Xuyên Qua Tìm Đường Sống Trong Chỗ Chết

Chương 72: Mẹ Của Ngươi, Cũng Là Mẹ Của Ta.



Vốn cũng chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng không ngờ lại đạt được câu trả lời như vậy, Trầm Ngân cũng không khỏi sửng sốt trong chốc lát. Nhưng rất nhanh, y liền đã bình phục tâm tình, nâng mắt cười nhạt.

"Ha, ngươi không cần căng thẳng vậy đâu. Hắn đối ta kỳ thực cũng rất không tồi." Bất động thanh sắc rút tay khỏi tay của Trác Hàn Minh. Lúc này, sắc mặt Trầm Ngân mới thoáng trầm lại.

"Chỉ là, không biết cơn gió nào lại thổi Bạch Đế từ Tiên giới đến tận Ma cung này vậy a? Đám Ám Long Vệ đều trở thành không khí hết rồi sao?"

Nhìn thấy thần sắc xa lạ xen lẫn đề phòng của Trầm Ngân, dù trên mặt không hiển hiện, nhưng khí tức trên người Trác Hàn Minh vẫn là có phần sa sút. Hắn lắc đầu, bình tĩnh trần thuật :"Ta đến tìm ngươi."

"Ngươi biết rõ, Ám Long Vệ không ngăn được ta."

Trác Hàn Minh nói rất đúng, trong Ma cung này, người có thể ngăn được Trác Hàn Minh, e là cũng chỉ có một mình Trầm Ô, hoặc là Viêm lão thân phận thần bí đi theo bên cạnh hắn mà thôi.

"Tính cả lần trước, Bạch Đế đã không tiếc, hết lần này đến lần khác muốn gặp ta. Rốt cuộc là vì chuyện gì?" Trầm Ngân mặc dù đang cười ngâm ngâm, nhưng ý cười, vẫn chưa từng đạt tới đáy mắt.

"Ta cũng không cho rằng trên người một kẻ như ta, có thứ gì quý giá đến mức có thể khiến Bạch Đế phí hoài tâm tư như vậy."

Phát hiện Trầm Ngân giống như rất không có kiên nhẫn muốn nói chuyện với chính mình. Thở dài trong lòng, Trác Hàn Minh rốt cuộc cũng không vòng vo nữa, đi thẳng vào chính đề :"Dung Mi là gì của ngươi?"

Không đoán được câu hỏi đầu tiên Trác Hàn Minh hỏi mình lại là về Dung Mi, Trầm Ngân liền nhướng mày, dù có phần khó hiểu, nhưng vẫn ăn ngay nói thật :"Bà ấy là mẹ của ta."

"Bạch Đế quen biết bà ấy?" Mặc dù là đang hỏi, nhưng ngữ điệu của Trầm Ngân đã chẳng khác gì đang khẳng định.

Đã có suy đoán từ trước, nhưng một khắc nghe thấy Trầm Ngân chính miệng thừa nhận bản thân là con của Dung Mi, bả vai của Trác Hàn Minh vẫn là khẽ run lên một chút. Tựa hồ là rất kích động, nhưng vẫn cố nhịn xuống.

"Ngươi là nhi tử của nàng...thật sao?" Bàn tay vuốt ve sườn mặt của Trầm Ngân, Trác Hàn Minh liền bắt đầu lẩm bẩm một mình :"Chẳng trách lại giống như vậy..."

"Mẹ của ta và ngươi là loại quan hệ gì?" Trầm Ngân nhíu chặt mi tâm, cũng không phủi tay hắn ra, song lại lạnh giọng vấn đạo.

Thái độ này của Trác Hàn Minh vì sao lại kỳ lạ đến vậy? Nếu mà lại cẩu huyết đến mức, lộ ra chuyện nguyên chủ kỳ thực cũng không phải nhi tử của Trầm Thời, mà là con ruột của Trác Hàn Minh, thì khi đó mới thật là có chuyện cười để xem.

Chỉ là, câu trả lời của Trác Hàn Minh, lại hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của y :"Mẹ của ngươi kỳ thật là họ Trác, cũng không phải là họ Dung. Nàng là thứ tỷ cùng cha khác mẹ của ta."

Thì ra chỉ là tỷ tỷ, cũng không phải là thê tử hay tình nhân của hắn...

Trầm Ngân ở trong lòng cười thầm trí tưởng tượng của mình. Y đúng là đã quên mất, ở trong Nghịch Mệnh có nhắc đến, niên kỷ của Trác Hàn Minh vẫn còn chưa vượt quá ba mươi.

Mà thân thể này của y năm nay cũng đã hai mươi tuổi rồi. Chẳng lẽ chỉ mới có mười tuổi, hắn liền đã có thể sinh ra y? Đúng là lú lẫn thật rồi.

"Nói vậy, ta phải gọi ngươi là cữu cữu?" Nút thắt trong lòng được mở ra, Trầm Ngân liền mỉm cười hỏi hắn. Chỉ là, câu nói kế tiếp của hắn, liền đã chấm dứt hết thảy sự bình tĩnh vừa mới quay trở về của y.

"Kỳ thực, ngươi phải gọi ta là ca ca thì đúng hơn."

"Ngươi nói sao?" Tưởng rằng lỗ tai của mình nghe nhầm, Trầm Ngân liền lập tức hỏi lại.

Lúc này, Trác Hàn Minh liền đã rũ mắt, thở dài một hơi. Song, vẫn cố gắng giữ cho giọng nói của mình không bị run, giải thích cho Trầm Ngân hiểu :"Ngươi cứ bình tĩnh nghe là được. Chuyện đã xảy ra rất lâu, không cần quá để tâm làm gì."

"Bởi vì có chút trùng hợp, mẹ của ngươi, cũng là mẹ của ta."

Lúc này, dù là đầu óc linh hoạt như Trầm Ngân, thì vẫn như cũ không khỏi chết máy trong chốc lát.

Khoan đã, cái gì gọi là 'mẹ của ngươi cũng là mẹ của ta'? Ban nãy hắn không phải nói Dung Mi là thứ tỷ của hắn hay sao? Sao bây giờ lại trở thành mẹ rồi? Hắn rốt cuộc là đang muốn nói điều gì?

Nhìn thần sắc hoài nghi nhân sinh trên mặt Trầm Ngân. Trác Hàn Minh lại tựa như đang nhìn thấy chính mình của hai mươi năm về trước.

Khi đó, hắn giống như cũng đã từng có một khoảng thời gian rối rắm, sống trong tầng tầng mê vụ thế này...

Tựa như trưởng bối đưa tay xoa đầu Trầm Ngân, cũng không để y đau đầu suy nghĩ. Trác Hàn Minh liền đã chủ động kể lại chuyện năm xưa, để y hiểu rõ.

"Ngươi có lẽ cũng biết, cha của ta chính là chủ nhân đời trước cửa Tiên Giới, Phong Lăng Đại Đế - Trác Tĩnh."

-----------------------------

Trác Tĩnh không phải là Tiên Đế tài giỏi nhất trong số các đời Tiên Đế của Tiên Giới. Trái lại, khả năng của ông cũng chỉ nằm ở trung tầng, không mạnh không yếu.

Ông ngồi lên vị trí Tiên Đế ở tuổi rất cao, là Tiên Đế lớn tuổi nhất từ cổ chí kim.

Khi nhắc tới Phong Lăng Đại Đế, ấn tượng đầu tiên của người ta về ông, không phải là ông có bao nhiêu cường đại, tính cách vượt trội thế nào. Mà lại chỉ có hai từ vô cùng ngắn gọn để miêu tả. Đó chính là : si tình.

Đúng vậy, một vị Tiên Đế nổi danh chung thuỷ, cũng không biết là nên vui hay nên buồn.

Thê tử của ông là một nữ tu vô cùng bình thường, tư chất thậm chí còn có thể nói là rất tệ. Nhưng bà ấy đã theo hầu ở bên người ông từ lúc ông còn chỉ là một phàm nhân chưa đạp vào ngưỡng cửa của tiên lộ.

Đối với thê tử của mình, Trác Tĩnh có thể nói là một lòng một dạ, yêu thương hết mực. Thậm chí sau khi trở thành chủ nhân Tiên Giới, ngoài bà ra, ông cũng chưa từng cưới hay chạm vào thêm bất kì nữ nhân nào khác.

Năm thứ mười ba Trác Tĩnh trở thành Tiên Đế. Phu thê bọn họ rốt cục cũng chào đón được hài tử đầu lòng của mình.

Đấy là một nữ hài tử, được Trác Tĩnh cùng phu nhân thống nhất đặt cho một cái tên là Trác Dung Mi, kỳ nhạc dung dung, phong mi nhất thời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.