Trầm Ô lúc này không biết chính mình nên làm gì. Hắn muốn tìm người giải toả nỗi lòng. Nhưng lại bi ai phát hiện, cả thiên hạ rộng lớn này, giống như lại không có ai có thể hiểu được thống khổ của hắn, dù chỉ là một phần trăm hay một phần ngàn.
Trong phút chốc, hắn lại nhớ đến Trầm Ngân.
Nhớ tới nam nhân luôn miệng đầy ác ngôn, nhưng cũng là nơi duy nhất khiến hắn có thể không chút cố kỵ nói hết lời trong lòng kia.
Không biết đã ngồi đó bao lâu, bất tri bất giác, Trầm Ô lại đứng dậy, mở cửa phòng ra. Bắt đầu giống như u linh du tẩu trong bóng đêm, xuất hiện ở trước cửa thiên điện của Trầm Ngân.
Lúc này, trời cũng đã sớm sập tối. Cả thiên điện đều vô cùng tĩnh lặng. Ngay cả ánh nến trong phòng cũng đã sớm tắt hẳn. Chứng tỏ cho một chuyện : người trong phòng đã chìm vào mộng đẹp.
Trầm Ô giơ tay, mấy lần muốn đẩy cửa phòng ra nhưng đều ngập ngừng. Rốt cuộc, sau vài lần như vậy, hắn mới lấy được can đảm, cẩn thận mở cửa.
Cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra, cũng không vang lên động tĩnh quá lớn. Trầm Ô bước vào, ánh mắt dễ dàng xuyên thấu màn đêm, nhìn thấy bóng người đang nằm trên giường gỗ, xung quanh là mành giường đỏ bay phấp phới.
Thả nhẹ bước chân đi tới bên giường, Trầm Ô liền cứ vậy đứng đó nhìn Trầm Ngân hồi lâu. Lúc này, trên người y chỉ khoác hờ một lớp trung y. Ngay cả chăn ấm cũng đều bị ném sang bên cạnh, không đoái hoài tới. Cả người co tròn, chân mày nhíu chặt, thể hiện y ngủ rất không an lòng.
Trầm Ô thở dài một hơi, mệt mỏi đem mũ miện tháo xuống, quăng đến trong góc. Sau đó lại cởi bỏ giày thêu, trực tiếp bò lên trên giường.
"Ưm..." Đệm giường chấn động, làm Trầm Ngân từ trong ngủ mê tỉnh lại. Nhưng chưa để y tỉnh hẳn, Trầm Ô liền đã đưa tay, quen đường quen nẻo mà ôm y vào lòng, dùng chăn bông đem y bọc lại thành kén.
"Trời lạnh như vậy, vì sao lại không đắp chăn?"
Giọng nói của Trầm Ô tuy bình đạm, nhưng lại vô cùng khô khốc. Tựa như là cổ họng vừa bôi một tầng sáp, ấm ách khó nghe :"Lỡ hài tử bị lạnh thì phải làm sao?"
"Ngươi chỉ sợ hài tử lạnh, không sợ ta lạnh à?" Mơ mơ màng màng đáp lời, Trầm Ngân lại vô cùng tự nhiên ở trong lòng Trầm Ô điều chỉnh tư thế. Bởi vì gần như mỗi ngày vào giờ này, hắn cũng đều sẽ bò lên giường của y như vậy. Nên y đã sớm quen thuộc.
Đổi lại thành bình thường, nghe y càu nhàu như vậy, Trầm Ô nhất định sẽ cười trừ cho qua. Nhưng hôm nay, hắn lại hiếm khi đáp lời, đem y ôm chặt hơn. Bàn tay cũng chậm rãi vươn xuống, phủ lên bụng y :"Sợ."
"Sợ hài tử lạnh, cũng sợ ngươi lạnh."
Bởi vì chỉ mới mang thai một tháng hơn, nên bụng của Trầm Ngân vẫn còn chưa hiện rõ. Chỉ hơi gò lên một khối nhỏ, người không biết, sẽ cho rằng là do y ăn nhiều nên mới bị mỡ bụng.
Trầm Ô thả một sợi linh khí vào trong lòng bàn tay, bắt đầu sưởi ấm cho Trầm Ngân. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, thời khắc này chỉ cần bản thân khẽ dùng nhiều linh lực hơn một chút, thì sinh mệnh yếu ớt vẫn chưa hình thành kia, nhất định sẽ triệt để biến mất khỏi thế gian này.
Nó không nên xuất hiện, cũng không nên tồn tại.
Rõ ràng là đơn giản đến vậy, nhưng một kẻ giết người không chớp mắt như Trầm Ô, lại cứ không cách nào xuống tay hạ sát nó.
Trầm Ô cứ vậy ôm lấy Trầm Ngân, tựa như muốn đem y cùng hài tử đều xoa tiến vào trong lòng mình, vĩnh viễn không chia cắt.
Hắn đã mất quá nhiều thứ, phụ mẫu, thân tình. Thời khắc này, y chính là ngọn cỏ cứu mạng duy nhất của hắn.
Một kẻ vốn sống trong tăm tối, nay lại khó khăn lắm mới tranh giành được một tia sáng ít ỏi. Hắn phải làm sao mới có thể cam tâm buông bỏ nó đây?
Tựa cằm lên đỉnh đầu Trầm Ngân, Trầm Ô liền chậm rãi nhắm mắt lại. Một khắc này, trong lòng hắn cũng bắt đầu lẩm bẩm pháp quyết.
Cả thiên điện tĩnh lặng đến tiếng kim rơi đều nghe. Hai thân ảnh ôm chặt lấy nhau, chậm rãi chìm vào trong giấc ngủ. Nhưng thời khắc này, thần thức của Trầm Ô cũng đã thông qua mộng cảnh của Trầm Ngân, tiến nhập vào ký ức cất sâu trong tâm trí y.
Loại cấm thuật này, gọi là Nhập Mộng Thuật, đã sớm thất truyền từ lâu. Trầm Ô cũng chỉ là tình cờ lấy được nó trong một ngôi mộ cổ.
Muốn sử dụng được Nhập Mộng Thuật, yêu cầu người thi triển phải có linh lực mạnh mẽ, cùng thực lực cường đại để chống đỡ. Hơn nữa, còn phải cùng người bị thi pháp có tiếp xúc thân thể trực tiếp.
Trước kia, Trầm Ô đã từng không ít lần dùng loại cấm thuật này lên người đám nữ nhân của mình. Để xem xét quá khứ của các nàng, chắc chắn rằng các nàng không phải là người do thế lực khác gài vào, hay là mang rắp tâm hiểm ác.
Lúc này, thần thức của Trầm Ô đã hoàn toàn chìm vào trong một khung cảnh mơ hồ. Trước mặt là một mảnh sương mù trắng xóa giơ tay không thấy năm ngón. Thân thể cũng biến thành trong suốt, nhẹ bẫng như không.
Nhưng đối với loại trạng thái này của mình, bởi vì đã quen thuộc, nên Trầm Ô cũng không quá lo ngại. Chỉ yên lặng chờ đợi ký ức của Trầm Ngân được sắp xếp xong xuôi, hiện ra trước mặt mình.
Những ký ức này, đa phần đều sẽ là những ký ức được y khắc sâu nhất. Mà hắn, cũng chỉ có thể làm một người đứng xem. Không thể chạm vào mộng cảnh, cũng không thể can thiệp bất cứ điều gì.
Bởi vì quá khứ, là thứ mà vĩnh viễn cũng không thể sửa đổi được.
Hắn muốn tận mắt chứng kiến, chính tai nghe được hết thảy, mà không phải là thông qua bất kỳ lời nói của người nào.