Thượng Quan Tán Lý từ trong mộng hoàn hồn trở lại, nhanh chóng bật dậy, sắc mặt lúc xanh lúc tím nhìn ta.
“Tiểu Nam, ngươi…đang đùa sao?”
Ta nhìn hắn, nước mắt lưng tròng…
“Con mẹ nó, nếu như sinh đẻ là chuyện đùa thì lão nương đây nguyện sinh cho ngươi một trăm đứa con”
“…”
……………
“A~…TMD đau quá, ta sắp chịu không nổi!!! “
“Chủ nhân, chờ một chút,bà đỡ rất nhanh sẽ tới! “
Nha Linh cùng Song Y đầu đầy mồ hôi lạnh, Thượng Quan Tán Lý lại càng khẩn trương. Thật sự đau đến kêu cha gọi mẹ như vậy sao?
“Hư…ta không muốn sinh nữa, đau, đau, đau, đauuuu!’
“Thiên Y đại ca, ngươi không phải rành về dược sao? Mau tới đỡ đẻ cho nàng đi!”
Nha Linh gấp đến độ nói bậy, nàng chỉ lo lau mồ hôi cho ta mà không hề nhìn tới mấy khuôn mặt đen thui đang trừng phía sau.
Thiên Y sặc một cái, hắn là người chế dược, không phải bà đỡ.
“Ta không biết đỡ đẻ! “
Bối rối xua tay, Thiên Y quay mặt sang chỗ khác.
“Không phải bà đẻ nhưng ít nhất huynh cũng là thầy thuốc, tới xem thử xem, nhanh a~”
Thượng Quan Tán Lý nghe xong mặt đã đen như *** nồi, âm trầm ra lệnh cảnh cáo.
“Nếu như ngươi dám tới đỡ đẽ cho nàng, ta liền móc mắt ngươi! “
Huyền Cát thở dài, thuận miệng châm chọc.
“Đã là giờ phút nào rồi hả?”
Ta nằm trên giường, lệ không ngừng dâng trào. Một bọn ngốc, có thời gian cãi nhau chi bằng tới thỉnh bà đỡ dùm ta nhanh một chút.
“Ta muốn chết, ta không muốn sống nữa, đau quá. Ô~ ô~ lão thiên, mau tới đem ta đi đi!!! “
“Tiểu Nam, cố gắng chờ một chút! Ngoan!”
Thượng Quan Tán Lý nắm lấy tay ta trấn an, khuôn mặt lo lắng, ta cũng nhìn hắn, dịu dàng nói.
“Thượng Quan Tán Lý…”
“Ân, có ta”
Ta cố gắng mỉm cười, tràn đầy tình cảm…
“Đồ ngựa đực! Nếu như dám để cho ta to bụng thêm lần nữa, ta liền đem ngươi đi thiến!”
“…”
Phụ nữ có thai là lớn nhất, nín nhịn a nín nhịn.
Mọi người dùng ánh mắt đồng cảm hướng Thượng Quan Tán Lý, đồng chí, ngài gặp phải nữ nhân ngoài hành tinh rồi.
“Nương, bà đỡ tới rồi nha!”
Thần nhi rối rít nắm tay bà đỡ, bà đỡ bởi vì chạy quá nhanh, đầu tóc có chút hỗn loạn, vội vàng lấy khăn tay lau mồ hôi. Rất nhanh phân phó.
“Phiền người nhà mang tới một chậu nước ấm, vải sạch cùng một khúc gổ nhỏ!”
Mọi người răm rắp nghe theo, rất nhanh liền chuẩn bị xong.
“Phiền các vị nam nhân ra ngoài một lát”
Song Y cùng Huyền Cát rất có thứ tự lần lượt giải tán, chỉ còn có mình Thượng Quan Tán Lý là không chịu đi ra.
“Vị này…”
“Ta là phu quân của nàng, cần phải đi ra sao?”
“…”
Bà đỡ lau mồ hôi, tiếp tục phân trần.
“Nhưng chuyện sinh nở không tiện để cho nam nhân nhìn thấy a”
Không đợi bà đỡ nói tiếp, ta đã vội rống lên.
“Ngươi nhanh ra ngoài để cho ta đẻ, con mẹ nó đau quá rồi!”
Thượng Quan Tán Lý không thể làm gì khác, cau mày đi ra ngoài, bắt gặp Song Y cùng Huyền Cát đang đứng ngoài cửa.
“Đại nhân, da mặt ngươi càng càng ngày càng dày”
Huyền Cát vỗ vỗ bả vai Thượng Quan Tán Lý, cười xấu xa nói.
“…”
……………
“Phu nhân, cắn chặt khúc gỗ này, đừng để cho mình ngất xỉu, rất nhanh đứa bé sẽ đi ra”
Trong phòng, bà đỡ thành thục làm các thao tác giúp sản phụ dễ đẻ, qua hai canh giờ, rốt cuộc cũng đem được đứa nhỏ ra khỏi bụng. Tiếng khóc trẻ con vang lên, tần số lớn đến kinh thiên động địa.
Bà đỡ lau trán, nhanh chóng cắt rốn rồi bọc đứa bé lại, đem ra cho Thượng Quan Tán Lý xem.
“Chúc mừng công tử, là một bé trai!”
Mọi người đều vui mừng đón lấy đứa bé, chưa kịp vào trong xem tình hình như thế nào thì Nha Linh đã vội vàng chạy ra, khuôn mặt xanh mét.
“Bà đỡ, không xong a! Vì sao đứa bé ra rồi mà chủ nhân ta vẫn còn đau bụng như vậy?”
Mọi người nhìn nhau, nhanh chóng chạy vào xem tình hình. Thượng Quan Tán Lý ôm lấy hài tử, khuôn mặt trắng bệch. Sẽ không có bất trắc gì đó chứ?
“Hư…ta…ta còn đau quá!”
Ta rũ rượi nằm trên giường, giọng nói khàn khàn không thành tiếng.
“Phu nhân, để ta xem xem”
Bà đỡ cố gắng an ủi, sau khi nhìn rõ, khuôn mặt trở nên bối rối.
“Làm sao vậy?”
Thượng Quan Tán Lý gấp gáp hỏi.
“Vẫn còn một đứa nữa!”
Bà đỡ tiếp tục cúi xuống đỡ đẻ, để lại một đám người trợn to mắt, Huyền Cát nhìn chằm chằm Thượng Quan Tán Lý, hạ giọng bái phục.
“Huynh đệ, mua một được hai nha.! “
Mà ta, nghe xong chỉ biết nghiến răng nghiến lợi, dùng hết sức rống lên
“Con mẹ nó, ta muốn chết…”
Một năm sau…
Trong căn nhà nào đó không ngừng vang lên tiếng trẻ con khóc, thanh âm cực đại tới mức làm hàng xóm xung quanh đều nhanh chóng di tản đi nơi khác lánh nạn.
“Tiểu Nam, làm sao bây giờ đây?”
Thượng Quan Tán Lý tay trái ôm một đứa, tay phải ôm một đứa bối rối đi vào. Ta liếc mắt nhìn hắn, thong thả nói…
“Ngươi cho bọn nó uống sữa đi! “
Đáng đời, ta sinh một đứa là đã cực hạn, không ngờ tới nòng nọc của hắn quá mạnh, khuyến mãi cho ta thêm một đứa nữa. Kẻ nào là đầu cơ gây chuyện thì kẻ đó tự lãnh.
“Ngươi càng ngày càng khó ưa! Ta làm sao có sữa?”
Thượng Quan Tán Lý trừng mắt nhìn ta, khuôn mặt tuấn tú trở nên đỏ bừng. Ta cũng không nghĩ làm khó hắn nữa, nhanh chóng ôm hai bảo bối, vạch ngực ra cho bọn chúng ** sữa.
……
Một năm trước ta sinh được một đôi long phượng, con trai tên là Thượng Quan Hi Mã, tóc trắng, con gái tên là Thượng Quan Bích San, tóc vàng.
Hai cái đứa này lúc không quấy thì rất đáng yêu, nhưng khi giở chứng thì vô cùng kinh khủng. Làm cho hàng xóm không ngừng phàn nàn…
…
Đang chăm chú con **, ta lơ đãng ngước mặt lên, nhìn thấy Thượng Quang Tán Lý nhìn chằm chằm, ta thiếu chút nữa hết hồn, vội vàng trấn tĩnh lại.
“Ngươi nhìn cái gì vậy?”
Thượng Quan Tán Lý sờ cằm, không nhanh không chậm nói.
“Ta đang nghĩ nên nhanh cho bọn nó cai sữa, ta không chịu được ngực ngươi có mùi lạ”
“…”
Đại nhân gia, bây giờ ta mới biết thì ra mặt của ngươi dày đến mức đạn bắn không thủng.
Bĩu môi không nói, ta cho con uống sữa xong liền dỗ bọn nó ngủ, sau đó nhanh chóng cùng Thượng Quan Tán Lý ra ngoài hít không khí.
Không nghĩ tới vừa ra khỏi cửa liền hít phải mùi gì đó khó ngửi, ta nhịn không nổi bắt đầu nôn một trận kinh thiên động địa
“Oẹ…”
“Làm sao vậy?”
Thượng Quan Tán Lý lo lắng hỏi, mà ta…mặt đã bắt đầu chuyển xanh.
Xưa nay ta chưa bao giờ nôn một cách vô lý như vậy,trừ khi…
Vội vàng bắt mạch, mặt ta từ xanh chuyển sang trắng, căm phẫn hét lên.
“Ngươi…con mẹ nó đồ ngựa đực…”
“…”
………
Mười năm sau…
Thượng Quan Thần mười sáu tuổi, Thượng Quan Hi Mã cùng Thượng Quan Bích San mười một tuổi, còn lại con gái Thượng Quan Di Lăng tóc trắng mười tuổi.
Lúc này, Nha Linh cũng đã có một con gái mười tuổi, một con trai năm tuổi
Ma Y vẫn bị Oanh phí truy đuổi, nghe nói nàng hạ xuân dược hắn, bây giờ trong bụng chắc cũng đã có bảo bảo rồi.
Thiên Y thì vẫn như cũ, một thân một mình, nữ nhân xung quanh thôn để ý hắn như hồ rình mồi, nhưng tới bây giờ hắn vẫn chưa có ai. Nhiều lúc ta nghĩ…hắn có phải đoạn tay áo hay không?
Trong mười năm, chuyện không ngờ nhất là Cổ Ngự Ly tới thôn của ta ở, lại còn mang theo một tiểu tử nhỏ hơn Thần nhi một tuổi. Nghe nói là hắn nhặt được, sau đó thu nó làm con nuôi.
Mọi chuyện vốn không có gì đặc biệt, nhưng tên họ Cổ kia lại xây nhà đối diện với nhà ta, làm cho hắn cùng Thượng Quan Tán Lý ba ngày thì cãi nhau một trận nhỏ, bảy ngày thì cãi nhau một trận lớn. Trong thôn lúc nào cũng ầm ĩ không chịu nổi.
………
Hai mươi năm sau…
Trên giang hồ có thêm một Thần Y tên là Thượng Quan Thần, một Mị Vũ Câu Hồn Ảnh tên là Thượng Quan Bích San, một Mỹ công tử tên là Thượng Quan Hi Mã làm thành bộ ba huynh muội gây sóng gió cả thiên hạ.
…
Thượng Quan Thần lấy Thượng Quan Di Lăng có một con trai.
Thượng Quan Bích San lấy con nuôi của Cổ Ngự Ly là Cổ Đào Nguyên, sinh ra một trai một gái.
Thượng Quan Hi Mã lấy con gái của Nha Linh, tên là Huyền Mặc, được một con trai.
Trong thôn từ vài ba người bây giờ đã lên tới mấy chục người.
Thêm hai mươi năm nữa…
Thượng Quan Tán Lý qua đời, ta cũng cùng đi theo hắn.
…
—————
Thế kỉ 21…
Trung quốc…
Thành phố Thượng Hải…
“Mẹ kiếp, tại sao lão nương đây vừa mới làm việc có một tuần liền bị đuổi việc? Nhanh kêu tổng giám đốc của các ngươi ra đây, hôm nay nếu nói không ra lý do tôi liền cùng hắn đồng quy vu tận! “
Trong công ty, một nữa nhân bốc lửa đang không ngừng túm cổ bảo vệ lắc qua lắc lại.
Mọi người đều đổ mồ hôi lạnh, mỹ nữ này chẳng khác gì dã thú. Là ai thu thập cô ta vào công ty làm việc vậy?
“Tổng giám đốc đang công tác ở Italy, phiền cô hôm khác tới được không?”
Tiếp tân không ngừng hứa hẹn, mồ hôi đã chảy đầy mặt.
“Cái gì Italy? Bây giờ cho dù hắn đang nằm trong quan tài tôi cũng phải lôi hắn dậy! “
Mỹ nữ phát hỏa, bảo vệ xông tới liền bị ăn đòn thảm thương.
Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng, một giọng nói tựa như băng sơn vang lên, thành công dập tắt không khí nóng bức.
“Đây là chuyện gì?”
“Tổng giám đốc?”
Tiếp tân vui mừng rơi lệ, rốt cuộc cũng được cứu sống rồi.
“Anh ta là tổng giám đốc? Tốt lắm!”
Mỹ nữ cười lạnh, đi tới chỗ nam nhân được mọi người gọi bằng tổng giám đốc.
“Cô là ai?”
“Tôi là ai? Thúi lắm, bà đây tốt nghiệp thạc sĩ loại giỏi, cư nhiên vào cái công ty của anh làm được một tuần liền bị đuổi việc, nguyên nhân là gì mau nói, bằng không tôi đem anh biến thành cái mền”
Cô vừa nói vừa nắm lấy vạt áo của nam nhân trước mặt kéo xuống, trong đầu đột nhiên hiện lên một đoạn kí ức làm cho cô phải ngẩn ra.
“Thượng Quan Tán Lý, nếu có kiếp sau ta nhất định sẽ đi tìm ngươi. Cho dù thể xác quên đi ngươi, nhưng trái tim ta tuyệt đối không bao giờ có thể quên được”
Nam nhân bị nắm vạt áo, bắt đầu giận dữ, nhưng khi nhìn thẳng vào mắt cô gái, một loại cảm giác không thể diễn tả lan tràn, anh cũng ngẩn ra.
“Tiểu Nam, cho dù ngươi không đi tìm ta…thì ta cũng sẽ đi tìm ngươi, quấn lấy ngươi cả đời. Tuyệt đối phải chờ ta, không được yêu nam nhân khác, có biết không?”
Sau lời nói kia, cả hai đều nhìn thấy cảnh một nam một nữ nắm tay nhau đi qua cầu Nại Hà của Âm Phủ,chờ đợi hồi sinh…
“Anh…”
“Cô…”
Hai người đồng loạt lên tiếng, trong mắt từ thù địch đã chuyển sang nồng đậm tình yêu.
“Tìm được ngươi rồi! “
……
Trên đỉnh đầu hai người…một người mặc đồ đen rầu rĩ thở dài.
“Không ngờ các ngươi thật sự có thể nhận ra nhau, kiếp sau ta lại phải tác hợp cho hai người các ngươi nữa rồi, thật là mệt a~. Lần sau không chơi cá cược kiểu này nữa! “