Mặc kệ bên ngoài gió nổi mây phun như thế nào. Hai cha con Ân Kỳ Sơn và Ân Trạm vẫn thảnh thơi thảnh thơi mà ngồi uống trà.
“Ban đầu con kêu cha chuyển ra Ân gia để sống cùng con cha không chịu. Sao bây giờ lại đổi ý rồi?”
“Các ngươi ở đây được ăn ngon uống tốt, để lão già ta một mình bơ vơ.”
Ân Trạm đầu đầy hắc tuyến: “Bọn con có cái gì ngon mà không gửi cho ngài.”
“Hừ, là cháu trai gửi đồ cho ta, không phải ngươi gửi, ngươi cái đồ bất hiếu tử.”
Là do ngài sinh ta ra không có tiền đồ, ta lại sinh được một cái nhi tử tiền đồ. Người tiền đồ không phải cũng là cháu ngài sao. Tuy trong lòng oán thầm nhưng ngoài mặt Ân Trạm vẫn cười hì hì: “Là con sai, con sai.”
“Hừ. Mấy ngày đầu được ăn ngon, mấy lão già kia còn ghen tị với ta. Sau này đám người đó càng không biết xấu hổ lén trộm gạo ngọc mà cháu trai gửi cho ta. Gạo ta đã tiết kiệm ăn thế mà mấy lão đầu kia còn muốn cướp. đã vậy còn hay làm phiền ta lải nhải kêu các ngươi về này nọ. Thật là hết chịu nổi.”
“Vậy cha không cần về nữa. Ở với con ngày ngày uống trà.”
“Tại tôn tử ngài cũng quá là keo kiệt. Nếu không phải con bắt gặp nó uống mảnh kim linh thủy con cũng không biết nó có thứ tốt này. Đã thế nó còn bắt con lấy linh thủy mới chịu trao đổi.”
“Cháu ta muốn ngươi lấy linh thủy đổi ngươi lấy linh thủy đổi là được. Còn keo kiệt bủn xỉn.”
Ân Trạm sờ sờ mũi: “Cha vợ nói linh thủy là để pha chế dược tề, lấy linh thủy để pha trà quá lãng phí của trời.”
Nghe con mình đem Lâm Phong Miên ra, Ân Kỳ Sơn cũng không tiện nói tiếp cái gì. Dù sao thực lực của hai bên thông gia quá cách xa. Lâm Phong Miên chỉ cần phóng ra uy áp, ông đã không thể nhúc nhích.
Sau khi coi một số chủ bá nổi tiếng về du lịch, Hạ Hoài An mới sâu sắc cảm thấy rằng bản thân không thích hợp làm chủ bá chút nào. Mỗi một chủ bá, ai cũng có khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, miệng nói liên tục không ngừng.
Cậu đã từng muốn đánh lui trống lớn. Nhưng nghĩ đến bao nhiêu tích phân đang chờ mình bắt lấy. Hạ Hoài An bèn thuận theo tự nhiên.
Cậu quyết định phát sóng vẽ tranh phong cảnh, vừa hợp với tính cách của cậu, vừa giúp cậu nhặt lại sở thích.
Hạ Hoài An dùng máy đọc sóng não sao chép ra những bài nhạc đàn tranh mà cậu còn nhớ, đây sẽ là nhạc nền trong phiên livestream.
Phát sóng bắt đầu, cảnh vật xung quanh thu vào khung hình. Đầm sen mênh mông bát ngát. Những lá sen xanh thẳm điểm xuyết bằng những đóa bông hồng thắm. Gió đung đưa làm mặt hồ yên ả gợn sóng. Từng đàn từng đàn cá sắc màu bơi lội tung bay. Chúng vui thích vẩy nước rồi một vài con hiếu thắng thi nhau bay qua búp sen.
Hương thơm thoang thoảng kèm với tiếng đàn tranh cổ điển cành tô nên nét mộc mạc thuần khiết thanh cao của loài hoa sen này.
Giữa phong cảnh ý thơ, người vẽ cảnh lại khiến người ta quên mất vẻ đẹp ở phía sau. Từ ánh mắt chuyên chú, đến từng ngón tay thon dài tung bay không có điểm điểm tích tích nào khiến người khác rời mắt khỏi cậu.
Ân Huyền cứ mãi nhìn cậu nhập thần cho đến khi hai tiếng livestream kết thúc. Hắn có chút xấu hổ.
Bức tranh hồ sen được cậu cuộn lại cất vào. Khi nào số lượng tranh nhiều cậu sẽ xây dựng một tòa triển lãm. Cậu dự định một tuần chỉ vẽ một bức, có thể chia ra hai buổi live vẽ tranh và tô màu. Nếu vẽ bức to hơn thì cần số buổi live nhiều hơn và ngược lại.
Tuy là lần đầu live nhưng tài khoản của cậu được đánh dấu thất cấp mộc hệ dị năng nên cũng có rất nhiều người chú ý đến. Về sau những người ở lại xem live đa số là vì hiếu kỳ về tranh vẽ của cậu. Người tinh tế toàn vẽ trên quang não. Lần đầu có một chủ bá vẽ trên giấy, vẽ rất đẹp, phong cảnh đẹp, người càng đẹp.
Sau buổi live này cậu thu về hơn một nghìn theo dõi. Cũng coi như khởi đầu không tệ.
Lướt tinh võng, cậu để ý những video ngắn dễ hot hơn là livestream dài nhàm chán.
“Ân Huyền, anh có quen biết ai chỉnh sử video không? Tôi muốn chia sẻ những video tua nhanh quá trình vẽ tranh của tôi.”
Ân Huyền cười: “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”
Hạ Hoài An để Ân Huyền lấy video phát lại của cậu hôm nay edit. Quả nhiên không có trình tự nào có thể làm khó một tinh thần dị năng cấp chín.
Ân Huyền rảnh rỗi cứ ăn vạ ở chỗ cậu không làm gì cũng quá kỳ quái. Giờ cậu giao cho hắn nhiệm vụ hắn đương nhiên vui lòng làm.
Hạ Hoài An tuy không nổi tiếng khắp tinh tế nhưng trong giới dị năng giả, những người linh thông tin tức đều biết cậu. Đặc biệt những thế lực có liên quan đến thực vật càng đặt chú ý độ vào cậu rất nhiều.
Khi biết Hạ Hoài An làm chủ bá, rất nhiều dị năng giả đều điểm theo dõi. Họ tưởng họ sẽ thấy những linh thảo linh dược thần kỳ sinh trưởng. Ai mà ngờ làm chủ bá mà quá phật hệ đi. Một phiên phát sóng trực tiếp chỉ nói được lời mở đầu và lời chào tạm biệt kết thúc. Đã vậy một góc linh thảo cũng không thấy. Tuy nội dung phát sóng không như mọi người mong muốn, nhưng xem người đẹp vẽ tranh trên nền nhạc mới lạ cũng có một phen phong vị.
Dị năng giả có độ mong chờ cao ở cậu, xem nội dung không như suy nghĩ nên thái độ hưởng ứng thường thường. Nhưng phòng livestream của cậu đối với người thường mà nói là một chỗ thư giãn tuyệt hảo. Sau những giờ làm việc mệt mỏi, họ đăng nhập ở phòng phát sóng đơn giản để được trầm tĩnh lại.
Phát sóng chỉ là phụ, nhiệm vụ chính của cậu vẫn là trồng cây. Vì lúc trước không nghĩ đến có thể lấy tích phân từ độ yêu thích nên cậu trồng cây gì cũng theo phong cách ngay hàng thẳng lối. Trồng cây theo hàng lối cũng đẹp nhưng lại không thích hợp với một số loài.
Sa mạc có một ốc đảo lớn 100 nghìn kilomet vuông, cậu sẽ trang trí ốc đảo này thành một thiên đường sen đá và xương rồng.
Bao quanh ốc đảo trồng những loại cây theo từng tán thích hợp để tạo bóng mát. Cây chà là, cây cọ được trồng xen kẽ hồ nước và những kiến trúc giả gỗ, đi vào những kiến trúc này là nơi trưng bày những chậu sen đá những cây xương rồng chỉ lớn bằng cái nắm tay.
Giờ cậu đang phát sóng vẽ chậu sen đá khổng lồ. Nó được gọi là khổng lồ vì nó to nhất so với các chậu sen đá trong ốc đảo.
Chậu sen đá này to không phải vì cây sen đá to mà vì nó chứa một trăm cây sen đá có hình dạng màu sắc khác nhau. Màu sắc kiểu dáng hỗn tạp nhưng kết hợp lại ra nét đẹp rất đáng yêu.
Đã có nhiều người vào phòng phát sóng, bình luận soát soát bay nhanh.
“Oa rất nhiều sen đá a!”
“Sen đá tròn tròn hồng phấn kia cũng thật khả ái.”
“Tiểu ca chúng ta vẫn đẹp như mọi ngày.”
“Đây là điểm phong cảnh mới sao?”
“Vừa mới từ thực tế ảo Hy Viên lại đây, chỗ này là phong cảnh mới, vẫn chưa mở. Khi nào điểm phong cảnh này mới mở ra trên thực tế ảo?”
“Không thấy chủ bá giống cao cấp dị năng chút nào. Chủ bá cũng thật nhàn nhã.”
“Tiểu ca là mộc hệ dị năng, trồng cây tạo phong cảnh cũng coi như đáp biên đi.”
“Nghe nói cao cấp dị năng chỉ trồng linh dược, tiểu ca thật đặc biệt, toàn trồng phàm cây.”
“Vẫn mong tiểu ca trồng linh thực để bần dân này chiêm ngưỡng thứ có tiền vẫn không mua được là như thế nào.”