tay hình thành dấu hiệu im lặng,tay còn lại không quên lôi từ trong ngực áo ra cái lọ lúc nãy dùng để lấy chất lỏng kia. Khẽ mở nắp đổ “nó” lên cây đuốc…
“Phừng”
-Hahahahahaha…đúng là “nó” rồi!
-Tiểu Nam,ngươi cười thật quỷ dị!
-Ây…hahaha…ta đang mừng chết đi được! Các ngươi cũng nên cười ăn mừng đi!
-Thứ đó là cái gì? Vì sao lại có thể làm cho lửa cháy bừng lên như vậy?
-Tiểu Tán Lý,cái này gọi là “dầu thô”,nó chính là một thứ nguyên liệu có thể gây cháy!
-Dầu thô?
-Ân,bộ các ngươi không biết đầu thô?
-Ta chưa từng nghe qua!
Có lẽ thời cổ đại chưa biết đến dầu thô,thứ chất quan trọng trong tương lai này không ngờ lại xuất hiện ở đây. Ta đúng là cực may mắn nha
-Haha…nếu các ngươi chưa từng nghe qua thì hôm nay ta sẽ cho các ngươi mở mang tầm mắt!
-Chủ nhân…không lẽ…
-Thiên Y,thiên cơ bất khả lộ!
-Dạ!
Ta nháy mắt với Thiên Y một cái,không ngờ hành động đó lại lọt vào tầm ngắm của “ai kia”. Ta lại rùng mình một cái nữa,lão công a lão công,ngươi vác nhiều dấm chua như vậy không mỏi hay sao?
-Hoàng cung Ngọc quốc có hàng ngàn thị vệ cùng binh lính,ngươi định làm sao thoát thân?
-Đường đường chính chính mà đi ra!
-Có thể? Nhưng ngươi có chắc thoát khỏi vạn tiễn (hàng vạn cái cung tên ý) cùng binh khí?
-Nếu bọn chúng dám cản đừng ta,ta sẽ phá sập cả hoàng cung Ngọc quốc!
-………
-Tin ta,ta nhất định có cách thoát ra khỏi đây,ngươi đang bị thương,cứ hảo hảo mà dưỡng thương đi,không cần phí sức!
-Được,ta tin ngươi!
Thượng Quan Tán Lý bên ngoài có vẻ tĩnh lặng như nước nhưng bên trong nội tâm lại như có sóng ngầm trào dâng,nàng rốt cuộc là nữ nhân như thế nào? Phá sập hoàng cung Ngọc quốc? Nàng có thể làm được sao? Tuy những lời này thật vô lý nhưng ánh mắt kiên định của nàng làm hắn nguyện tin tưởng nàng có thể làm được. Đường đường là Nhị Vương gia,đại tướng quân Ngôn quốc như hắn còn mắc mưu trong tay nàng thì những việc này…nhất định là nàng đã có biện pháp. Hắn chỉ có thể dùng võ công bảo vệ nàng,còn về quỷ kế thì tiểu yêu tinh này lại hơn hắn một cái đầu.
-Chủ nhân,cửa sau của ngục thất có lối thông ra!
-Hoàn hảo,đám thị vệ này khoảng tới sáng mới có thể tỉnh lại,còn Hạ Tu Lý Phong?
-Chủ nhân,lúc thuộc hạ rời khỏi hắn vẫn còn ngủ,khoảng ba khắc (một khắc bằng 1/4 giờ) nữa có thể sẽ tỉnh lại!
-Vậy sao? Vậy chờ hắn tỉnh lại chúng ta sẽ đi!
-Cái gì?
-Đừng vội,ta đã tìm ra nhược điểm của Hạ Tu Lý Phong,nếu muốn yên bình…chỉ có thể tương kế tựu kế,ta là nhược điểm của phụ thân,còn dầu thô chính là nhược điểm chí mạng của hắn.
-Dùng thứ này để uy hiếp hắn?
-Ân,cứ bình tĩnh chờ xem kịch hay!
Ngồi như vầy cũng thật chán đi? Ta xoay Đông xoay Tây tìm đồ chơi (tg: trong ngục có cái gì mà chơi? NY:Háhá…ngươi quên còn bốn tên kia sao? *chỉ chỉ*)
Hắchắc…có rồi…
-Thiên Y,mở cửa ngục cho bốn người kia luôn đi,tiện thể cho họ giải dược!
-Chủ nhân,chúng ta không biết bọn họ là bạn hay thù…liệu có…
-Điểm huyệt!
-Ách…
-Nam Yên,ngươi đúng là tiểu quỷ!
-Hôhô…quá khen, quá khen!
-……
Lần này đúng là có trò vui để xem,hình như lúc bước vào ta nhận thấy bốn người kia dều là nam nhân,ai…phải cẩn thận,không khéo lão công của ta lại vác thêm mấy chục bình dấm mà chạy.
-Chủ nhân,bọn họ tỉnh lại rồi!
-Các ngươi vác bọn họ lại đây đi!
……
-Các ngươi là ai? nếu không muốn chết thì mau giải huyệt cho ta!
Một người trong số đó nói chuyện với ta bằng vẻ mặt cảnh giác,giọng nói khò khè nhưng đủ uy phong,bốn người đều làm nam nhân,trong đó có một tên nhóc chừng mười lăm tuổi,khuôn mặt bầu bĩnh,mắt to đen lúng liếng,hắn vận một bộ hoàng y,đai lưng huyết ngọc,tuy nhìn có phần chật vật nhưng tấm vải dệt nên bộ quần áo này hình như không phải là thứ tầm thường.
Bên kia là một thúc thúc đã tứ tuần,lão vận một bộ đồ như đạo sĩ,khuôn mặt hằn lên những góc nhọn,trông thật ngầu nga…
Còn lại là hai nam nhân khoảng hai mươi tuổi giống nhau như đúc,khuôn mặt hài hòa,ngũ quan vô cùng tinh xảo,đôi mắt hạnh cuốn hút pha lẫn sự lãnh khốc,ta đặc biệt ấn tượng với đôi đồng tử mắt tím của cặp song tử kia,nói sao nhỉ? Nhìn rất bi thương…
-Chúng ta là ai? Lão già kia,lão đui sao? Chúng ta đương nhiên là con người!
-Ta hỏi các ngươi là ai!!!
-Ta nói rồi,là con người,lão có bị lãng tai không đấy!
-……
Haha…ai bảo nhìn mặt lão thấy ghét quá làm chi,ta cho lão quê độ một chút,hắc hắc…
-Vị đại thúc này…xin bình tĩnh,họ cứu chúng ta chắc không phải là kẻ địch rồi!
-Ai…dễ thương như tiểu oa oa này có phải hơn không? Lại đây! Cho ta nựng một cái!
-Tiểu-Nam!
Ách…Ngay cả một tên nhóc con mà hắn cũng…ta thật là hết cách.
Thượng Quan Tán Lý gằn từng giọng,ánh mắt như muốn tóe lửa,nữ nhân này,đến lúc nào rồi mà nàng đi còn trêu ghẹo người khác.
-Tỷ tỷ,ta không phải tiểu oa oa,ta tên Bạch Phong Khinh!
-À…À…Bạch Phong Khinh…
-Ngươi…không lẽ là đệ đệ của Hoàng đế Kim quốc Bạch Phong Vân?
-Ân,vị đại ca này,ngươi quen Hoàng huynh ta sao?
-Cũng xem như là có quen biết!
-Tiểu Tán Lý,hắn là em trai hoàng đế?
-Ân!
-Ai da…vậy không chừng hắn cũng bị bắt để làm vật uy hiếp giống như chúng ta!
-Tỷ tỷ,ngươi cũng vậy sao? Ô~ tên hoàng đế kia nửa đêm sai người đến bắt ta để ép hoàng huynh giao cho hắn đảo Phỷ Thúy,ô~ hoàng huynh…ta muốn gặp hoàng huynh!!!~
-Ách…đừng có khóc…từ từ rồi ta dẫn ngươi đi gặp hoàng huynh!
-Thật không? Tỷ tỷ hứa rồi nga?
-Ân,ân…
Dỗ trẻ em là điều ta ghết nhất,cũng may tiểu tử này rất biết nghe lời. Xem ra là bạn rồi…
-Thiên Y,giải huyệt cho hắn đi!
-Hi~ tỷ tỷ ta thích tỷ,ta muốn đi theo tỷ!
-Ách…đừng bám ta!
-Buông-nàng-ra!
Bóng đen của Thượng Quan Tán Lý như ác ma nuốt chửng lấy Bạch Phong Khinh,hắn không khỏi nuốt một ngụm khí lạnh…
-Oa~ ô~…tỷ tỷ,vị dại ca này hung dữ quá,hắn muốn đánh ta! Ô~ hoàng huynh sao lại quen biết với người hung dữ như vậy chứ,oa~
-Thượng Quan Tán Lý,ngươi làm hắn khóc nữa rồi kìa! Ta rất ghết dỗ trẻ con nga,ngươi mau đi dỗ hắn nín cho ta!
-Hừ…
-Xú nha đầu,ngươi không giải huyệt cho ta?
-Muốn ta giải huyệt trước tiên phải khai rõ danh tính,ngỡ lão là kẻ thù thì sao?
-Ta tên Thất Nhật!
-Ách…sư phụ của đại ca ta?
-Đại ca ngươi là ai?
-Chính là Nam Ngự Phong!
-Ngươi là…
-Ta là tứ nữ của tể tướng Nam Phụng-Chu quốc!
-Hừ…thì ra Phong nhi xin nội đan của ta là để cho ngươi! Hôm nay mới có dịp gặp mặt!
-Hìhì~ lão sư phụ,ông là sư phụ của ca ta thì cũng như là sư phụ của ta rồi! Nhưng mà sao sư phụ lại bị bắt vào đây?
–Cũng như các ngươi,tên cẩu hoàng đế kia bắt ta để lấy Hoàn hồn đan có tác dụng cải tử hoàn sinh,nhưng rất tiếc là ta ăn mất rồi,còn lại hai viên cho Phong nhi!
-Ách…có phải là cái này?
-Xú nha đầu,vì sao ngươi có…?
-Đại ca cho ta! Hắc hắc thì ra nó tên là Hoàn Hồn đan!
-Trời,tức chết ta! Cái tên đệ tử này…
-Lão xem như là bạn rồi,để ta giải huyệt!
-Xú nha đầu,giữ Hoàn Hồn đan cho kĩ,nếu để mất thì dù có chết ta cũng sẽ hiện hồn về bóp cổ ngươi!
-Ân,ân…còn hai vị kia…có thể cho ta biết danh tánh được không?
-Đoạn Tuyệt,Đoạn Ân!
-Các ngươi là Đệ nhất sát thủ của Tà phái, biệt danh Song Tử Xuyên Hồn Huyết?
Lão sư phụ Thất Nhật có vẻ kích động khi nghe thấy hai người kia xưng tên, thì ra cặp song tử này là sát thủ,tên cũng thật là đặc biệt…nói rõ lên sự dứt khoát không ân tình,trong đó còn mang theo hận ý,ai…ta cứu bọn họ có sao không nhỉ?
-Cô nương,chúng ta có ân tất báo…!
Qủa là đệ nhát sát thủ,có thể nhìn ra ta đang nghĩ gì,dù sao cũng đã lỡ rồi,cứu hết ra vậy.
-Các ngươi là sát thủ mà cũng bị bắt?
-Chuyên cơ mật,xin thất lễ,chúng ta không nói ra được!
Xì…cơ mật cái rắm thối,bị người ta bắt sợ mất mặt sát thủ nên không dám nói thì có. Có điều…ta chỉ dám để ý nghĩ này ở trong lòng,nếu mà nói ra,chắc cái đầu để ăn cơm sẽ bị rớt xuống.
-Chủ nhân,đã tới lúc!
-Ân,các vị,nếu đã cùng chung cảnh ngộ thì chúng ta cùng nhau thoát ra,ta có cách để uy hiếp Hạ Tu Lý Phong,các vị ở đây đa số là cao thủ,chỉ có tên nhóc này…
-Uy…tỷ tỷ…ta cũng có võ công!!
-Ách…? Thật Không?
-Thật mà…hoàng huynh ngày nào cũng dạy võ công cho ta!
-Xú nha đầu,ngươi uy hiếp tên cẩu hoàng đế kia bằng cách nào?
-Đi theo ta sẽ rõ!
-Được,ta đi với ngươi!
-Tỷ tỷ…ta cũng muốn đi theo tỷ!
-Ân,còn hai vị kia nếu không thích thì có thể đi trước!
-Chúng ta cùng đi!
-Ha…vậy tốt quá rồi,chúng ta đi thôi!
Haha…có Sư phụ của đại ca cùng Đệ nhất sát thủ đi theo ta sợ gì mà không náo loạn một phen,Hạ Tu Lý Phong,chờ xem sự kinh hỷ kế tiếp ta dành cho ngươi như thế nào.
—————-
Vậy là cả đoàn tám người “hùng hậu” chúng ta cùng nhau đi theo chỉ dẫn của Ma Y đến thông đạo để ra ngoài. Mà cái thông đạo này hình như là được xây theo vòng cung thì phải,ra đến cửa ngoài lại ngay đúng lối đi đến Lan Đình các,haha…thật sự quá trùng hợp,khẳng định là lão thiên gia hết sức ưu ái cấp cho ta đường thoát một cách dễ dàng như vậy.
-Song Y,dưới đất có cát,hai ngươi lấy cái túi hốt chúng bỏ vào đi!
-Để làm gì ạ?
-Cứ bỏ vào đi,lát nữa các ngươi sẽ biết!
-Xú nha đầu,ngươi thật sự là toàn làm những việc khó hiểu!
-Uy…lão sư phụ,ta không phải xú nha đầu,ta tên Nam Yên!
-Oa…tỷ tỷ,tên ngươi thật đẹp nga!
-Hàhà…quá khen,quá khen,tên ngươi cũng đẹp lắm!
-Tiểu Nam,giờ không phải là lúc đùa giỡn!
-Cũng đúng,chúng ta tập trung vào việc đại sự thôi!
Ai mà không tập trung chứ,chỉ có một mình ngươi là còn có tâm trạng để giỡn thôi-tất cả mọi người đều nghĩ vậy,trừ Bạch Phong Khinh.
-Nếu đi đông như thế này khẳng định sẽ bị phát hiện,bây giờ chúng ta chia nhau ra từng nhóm phân hướng để đến Lan Đình Các,Song Y,các ngươi chỉ đường cho họ,Thượng Quan Tán Lý đang bị thương,ta đưa hắn đi trước.
-Tỷ tỷ,ta muốn đi với tỷ!
-Tiểu tử nhà ngươi ngoan ngoãn đi theo các vị đây,tỷ tỷ không dắt ngươi theo được!
-Không được,ta muốn đi với tỷ tỷ thôi!
-Không-được-cãi!
-Ách…
-Ta đi trước,Thiên Y,tới nơi nhớ đem theo đuốc!
-Dạ!
Nói rồi ta liền theo đường mòn mà đi trước,ta thoạt nghĩ nếu bây giờ bỏ đi luôn thì có lẽ thuận tiện hơn,nhưng nếu như vậy, Hạ Tu Lý Phong nhất định vẫn sẽ nuôi ý nghĩ xâm lược hai nước Chu và Ngôn. Nhưng bây giờ ta đang nắm yếu điểm của hắn,không bằng làm liều một lần cho xong chuyện.
-Tiểu Nam,ngươi đang nghĩ gì vậy?
-Không có gì,Tiểu Tán Lý,vết thương của ngươi sao rồi? Đi như vầy có bị chảy máu không?
-Không sao,ngươi biết khinh công tại sao không sử dụng?
-Ta sợ ngươi đau cho nên…
-Ngốc,ta là nam nhân,không thể nào đau chỉ vì một vết thương nhỏ như vậy! Mau sử dụng khinh công đi!
-Được không? Ta sợ không mang ngươi nổi!
-Ngươi có phải là đại ngốc hay không? Ta cần ngươi mang theo sao?
-Uy…không được nói ta ngốc nữa!
-Vậy thì nhanh đi!
-Được rồi…
-Lan Đình Các ở đâu?
-Đi theo đường mòn này…uy…!
Không đợi Nam Yên nói xong Thượng Quan Tán Lý đã ôm nàng bay lên nhánh cây,bàn tay to vững chắc đem nàng giấu ở trong lòng,đôi chân nhanh nhẹn lướt trên lá cây,tốc độ của hắn như hòa với gió xé rách màn đêm.
-Tới rồi!
-Xú nha đầu,ngươi thật chậm chạp!
-Lão sư phụ,ngươi tới lúc nào vậy?
-Lâu rồi,đợi ngươi muốn dài cả cổ!
-Haha…tiểu bối làm sao so sánh được với vãn bối chứ,quả là cao thủ!
-Bây giờ người mới biết sao? Ta vốn là đệ nhất mà!
-Hừ…lão già kia,mới nói có một câu mà lão đã lên tận mây xanh rồi!
-Xú nha đầu,ngươi không làm được nên tức chứ gì!
-Hai vị,đây không phải lúc cãi nhau!
-À…ồ…nói cũng phải! Thật xin lỗi!
Lời nói của sát thủ có khác,âm lãnh đến cực điểm làm người ta không rét mà run. Ngẫm lại nãy giờ hình như ta là người hay nói nhảm nhất thì phải…
-Nam Yên cô nương,đây là cát lúc nãy cô nương yêu cầu!
-A…tốt rồi,các vị mau rải xuống chỗ đứng của mình đi!
-Để làm gì?
-Mau đi,không còn nhiều thời gian đâu!
……
-Có thích khách!
Ta đột nhiên nhếch mép cười một cái thật quỷ dị,cuối cùng cũng đã tới lúc,Song Y,các ngươi làm tốt lắm. Đem được lũ chuột kia chạy tới bẫy,haha…
-Chủ nhân!
-Đưa đuốc cho ta,các ngươi mau đứng vào bên trong vòng cát đi!
-?…Dạ
………………………
Hạ Tu Lý Phong lúc tỉnh lại đã không còn thấy bóng dáng của nữ nhân kia đâu,trước khi bất tỉnh hắn tận mắt chứng kiến nàng điểm huyệt mình,động tác nhanh lẹ chuẩn xác khiến hắn muốn trở tay cũng không trở tay kịp. Nàng cư nhiên là người có võ công,lúc đó hắn có thể cảm nhận được nội công của nàng đã lên đến tuyệt đỉnh,vì sao một tiểu thư con nhà khuê các như nàng lại được học võ? Vì sao nàng lại có thể giấu được nội công của mình một cách hoàn hảo như vậy? Nàng rốt cuộc là người như thế nào,thân thế của nàng…khốn kiếp,hắn đường đường là vua một nước lại bị một nữ nhân dắt mũi,như vậy còn ra thể thống gì? Nhất định hắn phải bắt được nàng,cho nàng biết hậu quả khi chọc đến hắn.
-Hoàng thượng! Có tin khẩn!
-Chết tiệt,ta đang bận tìm nữ nhân kia? Có gì thì mau nói!
-Hạ Tu Lý Phong cùng ba người kia tất cả đều đã được giải thoát!
-Cái gì?
-Lúc đổi ca không thấy những thị vệ trong mật thất ra ngoài,thuộc hạ sinh nghi liền vào tẩm cung của hoàng thượng xem thử mới phát hiện cửa mật thất đã bị mở,tất cả thị vệ ở bên trong đều bị trúng mê dược cực mạnh!
-Nhất định là nữ nhân kia,quả nhiên ta đã xem thường nàng ta!
-Hoàng thượng,bây giờ phải làm sao?
-Chia người đi tìm,dù có lật tung cái hoàng cung này lên cũng phải tìm ra được nàng cùng bốn người giam trong mật thất, phái người ra ngoài truy nã phòng khi chúng chạy thoát!
-Nhưng cửa thành đang đóng…
-Còn một chỗ…khốn kiếp,mau tới Lan Đình Các!
………
Bên ngoài Lan Đình các, thị vệ đã mai phục không còn một chỗ hở nhưng vẫn không ai dám bước vào,ánh lửa bên trong,liệu có phải là ma hay không? Nơi này vốn đã rất quỷ dị,thêm ánh lửa kia…thoạt nhìn chỉ muốn lạnh sống lưng,lại gần càng thêm rùng rợn.
-Uy…ta đã đốt lửa sáng trưng như vậy sao không có ai tiến vào?
-Haha…tại vì uy lực tỷ tỷ quá cường đại cho nên không ai dám bước vào!
-Này,tiểu tử thối nhà ngươi đừng có chọc ta nga!
Qủa thật là không cón gì để nói,nàng không sợ thật hay giả vờ khiên cường? Một nữ nhân nhỏ nhắn, dáng vẻ yếu đuối như nàng gặp loại chuyện này làm sao còn có thể vô tư đùa giỡn?
“Rầm”
-Cửa bị phá rồi,khẳng định là hắn tới!
-Xú nha đầu,hắn là ai?
-Chính là hoàng đế Ngọc quốc!
-Là tên cẩu hoàng đế kia? được lắm…hôm nay lão nhân gia ta phải băm sống hắn đem cho lợn ăn!
-Uy…lão sư phụ,đợi ta đàm phán với hắn cái đã!
-Hay lắm,các ngươi đều đã tập hợp đông đủ ở đây! Chuẩn bị chờ chết đi!
Hạ Tu Lý Phong mặt sớm đã đen thui,hắn bước vào mang theo tia lãnh khốc nhìn chằm chằm vào đám người bên trong Lan Đình các,nhất là nữ nhân kia,quả nhiên tất cả đều là do nàng gây ra,từ việc giấu nội công đến việc bắt hộ vệ cúa hắn uống xuân dược,không những như vậy còn dám điểm huyệt hắn đi giải cứu bốn người kia,nàng vì sao có thể tìm ra mật thất? Vì sao có thể vào bên trong tẩm cung của hắn một các dễ dànhg như vậy? Chỉ có một lý do:nàng là một cao thủ!
Nhìn nàng cùng Thượng Quan Tán Lý đứng cạnh nhau hắn hận không thể đem nàng bóp chết,dáng vẻ của nàng,trí thông minh của nàng,sự cường đại của nàng hắn muốn tất cả đều là của hắn,nàng là nữ nhân tuyệt vời nhất,có nàng trong tay,hắn sẽ làm bá chủ.
-Vậy sao? Ai chết vẫn còn chưa biết được!
-Nam Ngự Yên Yên,ngươi khá lắm,là ta đã xem thường ngươi!
-Phải không?
Đối mặt với người như Hạ Tu Lý Phong, ta tuyệt đối không cho phép mình run sợ. Bên ngoài là hàng trăm thị vệ đang bao vây,trên cây và trên nóc nhà là ám vệ,chưa kể đến vạn tiễn có thể phóng ra để tiêu diệt,con người ai cũng phải chết,ta đã từng chết một lần rồi,cái chết xem như không còn quan trọng nữa.Nhưng còn Thượng Quan Tán Lý? Ta không muốn hắn chết,cũng không muốn rời xa hắn,vạn nhất…ai…không nên nghĩ như vậy. Nhất định là sẽ ra được khỏi đây. Đối mặt kiểu oanh liệt như vầy còn hơn giống như con chuột nhắt âm thầm chạy trốn.
-Mau đưa tay chịu trói,ta sẽ nể tình mà tha cho các ngươi một mạng!
-Haha…ngươi là đang đùa? Lão nhân gia ta đây sợ ngươi sao?
-Thất Nhật,lão sẽ là người đầu tiên bị băm sống!
-Ai…xú nha đầu,hắn dòi băm sống ta,liệu có phải là bây giờ ta nên chạy trốn không?
-Lão sư phụ yên tâm,trước khi hắn đem băm ngươi ta đã nướng chín hắn rồi!
-Nướng ta? Hừ,một nữ nhân như ngươi có khả năng đó sao?
-Hạ Tu Lý Phong,ta muốn thương lượng!
-Thương lượng? Ngươi có tư cách gì?
-Cho là ta không có tư cách đi,nhưng ta có bí quyết giúp nước của ngươi trở nên giàu mạnh,nếu ngươi đồng ý thì chúng ta thương lượng,ta giúp ngươi làm giàu,ngươi để yên cho nước chúng ta,không được gây chiến tranh!
-Ta không cần làm giàu,ta muốn thống nhất tứ quốc,muốn làm bá chủ thiên hạ!
-Hão huyền! Ngươi thật sự không muốn thương lượng?
-Không cần nhiều lời! Mau chịu trói đi,nếu không đừng trách ta không khách khí!
-Muốn gây chiến? Được thôi!
-Với tám người các ngươi có thể đấu lại binh mã của ta sao? Qủa nhiên là thích nằm mơ!
-Phải vậy không? Nếu ngươi đã không muốn thương lượng,ta liền không khách khí!
-Nếu các ngươi thích chống ta thì chỉ có con đường chết! Tiến lên đi,trừ nữ nhân kia nhất định phải bắt sống!
Trong phút chốc,trăm ngàn binh mã đồng loạt tiến lên,trên tay binh khí ánh lên ngời ngời,lão sư phụ Thất Nhật bắt đầu hứng chí la lên một tiếng,những thị vệ gần đó liền lăn ra giãy dụa,những người còn lại bắt đầu chùn bước.Quái…đây là loại võ công gì? Sao ca ta không dạy cho ta?
-Uy…lão sư phụ,đây là loại võ gì?
-Đây là nội độc,một khi phát ra có tác dụng làm cho những người đứng gần ta trong khoảng cách một trượng bị đứt kinh mạch mà chết.
-Vậy sao ta không chết?
-Nếu không phải ta điều khiển luồng nội độc đó thì ngươi cũng sớm xuống chầu tổ tiên rồi!
-À…À…
-Còn tâm tư để nói chuyện sao? Xem ra không cho các ngươi nếm mùi lợi hại thì các ngươi sẽ không sợ!
-Hạ Tu Lý Phong,ta cảnh báo ngươi,không thương lượng cùng ta thì nên để yên cho chúng ta ra ngoài,nếu không đừng trách!
-Ngươi hù dọa ta?
-Ta không rảnh hù dọa ngươi!
-Ngươi ngoại trừ biết một chút võ công thì còn có thể làm được gì?
-Đốt cháy cả hoàng cung của ngươi!
-Haha…có thể sao? Cũng không tệ, xem như ta đang nghe được một chuyện đáng cười nhất thiên hạ!
-Vậy sao? Vậy thì ngươi cứ cười cho thỏa mãn đi!
-Là ý gì?
-Ta đã nói đến tận cùng như vậy,ngươi cũng đừng trách ta!
-Lại hù dọa ta?
-Còn chưa biết được, để xem hôm nay ngươi chết hay ta chết!
Thương lượng thất bại,chuyển sang kế hoạch B,ta nhìn Hạ Tu Lý Phong rồi lại nở nụ cười,cười đến quỷ dị,cười đến âm lãnh,cười đến tà ác,cười đến nguy hiểm…Bàn tay đang cầm đuốc của ta từ từ hạ xuống nền,ánh lửa nhẹ nhàng rơi xuống,từng đợt,từng đợt hỏa diễm bắt đầu phóng lên từ nền đá,cảnh tượng kì diệu như đang kêu gọi lửa từ địa ngục. Trong phút chốc,lửa bắt đầu lan mạnh đến mạc danh kì diệu,mọi người thi nhau chạy toán loạn.
-Ngươi…sao có thể…
-Một lát nữa lửa sẽ lan đến tẩm cung của ngươi,sau đó cả hoàng cung của ngươi sẽ chìm trong biển lửa,haha…sao nào? Ta đâu có nói đùa phải không?
-Tại sao lửa không lan đến ngươi?
-Vì dưới chân ta có cát,cát chính là thứ có thể cản được lửa!
Hạ Tu Lý Phong trong lúc này thật sự khâm phục tài trí của nữa nhân trước mặt,vì sao nhàng có thể làm cho đá nổi lửa? Lại còn biết được cát khống chế được lửa? Không chỉ mình hắn,tất cả những người ở đây đều thật sự kinh ngạc, nàng-rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Đừng có ngẩn ngơ nữa,chúng ta mau cấp thoát chỗ này,phía sau cửa của Lan Đình Các có tường thành,vượt qua đó sẽ ra bên ngoài rừng!
-Tỷ tỷ…lửa cháy như thế này không thể nào chạy vào cửa sau được nga,như vậy chẳng khác gí đâm đầu vào lửa!
-Tiểu tử,ngươi có được học khinh công không? Mau bay lên!
-May quá,lúc trước hoàng huynh có bắt ta học!
-Vậy thì mau đi,coi chừng chết cháy bây giờ!
Lửa vừa bùng lên,hơi nóng bắt đầu lan tỏa mãnh liệt,ta cùng mọi người sử dụng khinh công bay tới phía tường thành,bờ tường này được làm bằng đá tảng rắn chắc,chiều dài cao khoảng năm mét,nhưng với người có võ công thì bao nhiêu đây vẫn chưa thể làm khó được. Vừa đặt chân lên đỉnh tường, mấy mươi cái hắc y nhân bắt đầu phóng ra từ các nhánh cây to tiến tới bao vây chúng ta. Đây nhất định là ám vệ của Ngọc quốc rồi…đối mặt với những người này phải làm sao nhỉ? Trước tiên có lẽ nên dùng tới gương mặt lãnh huyết,như vậy sẽ tăng tác dụng lời nói,đồng thời hù dọa được bọn chúng cũng nên…
-Xin dừng bước,nếu không đừng trách…
-Ta không dừng thì sao? Nếu các ngươi không tránh đường cũng đừng trách!
Mọi người đều cảm thấy lạnh toát sống lưng,đây là nữ tử lúc nãy vừa mới cười đùa vui vẻ sao? Hình như không giống,cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau,nữ nhân này giọng nói âm trầm manh tính đe dọa cực kì cao,ánh mắt không một tia ấm cùng hảo cảm,cả người nàng toát lên vẻ lạnh thấu xương,giống như khung cảnh của ma quỷ trùng phùng,ghê rợn,lãnh huyết…đây là Nam Yên sao?
…………
Hạ Tu Lý Phong nhanh chóng thoát ra khỏi Lan Đình các,cảnh tượng bên ngoài làm hắn cảm thấy kì quái,vì sao bên trong Các lửa cháy rất mạnh nhưng bên ngoài…lửa chỉ lan theo đường mòn dẫn đến tẩm cung của hắn, nữ nhân kia rốt cuộc là ma quỷ hay là thần thánh? Vì sao nàng có thể điều khiển được đường đi của lửa?
-Hoàng thượng,lửa đã lan rộng lắm rồi!
-Ngu ngốc,còn không biết lấy nước chữa cháy?
-Thưa,mọi người đã lấy nước dập lửa…nhưng mà không hiểu tại sao lửa vẫn cháy mạnh!
-Cái gì? Vì sao lại như vậy?
-Hoàng thượng…làm sao bây giờ?
-Đi lấy cát tạt vào đám lửa đi! Mau lên!
-Dạ…dạ…!!
Nữ nhân kia có thể dùng cát để tránh lửa như vậy cũng chính là nói cát có khả năng khống chế lửa. Càng ngày hắn càng khâm phục tài trí của nữ nhân kia…một viên ngọc quý như nàng,nhất định hắn sẽ không để lọt mất khỏi bàn tay!
Bên ngoài tường thành,tiếng binh khí không ngừng vang lên,ánh sáng phản chiếu từ mặt kiếm lóe ra ánh sáng đoạt hồn. Qủa nhiên sự vô tình,tàn nhẫn, lãnh huyết không ai qua được sát thủ. Nhất là cặp sát thủ mắt tím kia,thanh nhuyễn kiếm của họ chưa hề vấy một giọt máu nào nhưng tất cả những đối thủ tấn công họ đều đã biến thành “bánh bao nhân thịt”,chỉ cần một đường kiếm đã có thể làm cho nội tạng biến thành những mảnh vụn,quả thật là rất khủng khiếp. Tuy ta từng chứng kiến cảnh tượng này qua một lần nhưng nhìn lại vẫn không tránh khỏi cảm giác lạnh sống lưng. Lão sư phụ Thất Nhật có vẻ “lương thiện” hơn,chỉ phát nội độc làm đối thủ đứt gân mạch giãy giụa như con cá bị nướng. Song Y lại càng lương thiện hơn,chỉ rạch một đường trên cổ để đối thủ từ từ mất máu mà chết.
-Vì sao không cho ta giao chiến?
-Ngươi đang bị thương,ngồi im đó đi!
-Tỷ tỷ,ta đâu có bị thương,vì sao cũng không…
-Ngươi là con nít,không nên học những trò bạo lực này sớm như vậy!
-Uy…ta không phải trẻ con!
-Được rồi,không phải thì không phải!
-Tỷ tỷ!!!
-Tiểu Nam!!!
“bốp”
-Dám đánh lén ta? Không lượng sức!
Võ công của ta cũng không tệ,haha…có thể làm cho tên ám vệ đánh lén dính một chưởng ngay “mặt tiền”. Ai…dù sao ta cũng không muốn hủy hoại nhan sắc thấy gớm của hắn,ai bảo hắn dại dột xông tới ta làm gì.
-Tỷ tỷ,ngươi đúng là cao thủ!
-Hà hà…bây giờ ngươi mới biết sao?
-Tiểu Nam,ngươi thật là…
-Lão sư phụ,hai vị sát thủ,song y,thời gian không còn nhiều nữa,bọn chúng cũng không còn sức đấu lại các người đâu,mau lên đường thôi!
-Được!
Nói xong chúng ta liền đi tới cánh rừng phía sau thành,cả tám người thống nhất sẽ xuyên đường rừng để thoát ra ngoài phạm vi của của hoàng cung. Nơi này khá âm u,mặt đất lại ẩm ướt,rừng cây cũng không cao lắm,thực vật ở đây hình như…chủ yếu là cây thông,ta nghĩ vậy.
-Có người!
-Đâu đâu? Uy…lão sư phụ,nơi này mà cũng có ngươi ở sao? Sao ta không thấy?
-Ta nói có người theo dõi!
Vừa nói lão sư phụ vừa phóng ba cây kim châm nhọn hoắt lên phía cây thông,có tiếng động phát ra,quả nhiên là vừa có người vừa nhảy ra khỏi tán cây.
-Còn không mau xuất đầu lộ diện? Muốn ta truy cùng diệt tận sao?
-Thuộc hạ tham kiến vương gia,vương phi! Xin thứ lỗi vì đã chậm trễ!
Đột nhiên có ba hắc y nhân phóng từ trên nhánh cây xuống,cả ba đều cung kính quỳ xuống trước mặt ta và Thượng Quan Tán Lý,còn gọi ta và hắn là vương gia,vương phi…như vậy có thể nói lên điều gì?
-Các ngươi là ai?
-Chúng ta là hộ vệ của Ngôn quốc,theo mệnh lệnh của hoàng thượng sang Ngọc quốc tìm tung tích của vương gia,vương phi!
-Là hộ vệ của hoàng đế Ngôn quốc?
-Dạ! Nhưng chúng thuộc hạ không hoàn thành nhiệm vụ,mong vương gia cùng vương phi trách phạt!
-Như vậy các ngươi không phải là kẻ thù rồi!Nhiệm vụ gì?
-Hoàng thượng phái ba người chúng ta tìm tung tích của vương phi,giải cứu vương gia nhưng…
-Uy…lúc nãy các ngươi có đột nhập vào tẩm cung của Hạ Tu Lý Phong không?
-Dạ có…nhưng mà thuốc hạ bất tài,bị thị vệ phát hiện!
-Haha…thì ra các ngươi!
-……?
-Lúc nãy ta cũng đột nhập vào tẩm cung của hắn,nhờ các ngươi bị phát hiện,phân tán sự chú ý của bọn thị vệ mà ta mới có thể lọt vào được bên trong để mà giải cứu Vương gia của các ngươi!
-Xú nha đầu,ngươi là vương phi của Ngôn quốc?
-Ân,bộ đại ca ta không có nói cho lão sư phụ nghe sao?
-Không có!
-Oa~,ô~,Tỷ tỷ,ta không biết đâu,ngươi là của ta mà!
-Tiểu tử,ai là của ngươi?
Trong lúc ồn ào,không ai phát hiện có hai ánh mắt thoáng nhuộm vẻ đượm buồn mất mát,chỉ là thoáng qua…nhưng lại không thoát khỏi mâu quang của Thượng Quan Tán Lý.
-Hay lắm,các ngươi đều đã ở đây!
Giọng nói này nghe thật quen nha,không lẽ…
-Hạ Tu Lý Phong!
-Nam Yên,ngươi khá lắm,nhưng ta nói cho ngươi biết,cho dù cả hoàng cung của ta có biến thành tro ta cũng phải bắt bằng được ngươi!
-Hừ,là tại ngươi không chịu thương lượng với ta thôi!
-Vì sao ngươi có thể làm cho đất đá nổi lửa? Vì sao ngươi lại điều khiển được đường đi của ngọn lửa? Ngươi rốt cuộc là ai?
Ách…hắn nói ta làm cho đất đá nổi lửa? haha…quả nhiên hắn không biết hắn đang nắm giữ một thứ nguyên liệu quan trọng. Dầu thô chảy theo hướng đường mòn thì lửa phải cháy theo hướng đó thôi. Nhưng ta cũng không ngốc nghếch đến nỗi nói cho hắn nghe…
-Muốn biết thì về tự làm thử đi!
-Ngươi…!!!
-Xú nha đầu,ngươi dài dòng làm gì,để ta diệt tên cẩu hoàng đế kia!
-Diệt ta? Dễ vậy sao?
Hạ Tu Lý Phong vừa búng tay một cái,một đoàn binh lính từ phía sau xuất hiện,số lượng…chậc…đoàn người dài đến nổi nhìn giống như không có điểm kết thúc.
-Tất cả các ngươi xông lên tiêu diệt đám người đó cho ta,trừ nữ nhân kia nhất định phải bắt sống!
-Dạ!
Kết thúc những âm giọng long trời lở đất kia là một màn chiến đấu có một không hai trong mà cả đời ta mới gặp được.
Mười chọi vạn!
…
-Xú nha đầu,ngươi mau chạy trước đi!
-Không,ta quyết không bỏ chạy!
-Ta nói ngươi mau đi trước! Nếu không nội độc của ta có thể làm tổn thương tới ngươi!
-Nhưng mà…
-Mau lên!
-Vương phi,cứu viện của chúng ta đang ở ngoài bìa rừng,mau đi đến đó!
-Xú nha đầu,ngươi còn không mau đi?
-Còn các người…?
-Chúng ta sẽ theo sau!
-……
-Đi đi…
Lão sư phụ vừa đánh vừa hét lên một tiếng kinh người làm ta không dám suy nghĩ nhiều liền quay đầu chạy theo con đường hướng tới phía bìa rừng…Ấy…nhưng còn Thượng Quan Tán Lý? Hắn đang bị thương,ta làm sao có thể bỏ mặc hắn mà chạy trước một mình?
-Tiểu Nam,sao ngươi vẫn còn chưa đi?
-Nhưng mà…tiểu Tán Lý,ngươi đang bị thương…ta lo cho ngươi!
-Vết thương nhỏ này không làm khó được ta,ngươi mau đi trước đi! Cứu viện của hoàng huynh ta đang chờ ngươi ở đó!
-Ngươi,hay là ngươi đí với ta?
-Sẽ không có ai thoát được khỏi đây,các ngươi đừng mơ mộng hão huyền!
Đã có một người thoát được,nhưng đó không phải ta mà là tên hộ vệ kia. Ai…dù sao ta cũng không thích bỏ chạy kiểu này,rất mất mặt,thà cứ đường đường chính chính như thế này vẫn hay hơn.
Ta chăm chú nhìn hành động của Hạ Tu Lý Phong,quả nhiên là hắn định lao tới chộp lấy ta nhưng rất tiếc là ta đã bay lên,hắn chỉ nắm được cây trâm giữ tóc của ta.
Trong bóng đêm tĩnh mịch,Nam Yên bay lên một cách ngoạn mục,mái tóc dài tự do lướt trên vai,ánh trăng ở phía kia như làm nền cho hình bóng của nàng,tất cả nam nhân ở phía dưới đều ngây người trước vẻ đẹp vừa yêu mị vừa phiêu dật giống tiên nhân của nàng.
-Muốn bắt ta? Không dễ như vậy!
-Vậy sao?
Nói rồi hắn lại lao tới,Thượng Quan Tán Lý ở bên kia hình như rất muốn đến giải cứu ta nhưng số lượng địch vô cùng đông,lại hiếu chiến,hắn ỡ giữa vòng vây không thể nào bay ra khỏi được,những người kia cũng đồng cảnh ngộ. Chỉ có một mình ta là không bị bao vây…không lẽ,Hạ Tu Lý Phong đã sắp đạt trước như vậy?
-Muốn đánh nhau sao? Đánh phụ nữ là không được nga!
-Hừ…nếu ngươi ngoan ngoãn ta sẽ không động thủ!
-Ngoan ngoãn? Còn lâu!
-Vậy đừng trách ta!
Uy…má ơi,ta cuối cùng cũng được chính thức được giao đấu ở thời cổ đại…Thượng Quan Tán Lý lúc trước là do bị ta bỏ dược mới có thể đem hắn khuất phục dễ dàng…còn bây giờ…dược không có,người lại tấn công tới tấp…ô~…chắc chết quá.
-Ách…
-Thế nào?Xem ngươi còn chạy được nữa không! Mau theo ta về Ngọc quốc!