Xuyên Qua Tìm Đường Sống Trong Chỗ Chết

Chương 55: Ngỗ Nghịch



"Ngân nhi cũng tới đây sao? Vì sao lại không vào?" Dư quang nhìn thấy Trầm Ngân đang đứng ngoài cửa, Dung Mi liền bồng theo đứa trẻ đi tới. Đạm thanh vấn đạo :"Có muốn bồng đệ đệ một chút không..."

"Nó không phải đệ đệ của con. Nó là tiểu súc sinh, là sát tinh đã khắc chết đệ đệ." Lùi về sau một bước, ngay cả mặt của hài tử cũng không chịu nhìn, Trầm Ngân liền đã rống lên. Mà lời y nói ra, cũng khiến Dung Mi thay đổi sắc mặt.

"Là ai dạy con nói những lời này?!!" Biết rõ hài tử không thể tự động nghĩ ra những ác ngôn như vậy. Ánh mắt Dung Mi liền rét lạnh đảo qua người những hạ nhân xung quanh :"Là các ngươi ở trước mặt y hồ ngôn loạn ngữ?"

"Phu nhân...phu nhân tha mạng...Chúng nô tỳ..." Bị Dung Mi chất vấn, đám hạ nhân theo hầu bên cạnh Trầm Ngân liền lập tức quỳ xuống kêu xin. Biết rõ bản thân đã gây ra đại họa.

Kế tiếp, Dung Mi đã xử phạt những hạ nhân dám cả gan đàm luận sau lưng chủ tử này thế nào, Trầm Ô cũng không biết. Bởi vì lúc này, khung cảnh trước mắt hắn đã một lần nữa biến đổi, trở thành trong một gian phòng nhỏ.

Vừa định thần, bên tai của Trầm Ô đã đột ngột vang lên tiếng rơi đổ của đồ vật. Theo phản xạ, hắn liền đưa mắt nhìn sang. Vừa vặn lại bắt gặp một thân ảnh quen thuộc.

Vẫn là tiểu Trầm Ngân, nhưng cũng đã lớn hơn trước rất nhiều. Chí ít cũng phải có 7,8 tuổi. Lúc này, y đang giận dữ dậm chân, trừng mắt gào lên :"Những thứ này là ai cho phép ngươi đụng vào?"

Đứng trước mặt y, lại là một nam hài chỉ khoảng ba tuổi, mặc một thân hoa phục. Bộ dạng phấn điêu ngọc trát, tinh xảo như búp bê sứ.

Lúc này, mặt đất dưới chân cả hai cũng đều đã vương đầy đủ loại hộp gấm. Rõ ràng âm thanh rơi vỡ khi nãy, cũng chính là do chúng phát ra khi bị quét từ trên bàn xuống.

Đối diện với Trầm Ngân hùng hổ doạ người, nam hài cũng chỉ rụt rè cúi đầu. Bi thương nhìn xem những hộp lễ vật đầy màu sắc kia, lí nhí nói :"Là phu nhân...phu nhân nói...hôm nay là sinh thần của ta...những lễ vật này...là cho ta..."

"Cái gì là của ngươi chứ?!!" Nhe răng đe doạ, Trầm Ngân liền đưa tay bắt lấy điểm tâm tinh xảo đã đặt sẵn trên bàn, hai ba cái nhét vào trong miệng của mình. Khiến hai chiếc má sữa đều vì thế mà căng ra như một chỉ thỏ con, hàm hồ nói.

"Ồ ật trong Ầm a...ất cả đều là củ a..." ( Đồ vật trong Trầm gia, tất cả đều là của ta.)

Tràng cảnh này, Trầm Ô vẫn còn có chút ấn tượng. Khi đó, hắn giống như đã rất giận Trầm Ngân, cũng rất đau lòng, tổn thương rất lâu vì thứ yêu thích bị phá hoại.

Nhưng không biết có phải vì tình nhân trong mắt hóa Tây Thi hay không. Khi một lần nữa nhìn lại chuyện năm xưa, nhìn thấy một tiểu Trầm Ngân 'hung hăng càn quấy' như vậy, Trầm Ô lại chỉ cảm thấy đáng yêu. Thậm chí còn có phần buồn cười.

Thế nhưng, Trầm Ô của hiện tại đã có thể thản nhiên đối mặt với hành động ấu trĩ này của Trầm Ngân. Nhưng hắn của trước kia, hiển nhiên cũng không giống vậy.

Nhìn y ăn điểm tâm được làm riêng cho mình, hai mắt nam hài ngay lập tức liền đỏ lên. Trực tiếp che mặt gào khóc lên :"Oa...."

Vừa bước vào phòng lại bắt gặp tình cảnh như vậy, Dung Mi ngay lập tức liền đi tới, vội vã dỗ dành nam hài :"Tiểu Trầm ngoan, đừng khóc..."

"Ngân nhi! Con lại làm gì đệ đệ nữa rồi?" Một bên ôm nam hài vào lòng, một bên, Dung Mi lại đi hỏi tội đầu sỏ đang đứng bên cạnh.

"Ta có làm gì hắn đâu. Ta chỉ lấy lại những thứ của mình thôi. Hắn lấy tư cách gì mà dùng đồ giống ta chứ?"

Nhìn Trầm Ngân không chút hối lỗi, thậm chí còn lấy làm đương nhiên. Dung Mi liền tức giận nhướng mày, răn dạy :"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi. Nó là đệ đệ của con. Con phải yêu thương, nhường nhịn đệ đệ..."

"Hắn không phải, hắn không phải! Đệ đệ đã sớm bị hắn khắc chết! Hắn chính là tiểu súc sinh..." Trầm Ngân siết chặt nắm tay gào to. Không chút che giấu chán ghét đối với nam hài.

Lúc này, không kìm được lửa giận, Dung Mi liền giơ tay, giáng thẳng lên má phải của y một bạt tai vang dội.

"A!" Không kịp phòng ngừa, Trầm Ngân chỉ có thể thấp giọng rên khẽ. Đưa tay bụm lấy mặt mình. Trợn tròn mắt, khó tin nhìn về phía Dung Mi.

"Ta đã nói bao nhiêu lần, đệ đệ của con chết không phải là lỗi của Tiểu Trầm!"

"Ta rốt cuộc đã làm nên tội gì, vì sao lại sinh ra một đứa con ngỗ nghịch, cứng đầu như con vậy chứ!"

"Nương..." Nước mắt quanh quẩn quanh khóe mắt, gương mặt nhỏ nhắn của Trầm Ngân liền nhăn lại, một lúc sau mới giận dỗi rống lên một tiếng. Trực tiếp xoay người chạy đi.

"Ta ghét ngài!"

"Ngân nhi..." Nhìn Trầm Ngân tức giận bỏ đi, Dung Mi liền muốn ngăn lại. Nhưng trở ngại hài tử trong ngực vẫn còn đang run rẩy lợi hại, nàng cũng chỉ có thể ngừng lại, tiếp tục an ủi hắn.

Vào thời khắc này, khung cảnh trước mặt Trầm Ô cũng tiếp tục tan biến. Mất vài giây sau, một tràng diện mới mới một lần nữa được tái tạo ra.

Lần này, nơi mà hắn xuất hiện cũng không còn là trong phòng nữa. Trái lại, lại là bên dưới một khoảng trời rộng.

Ngẩng đầu, có thể nhìn thấy từng áng mây trắng lướt qua, hòa vào trong thiên khung hùng vĩ.

Ánh mắt theo phản xạ tìm kiếm bóng hình quen thuộc. Song, đến khi tìm được rồi, Trầm Ô lại không khỏi sững sờ.

Cũng không thể trách hắn được, ai bảo một giây trước, đối phương vẫn còn là một hài tử nhỏ xinh. Một giây sau, liền đã hóa thành một thiếu niên lóa mắt rực rỡ.

Lúc này, theo niên kỉ đến xem, y chí ít cũng đã 16 tuổi. Khí chất dương quang sáng lạn, có chút bốc đồng. Cùng Trầm Ngân của bảy năm sau, hoàn toàn chính là hai thái cực đối nghịch nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.