Viêm Dự nghĩ chính mình sẽ chết, cho đến khi, một bóng người đột ngột xuất hiện trước tầm mắt của ông.
Đó là một thiếu niên trẻ, từ cách thức xuất hiện, cho đến lời nói khi nói ra, lại vô cùng quỷ dị giống Triệu Hinh Ninh như đúc.
Thiếu niên đó thay thế nàng, một lần nữa đem cái mạng quèn này của ông đoạt lại từ Quỷ Môn Quan.
Bởi vì lý do này, nên dù chỉ mới là lần đầu gặp mặt, Viêm Dự liền đã đem công pháp bản mệnh của mình truyền thụ lại cho hắn.
Nhưng đến sáng hôm sau, đợi khi tinh thần tỉnh táo lại rồi. Ánh mắt cũng nhìn được rõ hơn. Lúc này, cũng chính là lúc Viêm Dự kinh hãi tột độ.
Bởi vì sao? Thiếu niên này, cư nhiên lại có dung mạo tương đồng với ông đến bảy phần. Ngoại trừ một đôi mắt phượng ra, thì còn lại đều giống y như đúc.
Viêm Dự lòng dạ rối bời. Sau khi dò hỏi, biết được hắn không phải nhi tử thân sinh của phu thê nhà này, đáy lòng Viêm Dự liền càng thêm hỗn loạn.
Tại sao hắn lại có thể giống ông lúc trẻ như vậy? Phải chăng...
Trong đầu nảy sinh đủ loại suy đoán, Viêm Dự nhất thời lại cảm thấy may mắn vì thói quen mỗi khi ra ngoài đều đổi một tấm mặt nạ da người của mình.
Nếu không, với gương mặt đó của ông, nhất định sẽ làm hắn nảy sinh hoài nghi.
Sau đó, biến cố Trầm gia xảy ra, Trầm gia trong một đêm bị diệt vong. Đối với việc này, Viêm Dự chỉ cảm thấy vô cùng ân hận.
Nhất là sau khi điều tra ra việc, Trầm Ô chính là nhi tử lưu lạc nhiều năm của ông và Triệu Hinh Ninh.
Trầm gia cưu mang mẫu tử bọn họ. Nhưng Trầm gia gia chủ một đời anh minh lương thiện, lại vô duyên vô cớ bị đội nón xanh ( cắm sừng ).
Rồi lại là việc Triệu Hinh Ninh vô ý hại Dung Mi sảy thai. Nhưng Dung Mi vẫn như cũ đối xử tốt với Trầm Ô, đem hắn xem như ruột thịt chí thân, nuôi dạy thành tài suốt mười sáu năm trời.
So với một phụ thân cặn bã như ông. Bọn họ đã làm được rất tốt.
Sau đó, Viêm Dự liền tự đặt ra thêm một mục đích sống cho bản thân, đó chính là bù đắp lại thiếu sót cho nhi tử của mình.
Nhưng bởi vì sợ hãi nếu hắn biết ra mọi chuyện sẽ căm hận bản thân, hoặc là chê trách Triệu Hinh Ninh. Ông cũng chỉ có thể tiếp tục đeo lên tấm mặt nạ này, đóng vai một người hầu phụ tá ở cạnh hắn.
Dù vậy, Viêm Dự vẫn không oán không hối, trái lại, có thể ở bên cạnh trông nom hắn trưởng thành. Ông cũng đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Chỉ là, cây kim trong bọc chung quy vẫn sẽ có ngày lòi ra. Sai lầm của quá khứ, dù đã bị phủ bụi, thì vẫn như cũ có thể bị đào lên. Không sớm thì muộn.
---------------------------
Nghe xong hết thảy, ngẩng đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ trước mặt mình, Trầm Ô nhất thời lại không biết nên làm gì. Chỉ có thể cắn răng, quay lưng đi.
Bỏ đi tấm mặt nạ già nua, lấm tấm đồi mồi kia xuống. Ngoại hình của Viêm Dự liền đã cải biến 180°. Đứng cùng một chỗ với Trầm Ô, cho dù nói hai người bọn họ là huynh đệ, e rằng cũng sẽ có người tin tưởng.
Bởi vì thoạt nhìn, tuổi tác của cả hai đều không xê dịch mấy. Nhất là khi dung mạo còn có điểm tương đồng.
"Nhi...vương thượng, ta biết, ngài nhất định sẽ không thể nào tha lỗi cho ta. Cho nên, ta cũng sẽ không cưỡng cầu."
"Là ta phụ Hinh Ninh, hại ngài lưu lạc bên ngoài bao năm. Lại nợ Trầm gia một cái công đạo. Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn. Vương thượng cũng đã có thể tự mình bước đi, không cần tới ta nữa. Trầm công tử, cũng phải nhờ ngài chiếu cố nhiều hơn."
"Cho nên...Ta chỉ có thể dùng cái mạng này đến chuộc tội..." Viêm Dự tựa hồ đã sớm nghĩ đến biện pháp này. Vì vậy, thời khắc này, ông cũng đem nó nói ra một cách vô cùng bình thản.
Đứng nhìn bóng lưng mặc trường bào uy nghiêm của Trầm Ô, trong lòng Viêm Dự nhất thời lại là ngũ vị tạp trần.
'Hinh Ninh, liệu nàng có thể nhìn thấy hay không...Nhi tử của chúng ta, rốt cuộc cũng đã trưởng thành.'
Ông rốt cuộc có thể yên tâm buông bỏ, đi tìm nàng được rồi.
Viêm Dự giơ tay, một vòng ma khí liền bao phủ lấy bàn tay của ông. Theo sau đó, ông liền không chút do dự chộp tới, tựa hồ là muốn tự tay bóp nát cổ của mình.
Nhưng đúng lúc này, nắm tay siết chặt, Trầm Ô liền đã rống lên :"Dừng tay!!!"
Cánh tay hơi khựng lại, Viêm lão liền có chút không thể tin vào tai mình, sững sờ nâng mắt nhìn Trầm Ô.
"Ai cho ông chết? Ông không phải muốn chuộc tội hay sao? Chết rồi chẳng phải là quá mức dễ dãi cho ông rồi sao?" Trầm Ô cũng không xoay người lại, nhưng lời nói lại chưa từng ngập ngừng một giây một phút nào.
"Chưa nói đến việc hiện tại mẫu thân của ta có muốn gặp ông hay không. Ông lại muốn lấy mặt mũi gì đi gặp già trẻ lớn bé của Trầm gia!!?" Dứt lời, âm thanh của Trầm Ô liền hơi nghẹn lại. Thật lâu, mới thì thào thốt ra :"Hơn nữa, lỗi lầm của ông, ta cũng không dám nhận."
Trái lại, hắn còn rất muốn cảm ơn ông vì đã sinh ra hắn. Đã bỏ đi, để hắn có thể từ trong biển người gặp được Trầm Ngân. Lại càng cảm ơn ông, vì ông đã làm thân phụ của hắn.