Trầm Ô tức giận đến cả người đều run lên, bàn tay nâng lên mấy lần rồi lại hạ xuống, nhưng rốt cuộc vẫn là không xuống tay với y được.
Nắm đấm siết chặt, hắn liền phất tay áo, lập tức xoay người rời đi. Hắn mới không thừa nhận, chính mình đang sợ hãi, sợ hãi bản thân không kìm nổi tâm tình mà làm ra chuyện gì đó không thể vãn hồi.
Nhìn Trầm Ô rời đi, nụ cười điên loạn trên mặt Trầm Ngân liền chậm rãi dập tắt. Thân thể đang quỳ cao trên giường của y cũng từ từ xìu xuống, thật sâu thở hắt ra một hơi.
Kỳ thực, y cũng không muốn chọc giận Trầm Ô, bởi vì đó chẳng khác nào là đang nhảy múa trên lưỡi dao cả.
Thế nhưng, chỉ có lúc tức giận, đối phương mới có thể mất hết năng lực quan sát mà không chú ý đến việc y đang giả vờ.
Nhìn đống hỗn loạn trên giường, Trầm Ngân liền chán ghét mà nhíu nhíu mày, đem cả cuộn chăn cùng gối ôm dính đầy đồ vật mà đám nam nhân kia phóng thích ra, cùng một chỗ đạp văng xuống giường.
Đến khi xung quanh đã không còn mùi hương gì kỳ quái nữa, y mới ở trên cổ cùng vai của mình ngắt mạnh vài cái, để lại vài dấu tay bầm tím. Lúc này mới chịu ngả đầu xuống giường gỗ đi ngủ.
----------------------------
Sáng hôm sau, nhà gỗ của Trầm Ngân lại hiếm khi xuất hiện hạ nhân. Bọn họ dưới sự dẫn dắt của Viêm lão, mang dục thùng cùng nước nóng đến cho y tắm.
Khi nhìn thấy những dấu tích hiện ra bên ngoài cổ áo của y, Viêm lão liền mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng lại bị y lạnh lẽo khước từ.
"Ta có tay có chân, có thể tự động thủ được. Còn có, đem ánh mắt thương hại đó của ngươi thu hồi lại đi. Ta không cần ai thương hại cả."
"Vậy...nếu công tử có cần gì, liền cứ nói với ta, ta sẽ cho người đi chuẩn bị." Nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng bất thiện của Trầm Ngân, biết rõ tâm trạng y không tốt, không muốn nhắc lại chuyện tối qua. Nên Viêm lão cũng chỉ có thể để lại một câu như vậy, liền đã mang người rời đi.
Aiz, hài tử đáng thương...
Mong rằng Vương thượng có thể sớm nhìn thấu mọi chuyện, buông xuống chấp niệm, chớ có càng lún càng sâu, ngày sau hối hận cũng đã muộn màng.
----------------------------
Mới đó, cũng đã ba ngày trôi qua. Trầm Ô cũng không hề ghé qua nhà gỗ của Trầm Ngân.
Thế nhưng, chỉ có một mình Viêm lão biết, hắn chỉ thuần túy là đang hờn dỗi y.
Trên thực chất, bất kể đang làm gì, cứ cách một khoảng thời gian, hắn đều sẽ mở miệng dò hỏi tình trạng của y. Bắt lão thời thời khắc khắc phải quan tâm động tĩnh ở chỗ y, không được để xảy ra sơ suất.
Tỷ như lúc này, vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên trường kỷ, tranh thủ thời gian rảnh rỗi hiếm hoi, hắn liền đã thuận miệng hỏi :"Y thế nào rồi?"
"Bẩm Vương thượng, lúc sáng Trầm công tử đã dùng bữa xong. Sau khi dùng bữa liền bảo hạ nhân mang tới một cây đàn tỳ bà. Hiện giờ đang ngồi đàn trong sân nhỏ." Sớm đã chuẩn bị sẵn từ trước, nên Viêm lão cũng trả lời vô cùng lưu loát.
Nghe vậy, Trầm Ô liền nhướng mày, có chút nghi hoặc hé mắt :"Bổn tọa không phải đã giải trừ lệnh giam giữ cho y rồi sao? Ngươi không nói với y?"
"Lão nô đã nói, chỉ là..."
"Chỉ là thế nào? Y không đồng ý? Hay là còn nói gì khác nữa?" Nhìn thấy vẻ do dự trên mặt Viêm lão, Trầm Ô lập tức liền đoán được chút gì.
Quả nhiên, câu trả lời của lão cũng không nằm ngoài dự liệu của hắn là bao.
"Trầm công tử nói...hoàng anh nhốt trong lồng, và hoàng anh được thả ra ngoài, nhưng lại bẻ gãy cánh của nó thì có gì khác nhau sao?"
Trầm Ô hơi trầm mặc một lúc, mới ngẩng đầu nói với Viêm lão :"Ngươi ở đây đi. Bổn vương đi xem y một lát rồi sẽ về."
Viêm lão đối Trầm Ô tới nói cũng không đơn thuần là nô bộc. Trái lại, lại càng giống như là bằng hữu hơn. Cho nên, trước khi đi, hắn vẫn là thông tri lão một phen, sau đó mới đứng dậy rời khỏi.
Nhìn theo bóng lưng của Trầm Ô, Viêm lão liền thở dài. Đôi mắt già nua, ẩn chứa tang thương không khỏi nhắm lại, phát ra tiếng thở dài nặng nề.
----------------------------
Trầm Ô một đường đi thẳng đến nhà gỗ nằm xa xôi ở phía tây Ma cung.
Chỉ cách nhà gỗ chưa tới trăm trượng, hắn liền đã nghe thấy được tiếng đàn cùng giọng hát của y.
Trời xui đất khiến, Ma vương của Ma cung có cửa lớn không đi, lại cứ thích trèo tường tiến vào, lén lút ngồi trên tán cây hòe to lớn trồng trước sân nhỏ, nhìn ngắm đối phương.
"Ngươi thích trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng lại chẳng yêu ai
Lấy thú vui tao nhã, nhưng lại sợ người đời bỡn cợt
Ngươi thích khám phá những điều mới lạ
Xa lạ một chút nhưng lại mang cảm giác đặc biệt
Ngươi yêu sự li biệt, lại hợp rồi lại tan
Tựa như cánh hoa yêu kiều rũ phấn khắp nơi
Ngươi nắm giữ sự chủ động
Để rồi kết thúc lại cùng ai kia ân ái..."
Giai điệu của nhạc khúc rất kỳ lạ, ít nhất là cho tới giờ, Trầm Ô cũng chưa từng nghe qua ở bất kỳ đâu. Nhưng lại không hiểu thấu cảm thấy rất êm tai.
Trầm Ngân ngồi trên ngạch cửa, đầu tựa vào trên khung cửa, ba ngàn tóc đen rũ xuống đôi vai đơn bạc, hòa trộn với xiêm y đen tuyền đã sớm phai màu.
Lông mi dày rũ xuống, bên dưới là một đôi mắt đạm bạc, vô tình.
Tiếng tỳ bà chậm rãi mà ai oán, tựa như đang than thở mỏi mệt, lại tựa như đang giễu cợt. Phối hợp với giọng hát ba phần chuyên tình, bảy phần tùy hứng của y. Lại khiến nhạc khúc càng tăng thêm ý vị thứ hai.
"Hãy chú tâm, một nụ hôn điên đảo chúng sinh
Một nụ hôn cứu lấy một mệnh
Một nụ hôn cứu rỗi cho ngươi
Nhưng cũng có thể dâng cho người khác
Một nụ hôn, trộm một trái tim
........................
Thật là một hành trình gian nan..."
Rốt cuộc, khi tiếng đàn dứt hẳn, không kiềm được tính tình nữa, Trầm Ô liền đạp lên nhánh cây hòe, thả người nhảy xuống, có phần âm dương quái khí hỏi :"Ngươi là đang dùng nhạc khúc này đến chế giễu bổn vương?"
**Bài hát trong đây là bài 'Hôn khắp nơi' nha. Vốn dĩ trước đó ta định dùng bài 'Xích linh', nhưng mấy bữa trước trong lúc tình cờ lại nghe được bài này, thấy nó hợp với thằng con trai tra nam nhà ta, cho nên bê về luôn.