Một ngày nọ, mọi người trong nhà đang cùng nhau ăn cơm, Thượng Quan Bích San khuôn mặt tức giận nói.
“Mọi người nói xem, con với con nhỏ Diệp Linh đầu thôn ai đẹp hơn?”
Ta nghe xong dở khóc dở cười, Diệp Linh là con gái của một vị cao thủ ở đầu thôn. Mấy năm trước gia đình bọn họ đến đây sinh sống, ta cũng không ngại cho bọn họ vào thôn.
Nhưng khỗ nỗi Bích San nhìn thấy Diệp Linh giống như nhìn thấy kẻ thù, suốt ngày tìm người ta thi tài.
“Con gái nương đương nhiên đẹp nhất”
Ta cười cười dỗ cho nó vui. Trong lòng âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Diệp Linh là dạng nữ nhi băng thanh ngọc khiết, còn Bích San lại là cái dạng nữ nhi bại hoại-dạng bình hoa kinh điển.
“Chỉ có nương là hiểu con”
Bích San ôm ta, khuôn mặt tươi cười như hoa nở.
Thượng Quan Thần nhìn Bích San, chậm rì rì nói.
“Ta thì thấy nương là đẹp nhất! “
“Haha…con thật là…!”
Thượng Quan Bích San đang tươi cười chuyển sang tức giận.
“Muội đang hỏi giữa muội với Diệp Linh ai đẹp hơn mà, Cha, Mã ca ca,người nói coi, ai đẹp hơn?”
Thượng Quan Tán Lý vuốt đầu Bích San, từ tốn nói.
“Con ta đương nhiên đẹp hơn. Nhưng…trong mắt ta…nương con mới là đẹp nhất!”
“Muội muội, ta cũng thấy vậy!”
Thượng Quan Hi Mã yếu ớt nói, khuôn mặt xinh đẹp như hoa liên tục cúi xuống ăn cơm.
“Haha…các người không nên khen ta như vậy chứ, ngượng ngùng a ngượng ngùng! “
Thượng Quan Bích San từ tức giận đã thăng cấp lên phẫn nộ.
“Nương, giữa con với người ai đẹp hơn?!”
Ta đang uống nước bỗng sặc một cái, nhìn một đám người đang xem trò vui, ta bắt đầu phẫn nộ giống như Bích San. Khen ta đẹp là muốn hai mẹ con ta cãi nhau sao?
“Con đẹp hơn nương!”
“Vậy mới được chứ!”
Bích San nhảy lên người ta ngồi, tay nhỏ bé ôm lấy cổ ta bắt đầu làm nũng. Ta biết…có người khen nó thì nó sẽ như vậy.
“Còn các ngươi…ăn xong thì cùng nhau đi rửa chén đi!”
“Nương, nam nhân là người làm chuyện lớn, không thể rửa chén”
Thượng Quan Thần phản bác, ta liếc nó một cái, chầm chậm nói.
“Vậy thì tối ba cha con các ngươi đều cùng nhau ngủ ngoài sân đi. Nam nhân mà, ăn gió nằm sương thì có sá gì đâu!”