Xuyên Qua Thời Không, Ta Thành Vương Phi

Chương 49



Hỏa Diễm nhìn thấy Huyền Cát bước ra,khóe miệng khẽ nhếch lên…không may hành động đó của hắn lại bị Cổ Ngự Ly nhìn thấy.

“Khụ…đại ca…”

Yếu ớt mở lời,Hỏa Diễm chật vật đứng lên, Huyền Cát nhìn thấy hoàn cảnh trước mặt khẽ mím môi,nhanh chóng đi lên phía trước chắn cho hắn.

“Vương phi, có thể tha cho hắn một mạng được không?”

“Khốn kiếp,ngươi còn dám mở miệng cầu xin?”

Nha Linh giận dữ nắm lấy vạt áo của Huyền Cát, khuôn mặt vì tức giận mà trở nên đỏ bừng. Huyền Cát nhìn thấy nàng hành động như vậy cũng không có phản ứng gì,tùy ý để cho nàng phát tiết.

Mà ta,từ khi nghe Hỏa Diễm gọi Huyền Cát là đại ca đã có chút ngộ ra ẩn tình,bất quá vẫn chưa thể kết luận cái gì.

“Nói đi,lý do gì khiến cho ngươi phản bội lại Thượng Quan Tán Lý?”

Trầm giọng hỏi, ta thật sự đang cố nén giận trong lòng. Nếu như Huyền Cát không phải là người Nha Linh thích,ta nhất định đã băm hắn ra thành trăm mảnh.

“Ta…”

Huyền Cát chần chờ,ánh mắt hiện lên tia quẫn bách,hắn phân vân,nói…hay là không?

Nếu nói, bao nhiêu người sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của hắn? Không nói…Hỏa Diễm khẳng định chết chắc…hắn phải làm sao đây?

“Hừ…nói ngươi là đại ca của ta là chuyện nhục nhã lắm sao? “

Hỏa Diễm cưởi châm chọc,bàn tay ở phía sau nắm chặt lại thành quyền.

Ta nghe xong cũng không có ngạc nhiên giống như Nha Linh,bởi vì…chuyện này không nằm ngoài dự đoán của ta. Thử hỏi nếu không có quan hệ thì việc gì Huyền Cát phải làm như vậy.

Cái mà ta muốn biết,chính là…vì sao hắn lại nghe theo Hỏa Diễm,rõ ràng hắn không phải hạng người tiểu nhân như vậy.

Nhìn thấy phản ứng của mọi người,Huyền Cát rũ mắt xuống,cười đau khổ…càng che giấu,chỉ càng thêm bế tắc mà thôi,nếu như Hỏa Diễm đã nói vậy,hắn cũng không ngại nói ra.

“Hắn là đệ đệ cùng cha khác mẹ của ta,nhưng không phải vì vậy mà ta giúp hắn. Bởi vì…lúc nhỏ mẫu thân của hắn từng cứu ta một mạng…”

Ta nghe được nửa chừng liền ra hiệu ngừng lại. Mẹ nó,loại chuyện máu chó như vậy không ngờ lại xuất hiện ở đây.

Không cần nói thêm cũng biết Huyền Cát làm như vậy là vì để trả ơn, bất quá,ta sẽ không vì chuyện này mà chùn tay. Oan có đầu,nợ có chủ…kẻ nào động ta,ta nhất định trả lại gấp mười.

“Ngươi…ngươi…”

Nha Linh không tin nổi trừng to mắt nhìn Huyền Cát,nàng vội vàng buông vạt áo của hắn ra,đôi mắt bắt đầu nhiễm một tầng mù sương.

“Nha Linh,đừng kích động”

Ta trấn an nàng một cái,sau đó nhìn về phía Huyền Cát.

“Đó là chuyện của ngươi,còn chuyện của ta…là phải giết hắn”

Chưa nói hết lời,ta nhanh chóng tung một chưởng về phía Hỏa Diễm… không ngờ tới hắn vẫn còn sức lực đem Huyền Cát thành lá chắn.

Chuyện này xảy ra quá nhanh,ta căn bản không đổi hướng tấn công được,lúc chưởng lực chỉ còn cách một cánh tay…Nha Linh lại bất ngờ kéo Huyền Cát ra xa,Hỏa Diễm không ngờ kinh công của Nha Linh lại có thể xuất quỷ nhập thần như vậy,hắn chỉ có thể mở to mắt lãnh lấy một chưởng.

“Hahahahaha…”

Ta cười dài một tiếng,quả nhiên,lão thiên gia không phụ lòng ta.

“Hỏa Diễm,ngươi…”

Huyền Cát không thể tin nổi, đệ đệ của hắn,lại đem hắn ra thành lá chắn,tình nghĩa cùng áy náy khổ sở bao nhiêu năm qua,trong phút chốc tan biến không còn dấu vết.

“Chậc…bây giờ ta mới biết đây là tình huynh đệ”

Cười châm chọc,ta cầm Thiên Địa kiếm đi tới chổ Hõa Diễm đang nằm hấp hối.

Hỏa Diễm cảm nhận được cái chết đang tới gần, giờ phút này hắn không còn lòng dạ nào giữ hình tượng lạnh lùng kiêu ngạo nữa. Lạnh lùng làm cái chó má gì, tính mạng mới là quan trọng nhất. Nhưng bây giờ hắn lâm vào đường cùng như vậy,còn có cách gì thoát chết?

“Hỏa Diễm,ta tới tiễn ngươi một đoạn”

Ta đặt Thiên Địa kiếm vào cổ Hỏa Diễm nhưng vẫn chưa động thủ, ra tay nhanh như vậy không thú vị, ta muốn từng chút từng chút một nhìn thấy hắn dãy dụa thống khổ.

Ta không ngại người khác nói ta ác độc, ta chỉ ngại mọi người trách ta nhân từ với ác nhân.

“Khụ…khụ…đại ca,cứu…cứu ta!”

Mâu quang của Hỏa Diễm hiện lên tia sợ hãi,hắn không muốn chết như vậy, thật sự rất kinh khủng,Thiên Địa kiếm nổi danh có thể lấy tim ra khỏi cơ thể mà nạn nhân vẫn còn nói chuyện được. Không ngờ hôm nay hắn lại chết dưới vũ khí của chính mình,đây không phải là may mắn,mà là nhục nhã.

“Hỏa Diễm,từ lúc ngươi đem ta ra nhận lấy một chưởng thay ngươi,ta cùng ngươi đã hết nợ!”

Huyền Cát lạnh lùng nói,không có áy náy,chỉ có chán ghét cùng khinh bỉ. Người hắn nợ,là mẫu thân của Hỏa Diễm,bởi vì nàng đã chết, ân nghĩa lúc trước đều chuyển lên người đệ đệ này.

Không ngờ, việc Hoả Diễm muốn hắn làm để trả ơn lại là giết Mị Vũ Câu Hồn Ảnh.

Hắn thật sự đã sai rồi,đáng lẽ ra hắn không nên phản bội lại Thượng Quan Tán Lý, đáng lẽ ra hắn nên giết Hỏa Diễm ngay từ lúc đầu. Phụ thân đã nói cho dù có chung máu mủ làm việc ác cứ việc thẳng tay trừng trị. nhưng bởi vì áy náy với nhị nương,hắn đã bỏ qua.

Nếu hắn có thể quyết đoán được như Vương phi,có lẽ bây giờ chuyện đã không thành ra thế này.

“Ngươi…khụ…Huyền Cát,ngươi làm như vậy,mẫu thân ta ở dưới cửu tuyền nhất định sẽ không tha cho ngươi”

Hỏa Diễm lúc này đã thành cá nằm trên thớt,hắn chỉ còn biết tìm lý do trọng điểm để lôi kéo Huyền Cát.

“Ai nha…ta nghĩ vị mẫu thân kia đang mong ngươi nhanh nhanh xuống cửu tuyền để trừng trị ngươi thì đúng hơn. Hơn nữa,còn có sư phụ ta cũng đang muốn gặp ngươi ở dưới đó nha”

Cười châm chọc,ta rốt cuộc cũng động đao,nhẹ nhàng đem Thiên Địa kiếm cứa vào cổ Hỏa Diễm

“Không!!! “

Hỏa Diễm khiếp sợ,muốn tránh đi nhưng không có cách nào di chuyển.

“Sẽ nhanh thôi,đừng lo lắng.”

Hài lòng khi nhìn thấy bộ dạng trước khi chết của Hỏa Diễm,ta dứt khoát đem đầu của hắn chặt xuống. Máu tươi giống như dòng suối nhỏ phun ra không ngừng,ta vội vàng tránh ra xa,hài lòng nhìn thấy nam nhân kia chết thê thảm cùng với bộ mặt khiếp sợ của mọi người.

Ta đã nói rồi,ta thật sự không ngại người khác nói ta ác độc mà ~

“Chuẩn bị đi,chúng ta trở về Ngôn quốc. Nha Linh,đem đầu của hắn theo”

Lơ đãng nói,đột nhiên có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy Cổ Ngự Ly nhìn ta chăm chú. Ta không lảng tránh,vội cười đáp lại.

“Ngự Ly,đa tạ ngươi đã giúp ta. Nếu như không có ngươi,ta nhất định sẽ không thuận lợi trả thù như vậy!”

Cổ Ngự Ly lắc đầu,hắn căn bản không có giúp gì cho nàng. Nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt phấn nộn,kiều nhan này,biết bao giờ hắn mới có thể nhìn lại?

“Không cần khách sáo,chuyện ở đây cứ để ta xử lý”

“Ân”

Ta vừa nói vừa đưa tay tìm cây chủy thủ giắt ở hông, cắt một chùm tóc nhỏ gói vào khăn gấm đưa cho Cổ Ngự Ly.

“Cái này tặng cho ngươi,tuyệt đối chỉ có một mình ta có…còn chuyện lúc trước ta trộm bản đồ,mong ngươi bỏ qua,ta nhất định sẽ không để cho Thượng Quan Cách chiếm Dạ Sát Tộc!”

Cổ Ngự Ly nắm chặt khăn gấm,không nói gì nữa,nhanh chóng nói lời từ biệt. Đợi cho đến khi đoàn người của nàng biến mất khỏi Ma Giáo,hắn đem khăn gấm mở ra,nhẹ nhàng hôn vào làn óc óng mượt ánh lên sắc tím kia.

Rõ ràng nàng biết,tình cảm của hắn,nàng rốt cuộc nhận thức được. Có thể xem đây là vật hứa hẹn không? Hắn có quyền hi vọng hay không?

“Tà Vương,Ma Giáo này xin giao lại cho ngươi”

Huyền Cát vội vàng nói,ánh mắt tập trung vào đoàn người đang rời đi. Cổ Ngự Ly không rõ ẩn tình, nhưng hắn cũng không cần để ý. Chuyện có lợi trước mắt,chỉ có kẻ ngốc mới từ chối.

“Được”

Thoải mái đáp ứng,Cổ Ngự Ly đem khăn gấm cất vào ngực, nhanh chóng phục hồi phong thái tao nhã ung dung. Huyền Cát thấy vậy nhẹ thở ra,cũng nhanh chóng cáo từ rồi vội vàng đi khỏi Ma Giáo.

………

“Vương phi”

Huyền Cát ở phía sau kêu to,ta nhìn thấy hắn cùng sự vui mừng thoáng qua trên mặt của Nha Linh,khóe miệng khẽ nâng.

Tên nhóc này,còn xài được a~

“Có gì sao?”

Cưởi cười trả lời,không nói thì ta cũng biết hắn muốn đi theo.

“Ta muốn theo người trở về Ngôn quốc,ta muốn tạ tội với Thượng Quan Tán Lý,còn có Nha Linh”

Huyền Cát hấp tấp nói,hắn nhất định vẫn còn cứu vãn tình thế được.

“Ta cái gì? Ngươi đi chết đi”

Nha Linh tức giận lên tiếng,có điều…trong mắt nàng đã không còn đau khổ như trước.

“Hahaha…nếu đã như vậy,thì lên đường thôi”

Không nói nhiều lời nữa,ta bây giờ,chỉ muốn nhanh chóng trở về, nhà của ta,nam nhân của ta…

Thượng Quan Tán Lý,ngươi nhất định phải đợi ta…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.