Xuyên Qua Thời Không, Ta Thành Vương Phi

Chương 52



Thượng Quan Tán Lý sau khi bất tỉnh luôn nằm mơ thấy ác mộng, cảnh ly biệt ở vườn đào…ngày đêm ở trong giấc mộng quấn lấy hắn, làm cho hắn thống khổ vô cùng.

Nhưng gần đây,hắn lại mơ thấy mình nằm ngủ ở Hồng đào cư, bên cạnh lúc nào cũng có một nữ nhân nói đủ loại chuyện trên trời dưới đất. Hơn nữa…hắn có thể ngửi được hương thơm của nàng, cảm nhận được đôi môi ngọt ngào hòa với hương vị thuốc bắc kia đang dây dưa trên miệng hắn….

Mà gương mặt kia,mái tóc kia,tuyệt đối không thể nhầm lẫn với ai khác.

Nàng đã trở về?



Hay đây cũng chỉ là giấc mộng?



Nếu đây là giấc mộng,cảm giác vì sao lại quá mức chân thật như vậy? Thậm chí bên tai vẫn còn nghe thấy nàng đang gọi hắn, nhận được hơi ấm của nàng khi ôm hắn.

Đây…rõ ràng không phải là mộng…

Nhưng vì sao hắn ngủ lâu như vậy vẫn chưa thức dậy? Vì sao lại không cử động được?

Hay hắn không thể tỉnh lại được nữa?

Không được,không thể để cho nàng lo lắng,hắn phải tỉnh lại…cho dù có chết,hắn cũng nhất định phải nhìn thấy mặt nàng lần cuối.

……

……

“Tiểu Tán Lý?”

Lau đi thuốc dính trên mặt Thượng Quan Tán Lý,ta vội vàng xem tình hình của hắn. Nhưng cho dù hỏi bao nhiêu câu đi nữa,hắn thủy chung vẫn không trả lời ta, cũng không động đậy,chỉ mở mắt nhìn ta chằm chằm.

Lòng ta trầm xuống, hắn…sẽ không giống như con dê kia…cả đời cũng không thể cử động chứ?

“Ngươi không cử động được sao?”

Ta lo lắng hỏi,nhìn thấy bạc môi của hắn đang cố gắng mấp máy nhưng lại không nói thành tiếng,bàn tay cũng chỉ khẽ giật nhẹ. Biểu tình vui mừng trên mặt ta trở nên cứng ngắc. Nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.

“Thật xin lỗi,là ta không tốt,là ta hại ngươi. Nếu như…ta nghe lời ngươi ở yên Trong Hồng Đào Cư,nếu như ta trở về sớm một chút…có lẽ ngươi đã không thành như vậy.”

Thượng Quan Tán Lý thấy nàng rơi lệ, đôi mắt của hắn hiện lên sự đau lòng. Hắn rất muốn nói…”ta không trách nàng,chỉ cần nàng ở bên cạnh ta,cả đời này ta có bất động như vậy cũng không sao!”.Nhưng cho dù cố gắng như thế nào cũng không thể mở miệng nói thành lời,chỉ có thể nhìn nàng ở trước mặt hắn không ngừng xin lỗi.

“Chờ một chút,ta đi tìm Thiên Y,hắn nhất định sẽ có cách giúp ngươi. Tin tưởng ta,cho dù như thế nào đi nữa,ta nhất định sẽ ở bên cạnh ngươi”

Ta nghĩ,khuôn mặt đang cười hiện tại của ta còn khó coi hơn cả khóc. Vội vàng rời khỏi phòng, ta thu lại nước mắt, nhanh chóng đi tìm Thiên Y.

“Chủ nhân,Vương gia sao rồi?”

Song Y đang chế dược,nhìn thấy ta bộ dạng khó coi bước vào,hai người nhìn nhau một cái,im lặng chờ ta lên tiếng.

“Hắn tỉnh rồi…”

“Nhưng lại không thể cử động được. Dược của nữ tì kia đã ngấm vào cơ thể của hắn rồi”

Càng nói ta càng không nhịn được bộ dạng sắp khóc tới nơi. Trong chuyện này,tất cả lỗi đều thuộc về ta. Nhưng cho dù ta có hối hận cỡ nào,thì sự việc cũng không thể quay trở lại ban đầu.

“Chủ nhân,đừng lo lắng…từ lúc thử thuốc trên con dê chúng ta đã bắt đầu tìm cách chế giải dược cho Vương gia. Trước hết hãy giúp ngài ấy đã thông một số kinh mạch quan trọng,đợi đến khi tìm ra được tên của loại dược kia,chúng ta nhất định có cách”

Ma Y nhìn thấy ta sa sút tinh thần vội vàng mở lời an ủi. Ta nghe xong cũng cảm thấy bớt lo lắng phần nào. Hơn nữa ngày rằm mười lăm cũng sắp tới,chỉ cần bắt được kẻ đưa thuốc cho nô tì kia,ta nhất định có cách tìm ra thuốc giải.

Ôm một đống tâm trạng hỗn loạn trở về Hồng đào cư,ta cố gắng nặn một nụ cười đối với Thượng Quan Tán Lý.

Đỡ hắn ngồi dậy,ta cẩn thận dùng thêm gối lót phía sau lưng.Lặng lẽ cởi bỏ giày, ta bước lên giường ngồi cạnh hắn.

Đơn giản thuật lại chuyện vì sao hắn lại thành như vậy,ta nhẹ nhàng tựa đầu lên vai hắn,vòng tay ôm lấy thắt lưng quen thuộc kia, nỉ non

“Tiểu Tán Lý,đừng lo,cố gắng chờ đến ngày rằm,ta nhất định sẽ có cách trị cho ngươi”

Nhắc đến chuyện này,khóe mắt ta lóe sáng. Mặc kệ là kẻ nào,dám đụng tới lão công của ta,ta liền làm cho hắn sống không bằng chết.



Chờ đợi lâu như vậy,rốt cuộc ngày rằm mười lăm cũng tới. Để tránh bị kẻ kia biết được ta trở về,Thượng Quan Cách đã phong tỏa toàn bộ tin tức,những người thấy được ta,đều bị giam lỏng chung một chỗ.

Theo suy đoán của ta, có thể trong hoàng cung đang có kẻ định làm phản. Nếu không tại sao thái y trong cung lại không có kẻ nào nhận ra được loại dược lạ kia? Nhất định là đã có người mua chuộc bọn họ.

Hơn nữa,kẻ kia chọn mục tiêu là Thượng Quan Tán Lý, có thể thấy rõ người đó biết hắn là tướng quân mạnh nhất Ngôn Quốc, nắm trong tay một phần ba binh lực. Mà trong lúc này hắn lại bị thương nằm bất tỉnh, như vậy chẳng phải là cơ hội tốt để ra tay?



Nghĩ đi nghĩ lại,ta thật sự không thể tìm được nguyên do nào khác ngoài chuyện đấu đá giành ngôi vị, nếu là như vậy,thì kẻ nào đứng sau sai khiến?

Bao nhiêu nghi vấn trong đầu, có lẽ hôm nay sẽ được trả lời chăng.…?

Chờ đến trời tối, Nha Linh đưa Liễu Chi tới gặp ta,nhìn bộ dáng xuống cấp của ‘Vương phi tương lai’,ta không nhịn được nhếch miệng cười thầm.

“Vương phi,nô…nô tì phải làm gì a?”

Liễu Chi sợ hãi cúi đầu,ta nhìn nàng mày khẽ cau lại. Bộ dáng của ta đáng sợ lắm sao? Vì cái gì nàng ta nhìn ta giống như nhìn thấy quỷ vậy?

“Ngươi tới điểm hẹn nhận thuốc là được,chuyện còn lại không cần lo. Nếu làm tốt,ta liền không so đo chuyện trước đây cùng ngươi,nếu làm không tốt,đừng trách ta không giữ được cái mạng nhỏ của ngươi”

Liễu Chi co rúm người,mẹ ôi,nàng mới không muốn chết dưới tay nữ nhân khủng bố này đâu.

“Nô tì đã biết”

“Chủ nhân, tới giờ!”

Nha Linh nhìn trời đã nhuộm đen bên ngoài nói,ta cũng nhìn ra ngoài,cảm thấy thời gian không sai biệt lắm,có lẽ nên bắt đầu chơi trò mèo vờn chuột được rồi.

“Đi tới chỗ hẹn nhận thuốc đi!”

Ra lệnh cho Liễu Chi đi nhận thuốc,ta bay lên cái cây cao nhất,âm thầm theo dõi.

……

Liễu Chi đi ra phía sau Vương phủ, chờ đợi một lúc thì người kia đã xuất hiện trên đầu tường, vẫn là bộ đồ đen che kín mặt.

“Như thế nào rồi?”

Hắc Y nhân bay xuống đối diện với Liễu Chi,thong thả hỏi.

“Đã có dấu hiệu tỉnh lại”

Nơm nớp lo sợ lời nói của mình có sơ hở, Liễu Chi cúi mặt xuống không dám nhìn thẳng hắc y nhân.

“tốt lắm,chỉ cần một thời gian nữa là hắn có thể tỉnh lại rồi,ta cam đoan lúc đó ngươi sẽ được hưởng vinh hoa phú quý”

Khuôn mặt phía sau khăn che mặt cười ranh mãnh,nhanh chóng lấy từ trong túi áo một gói dược mới đua cho Liễu Chi.

“Ta e rằng,chờ tới lúc nàng ta hưởng được vinh hoa phú quý thì cái mạng của ngươi đã không còn mất rồi”

Cười quỷ dị,ta đứng ở trên đầu tường nhìn xuống nữ nhân một thân dạ hành, kẻ đầu sỏ,hôm nay cũng bắt được rồi.

“Ngươi…”

Hắc y nhân trừng mắt nhìn Liễu Chi,sau đó liếc nhìn ta,tròng mắt đảo một vòng,nhanh chóng bỏ chạy.

Khóe miệng ta khẽ nhếch,muốn chạy? Dễ như vậy sao?

Có Nha Linh là đệ nhất khinh công,ả nghĩ chạy được tới đâu?

Chưa đầy nửa khắc, Nha Linh đã chặn được hắc y nhân, ta nhanh chóng bay xuống,hạ một chưởng chuẩn xác vào ngực ả.

Hắc Y nhân bị đánh bay tới bức tường,tê liệt ngã xuống. Ta đem ả đi tới chỗ Song Y,Nha Linh đem Liễu Chi còn đang ngây ngốc trở về.

Tới phòng chế dược, ta thải ả xuống sàn,nhanh chóng giở lớp khăn che mặt kia xuống. Có chút bất ngờ khi nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn đầy sẹo trên mặt ả. Nữ nhân này…là ai?

Song Y nhìn thấy khuôn mặt ghê tởm kia có chút nhíu mày,sau đó trở nên ngạc nhiên hỏi

“Ngươi…là Oanh Phí?”

“Sư huynh?”

Oanh Phí khó khăn mở miệng,thái độ rõ ràng cũng rất ngạc nhiên.

Mà ta,nghe xong lại càng thêm đau đầu. Hôm nay rốt cuộc ta đã tóm được nhân vật vào vậy?

Song Y cùng nữ nhân kia nói chuyện một hồi,rốt cuộc ta cũng đã biết ả là ai.

Thì ra Oanh Phí là đệ tử của Dị An lão nhân,cũng là đồng môn của Song Y. Nàng ta giống Ma Y chuyên về chế độc. Nhưng ra tay tàn độc hơn Ma Y rất nhiều,ngay cả sư phụ ả cũng chịu không nổi, quyết định đuổi cổ ra khỏi cốc.

Lúc ta bị Hạ Tu Lý Phong bắt đi,chính ả là kẻ đã cải trang thành ta,dẫn dụ Thượng Quan Tán Lý rơi vào bẫy,làm cho hắn bất tỉnh nhân sự.

Nhưng sự việc vẫn chưa dừng lại ở đó,xui xẻo cho Oanh Phí…Thượng Quan Tán Lý trên đường đi tới Vĩ thành tìm ta vô tình đụng mặt ả. Hắn không chút thương tình đem khuôn mặt xinh đẹp của ả hủy đi.

Oanh Phí chuyên về chế độc cho nên không biết chữa vết thương trên khuôn mặt. Dần dần da kéo lại nổi lên đầy sẹo. Đó cũng là lý do vì sao mà nàng ta lại lợi dụng Liễu Chi cho Thượng Quan Tán Lý uống loại dược quỷ quái kia. Tất cả cũng chỉ nhằm mục đích trả thù.

“Hừ…các ngươi đã biết hết rồi đó,bây giờ muốn chém muốn giết thì ra tay đi”

Oanh Phí nhắm mắt chờ chết,Song Y cũng không có ý định ngăn cản ta. Mà ta…đột nhiên lại không muốn giết nàng nữa. Người tự làm tự chịu như vậy,vẫn còn có thể sử dụng được. Nếu ta thu phục được nàng, sẽ còn có lợi cho ta sau này.

“Thiên Y, khuôn mặt của nàng còn có thể chữa được không?”

Đem mặt của Oanh Phí xoay trái xoay phải, hai mắt ta nhìn nàng đầy ý cười. Nhan sắc,có lẽ là điểm chí mạng của nàng,nếu ta lợi dụng được chuyện này,còn sợ nàng sẽ chống đối với ta sao?

“Có thể chữa!”

Thiên Y nhìn Oanh Phí lạnh nhạt nói,mặc dù không hiểu vì sao ta lại thay đổi thái độ,nhưng Song Y vẫn như cũ không hỏi tới. Điều này làm ta hài lòng, quả nhiên đại ca của ta chọn người rất sáng suốt.

“Ngươi …định làm gì?”

Oanh Phí bị ta đánh trọng thương cho nên không còn sức lực chống sự,nhưng từ ánh mắt của nàng,không khó khăn mấy khi nhìn ra sự phòng bị.

“Oanh Phí cô nương,ngươi nên hiểu rõ cái gì gọi là kẻ thức thời chính là trang tuấn kiệt. Ta đây cho ngươi một cơ hội. Nếu như nói ra kẻ đứng ở đằng sau ngươi cùng tên của loại dược ngươi cho phu quân ta uống…ta không những chữa khuôn mặt cho ngươi,mà sẽ thu ngươi làm hộ vệ.”

Ta cười cười,bàn tay giữ mặt của Oanh Phí tăng thêm lực đạo. Nhìn thấy nàng nhíu mày,ta nhếch khóe miệng,trắng trợn uy hiếp.

“Nếu như ngươi vẫn không thức thời,thì ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết. Ngươi có tin hay không?”

Oanh Phí nhìn khuôn mặt đang cười âm hiểm kia…mồ hôi lạnh không tự giác chảy xuống.

Nàng biết rõ trước mặt mình không phải là hạng người dễ lừa gạt, nếu như đồng ý với nàng ta mà không làm, thì không khác gì đùa với Diêm Vương. Nhưng nếu không đồng ý,lại càng khủng khiếp hơn.

Cũng may lúc trước bởi vì nàng tò mò vì sao Hạ Tu Lý Phong lại bắt mình dịch dung thành nàng ta,cho nên mới nổi hứng thú thu thập thông tin. Không ngờ nàng ta lại là con người tàn độc như vậy,ngay cả nàng vốn không coi ai ra gì cũng phải âm thầm sợ hãi. Đi theo nàng ta, nàng thật sự không biết là phúc hay họa,nhưng mà…để có thể cứu chữa được khuôn mặt này,thì nàng nguyện ý làm bất cứ việc gì.

“Làm sao ngươi biết có người đứng phía sau ta?”

Oanh Phí đảo mắt,mở miệng dò hỏi,ta nghe nàng hỏi xong hai mắt lóe sáng. Không ngờ đoán bậy lại thành đoán trúng,quả nhiên có kẻ đứng ở phía sau.

“Ta không tin một mình ngươi lại có thể mua chuộc được thái y trong cung”

Thong thả nói,ta âm thầm xem xét thái độ của Oanh Phí,nhìn thấy nàng từ kinh ngạc chuyển sang khâm phục,thì ta biết ta đã thu phục được nàng ta.

“Mị Vũ,ta đi theo ngươi”

Nàng nhìn ta,ánh mắt kiên định,ta cười cười,chờ nàng nói tiếp

“Kẻ đứng sau ta chính là tên tể tướng của các ngươi,hắn thuê ta hạ độc Thượng Quan Tán Lý,bởi vì mối thù hủy dung,cho nên ta không nghĩ ngợi liền nhận nhiệm vụ này. Còn loại dược mà ta hạ tên là Thiên Âm Tán.”

“Giải dược đâu?”

Bỏ qua lão ngoan đồng An Tiêm Tế chết tiệt,ta nghiến răng nghiến lợi hỏi. Mẹ kiếp,lão già thối kia dám âm mưu giết phu quân của ta,thù này ta không trả thì tuyệt đối không phải là người.

“Ta không có, nhưng mà…ta biết người đang giữ giải dược. Ngươi đi ra khỏi thành khoảng ba dặm,ở đó có một khu rừng nhỏ, nếu như gặp được đứa nhỏ khoảng năm tuổi thì tìm đúng người rồi đó.”

“Đứa nhỏ?”

Ta nhíu mày,một đứa nhỏ có thể có giải dược sao? Oanh Phí giống như nhìn thấu suy nghĩ của ta, cười đầy thâm ý.

“Ngươi đừng nghĩ nó là đứa nhỏ mà xem thường,nó trồng được Thiên Âm Tán,thì tuyệt đối có thể giải được”

Nhìn thấy Oanh Phí không giống như nói đùa,ta hạ quyết tâm đi một lần thử xem,nếu mà nàng dám gạt ta,thì kết quả không cần nói cũng đã rõ.

“Thiên Y,ngươi giúp Oanh Phí chữa thương,ta đi tìm đứa bé kia”

“Khoan đã!”

Ngầm nói Song Y canh chừng nàng ta,ta nhanh chóng bước ra khỏi phòng chế dược,vừa đi được mấy bước đã bị Oanh Phí gọi lại.

“Còn có gì nữa sao?”

Quay đầu lại hỏi,nhìn thấy khuôn mặt của Oanh phí có chút biến đổi, ta nghi hoặc trong lòng. Chẳng lẽ nàng gạt ta?

“Đứa nhỏ đó…lúc trước ta cũng tới xin giải dược,nhưng nó lại ra điều kiện!”

“Điều kiện gì?”

Nghe ta hỏi, khuôn mặt của Oanh Phí càng ngày càng vặn vẹo dữ dội,khó khăn mở miệng

“Nó nói chỉ cần làm nương tử của nó,thì cần bao nhiêu dược nó cũng cho”

Khóe miệng ta run rẩy từng hồi,Tiểu oa nhi này…đầu có vấn đề gì không vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.