Xuyên Qua Tìm Đường Sống Trong Chỗ Chết

Chương 46: Ba Ngàn Sủng Ái.



Mộc Cẩn vừa đi, Trầm Ô liền đã giận dữ hất văng tay Trầm Ngân ra, nắm lấy cổ áo của y nhấc lên :"Ngươi thật giỏi! Ngươi thế mà lại dám ở trước mặt ta bảo vệ cho nữ nhân đó! Trầm Ngân, tim của ngươi là làm bằng đá sao?!!"

[ Trầm Ô đang trong trạng thái điên cuồng, mong ngươi có thể lựa chọn thật kĩ phương pháp ứng đối.

‎1. Để hắn giết Mộc Cẩn hả giận.

‎2. Tìm cách chuốc ngọt hắn.

‎3. Chống đối tới cùng.]

Bên tai truyền tới âm thanh thông báo của giọng nói thần bí kia, Trầm Ngân liền lạnh mặt bắt lấy cổ tay Trầm Ô, muốn đem tay hắn gỡ ra.

"Đúng vậy! Tim của ta là làm bằng đá đó thì đã thế nào! Nhưng cũng không sánh bằng hạng người như ngươi!"

"Ta không phải đã nói với ngươi, là ta muốn tìm một nữ nhân sinh nhi dục nữ rồi. Là ngươi chậm chạp không chịu tìm, bây giờ còn trách ta chủ động giúp ngươi một tay sao?!!"

Trầm Ngân bổn ý là muốn dùng việc nối dõi tông đường cho Trầm gia để Trầm Ô bình tĩnh lại. Nhưng lần này, chiêu thức của y lại triệt để phản tác dụng.

Những lời y nói, chẳng khác gì thêm dầu vào lửa, đem lý trí của Trầm Ô thiêu rụi. Nhìn ánh mắt lạnh băng không chút tình ý của y, hắn chỉ cảm thấy lòng ngực co thắt.

Hắn gật đầu, gần như là từ trong kẽ răng phun ra từng chữ một :"Bổn vương vốn là sợ thương tổn tới ngươi. Muốn đợi ngươi cam tâm tình nguyện ủy thân cho bổn vương."

"Nhưng hiện tại xem ra, ngươi không chỉ không biết cảm kích, mà còn hết lần này đến lần khác khiêu khích sự kiên nhẫn của bổn vương. Đã như vậy, vậy đừng trách bổn vương dùng thủ đoạn đê hèn."

Dứt lời, không để Trầm Ngân kịp phản ứng lại, Trầm Ô liền đã đột ngột đem y lôi tới, ném thẳng về phía giường lớn.

Mặc dù trên giường có lót đệm dày, nhưng bị ném mạnh như vậy, thân thể Trầm Ngân vẫn như cũ bị va đến đau nhức. Nhất là cánh tay phải đập thẳng lên trên ván giường, đều giống như đã bị trật khớp đến nơi.

"Trầm Ô...ngươi muốn làm gì!" Đau đớn rít vào một ngụm khí lạnh, mắt hoa đào của Trầm Ngân liền mở to, tràn ngập phẫn nộ chất vấn Trầm Ô.

Đối diện với thái độ ác liệt của y, Trầm Ô đã sớm quen thuộc, cho nên cũng không có cảm xúc gì nhiều. Hắn chỉ từ trong giới chỉ lấy ra một hộp ngọc tinh xảo. Ở ngay trước mặt Trầm Ngân đem hộp mở ra.

Bên trong, là một viên đan dược trắng nõn như trân châu, mỹ lệ khó tả. Nhưng công dụng của nó, lại khiến Trầm Ngân không khỏi đại kinh thất sắc :"Đây là kỳ độc 'Ba Ngàn Sủng Ái' mà bổn vương đặc biệt cho người đi lùng tìm. Chỉ vừa tìm được vào ba ngày trước."

"Thứ này có tác dụng giống với xuân dược, nhưng lại chỉ có thể hạ lên người nam nhân. Người bình thường bất kể là nam hay nữ, chỉ cần cùng người bị trúng độc giao hoan, thì đều sẽ mang thai..."

"Nếu ngươi đã muốn giúp Trầm gia kéo dài hương hỏa, vậy thì tốt. Chính ngươi sinh đi." Nói xong, không nhìn biểu tình của Trầm Ngân, Trầm Ô liền đã dứt khoát đem đan dược nuốt vào.

"Trầm Ô, ngươi điên rồi sao! Ta là nam nhân, cũng không phải là nữ nhân trong hậu cung của ngươi...A!"

Bả vai bị Trầm Ô bóp chặt, Trầm Ngân liền đau đớn kêu thành tiếng. Theo bản năng đưa tay rút trâm gỗ cài tóc ra, đâm thẳng về phía hắn :"Cút! Ngươi muốn sinh liền tự đi mà sinh!"

Nhưng làm Trầm Ngân không ngờ tới chính là, Trầm Ô thế mà lại không tránh không né, cũng không phòng vệ. Để trâm gỗ trực tiếp đâm vào trên bả vai của mình.

"Ngươi..." Kinh ngạc sửng sốt, Trầm Ngân liền theo phản xạ thả lỏng tay. Nhưng ngay sau đó cũng lập tức nhấc chân đạp mạnh lên bụng hắn một cái, khiến hắn đau nhức mà buông tay ra. Bản thân cũng nhân cơ hội đó, nhanh chóng hướng ngoài giường bò đi.

Thời khắc này, chưa bao giờ y mong chờ âm thanh thần bí đó vang lên nhắc nhở như vậy.

Chỉ là lần này, nó giống như đã giả chết, không quản hiểm cảnh cũng như suy nghĩ của y nữa.

Cổ chân bị bàn tay đối phương dễ dàng nắm trọn, tựa như gông xiềng từng chút một lôi trở về. Lúc này, một thân thể cao lớn cũng đã từ phía sau ôm lấy y.

Trầm Ô rút trâm gỗ ra khỏi vai, đem nó ném xuống gầm giường. Vai trái cũng đang không ngừng đổ máu, nhưng đối với hắn mà nói, loại vết thương nhỏ này căn bản là chẳng đáng là gì.

"Đánh cũng đã đánh, đâm cũng đã đâm. Hôm nay, dù trời có sập xuống đi nữa, bổn vương vẫn phải nói cho ngươi biết..."

"Trầm Ngân, bổn vương muốn ngươi."

Trầm Ô tham lam ngửi lấy mùi hương lạnh lẽo như tuyết tháng ba trên tóc y. Đồng thời lại khẽ ngậm lấy vành tai y, nhẹ giọng thủ thỉ, nhưng lại ẩn chứa bá đạo không dung cự tuyệt.

Một bàn tay của hắn cố định hai tay y đặt lên trên đỉnh đầu. Bàn tay còn lại lại chậm rãi mơn trớn xuống dưới, từng tầng một cởi bỏ xiêm y của y.

"Trầm Ô!"

Không quản Trầm Ngân giãy giụa, dưới động tác thuần thục của Trầm Ô, y phục trên người y rất nhanh liền đã bị cởi xuống. Vạt áo lỏng lẻo, lung tung rối loạn vướng vào trên cánh tay, rũ xuống đệm giường, tạo thành loại tràng diện nửa che nửa đậy.

"Trầm Ô, ta khuyên ngươi một câu, nên dừng tay lại đi. Nếu không, ngươi nhất định sẽ hối hận!"

"Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu. Dù có chết trên người của ngươi đi nữa, Trầm Ô ta cũng sẽ không hối hận."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.