Các linh mộc cao cấp tương ứng với 12 địa chi hình thành lên tiểu Thiên Địa Tạo Hóa trận. Phù tang thụ hạt giống sinh trưởng, tạo ra vòng tuần hoàn năng lượng. Năng lượng sinh sôi không ngừng giúp linh mộc tiến hóa thành thần mộc, lúc này tiểu Thiên Địa Tạo Hóa trận thăng cấp thành đại Thiên Địa Tạo Hóa trận, giúp định hình thời không, năng lượng thăng cấp.
Phù Tang thụ mới làm cho linh mộc tiến hóa thành thần mộc. Hạ Hoài An chỉ cần chăm sóc linh mộc để chúng nó đạt được phẩm chất cao cấp khi đó tiểu trận hình thành, bước tiến hóa lúc sau cậu không cần phải nhúng tay vào.
Cậu đã có bồ đề thụ, ngũ hành hồ lô và canh kim trúc. Thủy vân thảo và chi phong thụ nằm ở danh sách dự bị. Tin rằng mấy linh mộc tiếp theo sẽ nhanh có mặt mày.
Hạt giống thủy vân thảo không khó lấy, chỉ là thủy vân thảo cần rất nhiều thủy năng lượng mới có thể sinh trưởng.
Nguyên liên bang Tinh tế chỉ có Quan gia mới trồng ra thủy vân Thảo có thể ngưng tụ linh thủy cao cấp. Những người khác trồng không có chất lượng tốt như nhà họ Quan. Thậm chí những thủy dị năng bình dân còn trồng không ra thủy vân thảo.
Để thủy vân thảo đạt đủ điều kiện trở thành một mắt trận cần phải trồng nó với số lượng thật nhiều, mỗi cây phải có ít nhất ngàn năm tuổi.
A Nhất chỉ đạo trồng thủy vân thảo phủ hết hai triệu kilomet vuông mặt biển. Mà làm gì có nhiều hạt giống thủy vân thảo như vậy. Cậu chỉ đành dành ra một nửa tích phân mua hạt giống, phần còn lại sẽ bổ sung từ thu mua ở tinh tế, nhưng cố hết số thủy vân thảo xa xa vẫn không đủ. Hạ Hoài An đành tự gây giống, dù gì cũng không cần đủ gấp.
Thấy cậu bận tối mày tối mặt, Ân Huyền nói: “Em có ý định thuê dị năng giả trồng trọt không? Ví dụ trồng canh kim trúc thì thuê kim dị năng giả, trồng thủy vân thảo thì thuê thủy dị năng giả, những cây khác thì thuê mộc dị năng giả, như vậy em sẽ đỡ mệt hơn rất nhiều.”
Nghe thế, Hạ Hoài An cũng tâm động: “Thuê người khác có đáng tin cậy không?”
“Thuê trung cấp dị năng giả là được, họ có ý đồ xấu cũng không qua mắt được chúng ta. Huống chi em phải tin tưởng hệ thống theo dõi của mình chứ.”
“Vậy chúng ta nên thuê người ở đâu?”
“Dị năng giả hiệp hội và linh thực sư hiệp hội. Với dị năng giả hiệp hội chúng ta chỉ cần chi tiền dán thông cáo tuyển người ở bảng nhiệm vụ là được, dị năng giả nếu có nhu cầu thì sẽ tìm đến chúng ta. Còn linh thực sư hiệp hội, họ thường chia theo đoàn đội tiếp sinh ý ở bên ngoài, chúng ta chỉ cần liên hệ với chủ quản của họ rồi hai bên đàm phán thuê mướn.”
Qua thảo luận cậu quyết định tạm thời thuê hai mươi dị năng giả, năm kim hệ, năm thủy hệ và mười mộc hệ. Do lúc này cậu còn ít tích phân nên mới thuê người, sau này những linh mộc trưởng thành có giá trị lớn hơn cậu sẽ nuôi chúng bằng tinh thạch năng lượng để đảm bảo an toàn.
Vẫn đề thuê người và thù lao Hạ Hoài An giao hết cho Ân Huyền làm, còn Ân Huyền thì lại giao cho Ngô Văn làm. Tóm lại hiếm khi cậu có thời gian thảnh thơi ngồi uống trà.
Nhìn người đối diện nước chảy mây trôi mà đun nước pha trà, Hạ Hoài An thầm cảm thán, cũng không phải ai cũng hưởng được trà của đỉnh cấp dị năng giả đích thân pha chế.
Động tác của Ân Huyền thập phần lưu sướng nhưng hắn vẫn để phần lớn ánh mắt dành cho người đối diện, thấy cậu có điểm thất thần, hắn làm xong động tác pha trà rồi đưa một tách trà về phía cậu: “Nếm thử đi.”
Cậu định thần lại nhận lấy tách trà. Trà có màu nước xanh ánh vàng, trong nước, sáng và đậm vị. Nhấp một ngụm sẽ thấy vị chát dịu và sau đó là vị ngọt lan tỏa đậm sâu, đúng chuẩn “tiền chát hậu ngọt”.
“Trà anh pha rất ngon.”
Hắn cười cười: “Là bản thân trà có chất lượng tốt. Người trồng trà mới là người đáng khen ngợi.”
Thấy cậu rốt cuộc cũng nở nụ cười, Ân Huyền mới tiến một bước hỏi: “Em có tâm sự gì sao? Lúc nãy tâm thần lại sao lãng?”
Im lặng một hồi, cậu thở dài: “Tôi tưởng sau khi đưa thiên địa tạo hóa trận cho anh xem, anh sẽ để dược sư hiệp hội lập một trận pháp ở tinh cầu tư nhân của hiệp hội. Thế mà anh không có động thái gì. Dược sư hiệp hội hình như vẫn chưa có ai biết về trận pháp. Anh làm cho tôi cảm thấy bản thân mình là một tên chuyên nghĩ xấu về người khác.”
Ân Huyền cười, nhìn thấy khuôn mặt tiểu sảo đối diện hiếm khi lộ ra biểu cảm đáng yêu như vậy hắn nhịn không được mà niết một cái, không kịp để người đối diện phát tác hắn đã nhanh bỏ tay xuống.
"Em nghĩ tôi sẽ làm như vậy cũng không sai. Nếu là người khác e rằng đã làm như vậy. Chỉ là tôi không phải người khác.
Đối với tôi, Ân gia và dược sư hiệp hội cũng không khác gì nhau. Các đại gia tộc có tranh đấu của các đại gia tộc, các đại hiệp hội cũng có những phân tranh của các đại hiệp hội.
Khi gia đình tôi rời Ân gia đến Lâm Phong thành, tôi đã là cửu cấp cường giả, phía sau lại có ông ngoại chống lưng nên những cao tầng khác của hiệp hội mới khách khí với gia đình tôi như vậy.
Nhà tôi không chiếm tài nguyên của họ, lại giúp họ kiếm lợi ở bên ngoài đương nhiên họ sẽ khách khách khí khí mà đối đãi.
Sau này nếu có lợi ích xung đột còn không biết hiệp hội sẽ đứng về phía ai.
Nếu ông ngoại gặp khó khăn tôi sẽ không ngần ngại mà giúp đỡ, nhưng nếu đó là dược sư hiệp hội, tôi sẽ suy tính thiệt hơn rất nhiều.
Lấy an nguy của em để đổi lấy lợi ích cho dược sư hiệp hội, tôi mới không ngu như vậy."
Nghe Ân Huyền nói, đầu cậu như một cuộn chỉ rối: “Tôi tưởng dược sư hiệp hội là do ông ngoại anh toàn quyền quyết định.”
“Ngây thơ.” Ân Huyền lại nhân lúc cậu ngơ ngác mà niết má cậu một cái: “Ông ngoại chỉ là một dược sư, ông dùng tâm huyết cả đời chỉ chuyên tâm nghiên cứu dược tề. Còn quản lý hiệp hội, hợp tác này nọ đều là phó hội trưởng. Phó hội trưởng của dược sư hiệp hội cũng tính không tồi, đối với tôi không có trưởng bối cái giá, lại có sự kính sợ dành cho cửu cấp cường giả, tuy có tâm tư nhỏ nhưng biết chừng mực, những người bên dưới chín người mười ý cũng không phải tất cả đều biết điều như vậy, còn chưa tính đến nội gián mà các thế lực khác cài vào hiệp hội.”
“Anh là cửu cấp dị năng, anh không muốn tranh giành quyền lực sao? Nếu đưa ra trận đồ kèm với thực lực và thân phận của anh, muốn một ghế phó hội trưởng e rằng không khó.” Hạ Hoài An hỏi.
Ân Huyền đột nhiên ghé vào tai cậu thì thầm: “Con người ai cũng có tư tâm, tư tâm của tôi là em, em không nhận thấy sao?”
Hắn cười rất sán lạn: “Quyền lực chưa bao giờ là thứ tôi để tâm. Tôi có thể không chút do dự rời quân đội, tôi có thể dứt khoát chuyển nhà từ Ân gia đến Lâm Phong thành, hay tôi luôn không quan tâm đến chỗ đứng của mình ở dược sư hiệp hội. Quyền lực với tôi thực sự không quan trọng.”
Lời nói của Ân Huyền làm cậu chấn động. Đây là lần đầu Ân Huyền biểu thị ý nghĩ trong lòng. Một Ân Huyền tuy là cửu cấp cường giả nhưng không được mọi người xem trọng. Bản chất bên trong là tâm hồn tự do tự tại không tham quyền thế nhưng lại thông thấu tất cả.