Cuối thu, sau mười hai năm Ung hợp, đường vào kinh được quét dọn sạch sẽ. Hoàng đế đem quần thần ra ngoại thành mười dặm nghênh đón, dọc đường trở về báo tin chính là một sai dịch cưỡi ngựa.
‘Ù ù’ chính là tiếng vó ngựa đang càng ngày càng gần, bên trong tầm mắt xuất hiện rất nhiều vật thể màu đen (*vì quân Ung là áo giáp màu đen), kị binh của Ung quân từ xa tiến tới dũng mãnh tựa như hổ, mang theo là thong dong sát khí. Màu đen ngày càng rõ ràng, đi đầu là sáu kị binh cưỡi ngựa tay giơ mỗi người một lá cờ màu vàng, một mặt thêu Long Văn Đồ Đằng, một mặt thêu chữ “Ung”, đi theo sau chính là sáu lá cờ đen, thêu chữ “Trương”, các lá cờ trong gió tung bay đầy khí thế hào hùng.
Khi đi đến chỗ cách địa điểm nghênh đón ở ngoại ô là hai trăm thước, thiết kỵ im lặng dừng bước, Trương Kinh mặc chiến giáp màu đen, tôn lên nước da màu đồng cùng màu áo choàng, ở bên cạnh bốn viên tướng quân xuống ngựa, thúc ngựa đi khỏi trận địa. Trương Kinh một mình giục ngựa đi về phía hoàng đế. Sau đó phóng người nhảy xuống ngựa, quỳ xuống đất, cất cao giọng nói: “Thần, Trương Kinh không làm nhục ân huệ thiêng liêng, nay hung phạm đã bị chém đầu, chứng minh bệ hạ thật sự oai nghiêm. Bọn thần phụng chỉ, đem tội đồ Cao Ly vương dâng lên, tùy bệ hạ định đoạt.”
Hoàng đế nhanh chóng bước lên phía trước, tự mình đỡ Trương Kinh dậy, mừng rỡ nói “Ái khanh mau đứng lên, ái khanh dũng cảm chỉ huy tam quân vì Đại Ung ta mà lập công to rồi.”
Trương Kinh vội nói: “Việc này cũng phải nhờ hồng phúc của hoàng thượng che chở, các vị đại thần trong triều điều hành khéo léo, kế sách chỉ đạo của đốc quân, còn có tam quân anh dũng giết địch, mới có những chiến công này. Vi thần quả thật không dám nhận ân huệ to lớn này của hoàng thượng.” Hoàng đế tâm tình tốt hơn, vung tay lên nói: “Tuyên.”
Lập tức đã sớm có một người trong Lễ bộ bước ra khỏi hàng, còn cầm theo một phần thánh chỉ dày mà đọc : “ Đây là hoàng thượng vì để chúc mừng đại quân thắng lợi trở về mà làm ra.” Giọng nói của Lễ bộ du dương trầm bổng đọc qua thánh chỉ xong trong nửa canh giờ, hoàng đế lại vung lên một tay nói, “Ban thưởng!” Các vị tướng sĩ trên tay đều có nhiều thêm một ly rượu, hoàng đế cất cao giọng nói: “Trẫm dùng ly rượu này mừng các chư vị binh sĩ, cảm tạ các ngươi đã vào sinh ra tử, đã làm cho Đại Ung rốt cuộc cũng thống nhất Trung Nguyên!”
Các vị tướng sĩ dưới hướng dẫn của Trương Kinh, quỳ xuống đem rượu uống một hơi cạn sạch. Hoàng đế lại nói: “Các chư vị tướng sĩ cũng có công, đáng lý cũng nên thưởng to, người tới, tuyên.” Đây chính là thời khắc quan trọng nhất rồi, luận công ban thưởng. Một thái giám cầm thánh chỉ đọc gần nửa canh giờ.
Trương Kinh giờ đã ở chức vị cao không thể phong thêm chức, nếu hoàng đế lại tiếp tục phong thêm, chúng đại thần cũng sẽ không tán thành, cho nên chỉ ở tước vị đó mà phong thêm một bậc, như lần trước ban cho một đống vàng bạc châu báu. Vì vậy phong Trương Kinh là có công sức trung thành dũng cảm, ban thưởng thành bảng hiệu Quốc Công phủ , cai quản vạn hộ dân, lại ban thưởng mấy thôn trang, thêm một đống tiền bạc cùng của cải giá trị. Các chư vị tướng sĩ cũng theo công trạng của mình mà tiến phong cấp bậc.
Lễ nghênh đón đại quân kéo dài suốt hai canh giờ, hoàng đế lại mời Trương Kinh cùng nhau ngự liễn vào cung, Trương Kinh nhất quyết cự tuyệt, lại nói đã mười tám năm chưa về nhà, muốn về nhà trước. Hoàng đế liền chuẩn tấu cho hắn nghỉ ba ngày, cũng để cho hộ vệ nghi lễ hộ tống Trương kinh về nhà, Trương Kinh từ chối không được, đành phải lĩnh mệnh.
Mọi người đi theo Trương Kinh thúc ngựa hướng thẳng nhà mà đi, nhưng càng đến gần, Trương Kinh quất roi ngựa càng chậm. Nếu nói gần quê hương nhưng không dám về, không gì hơn cái này. Trương Kinh năm nay đã ba mươi tám tuổi, hai đứa con trai của mình vẫn chưa từng gặp qua, còn có thê tử của mình, nàng thế nào rồi ? Bên này Chỉ Lam đã sớm mang theo mọi người chờ ở cửa nhà đã lâu, chợt thấy một đội nhân mã từ đầu đường xuất hiện.
Trương Kinh giục ngựa chậm rãi đi vào, nhìn thấy mọi người chờ ở cửa nhà, lại dùng sức đánh mấy cái, dừng ở cửa lật người xuống ngựa, thấy cả đám nô bộc đang vây quanh một người nữ tử tuổi còn trẻ. Bộ dạng Chỉ Lam ngoài việc mất đi phần ngây ngô lúc lập gia đình, thì vẫn như không có gì thay đổi, vẫn giống như bóng dáng Trương Kinh hoài niệm. Hắn mạnh mẽ cầm tay Chỉ Lam
Trương Kinh mới vừa xuống ngựa thì Chỉ Lam cũng không nhận thức được ngay. Chỉ thấy Trương Kinh màu da ngăm đen, thân thể cũng vạm vỡ lên rất nhiều so với trước, bàn tay kia cũng đã đầy vết chai, thậm chí có chút cứng cáp, mà sức mạnh kia càng không thể chống cự. Ánh mắt Chỉ Lam thoáng đã đỏ cả lên, nước mắt liền rơi xuống, hắn ở bên ngoài đã chịu khổ như thế nào đây ? Trương Kinh vội vàng lấy tay lau nước mắt Chỉ Lam, trong miệng luôn nói: “Ta đã trở về, nàng đừng khóc, đừng khóc.” Chỉ Lam gật đầu một cái, xoay người lại hướng Thụy Bình cùng Thụy An nói: “Mau gọi phụ thân.”
Thụy Bình Thụy An hành lễ với Trương Kinh, Trương Kinh vội vàng buông tay ra đỡ hai người dậy. Mỉm cười nhìn hai đứa con trai, không nhịn được nói: “Trưởng thành rồi, lớn vậy rồi sao…. Chúng ta vào nhà nói chuyện thôi.” Người một nhà trong vòng vây của người hầu đã tiến vào chính sảnh, sau khi ngồi xuống, Chỉ Lam để cho Thụy Bình cùng Thụy An kính trà với Trương Kinh.
Nha hoàn trải cái đệm bưng trà xuống, Thụy Bình quỳ xuống trước, cất cao giọng nói: “Phụ thân, nhi tử Thụy Bình xin kính trà ngài.” Sau đó nhàn nhạt cười nhìn Trương Kinh. Chỉ Lam chỉ vào nói: “Đây là lão Đại của chúng ta.” Trương Kinh nhận lấy trà khéo léo đánh giá Thụy Bình, Thụy Bình dáng dấp rất giống Trương Kinh lúc còn trẻ, dáng vẻ mạnh mẽ, anh khí bức người, đáy mắt trầm ổn, ánh mắt lộ ra vẻ thành thục không phù hợp với lứa tuổi. Trương Kinh gật đầu một cái, uống một ngụm trà, khẽ mỉm cười, nói: “Chuyện của con ta cũng nghe nói một chút rồi, thân là con trai lớn có thể chiếu cố mẫu thân cùng đệ đệ, làm rất tốt.” Thụy Bình nghe Trương kinh nói sửng sốt một chút, ngay sau đó nụ cười trên mặt mới hòa ra ở trên mặt, ánh mắt cũng cong lên. Đứng dậy nói: “Đó là điều nhi tử cần phải làm.”
Sau đó Thụy An tiến lên, nâng ly trà, nói: “Phụ thân.” Chỉ Lam cười nói: “Đây là lão Nhị.” Trương Kinh cười ha ha nói: “Đây chính là chúng ta Thám Hoa Lang (vị trí đứng sau trạng nguyên thời xưa). Mau dậy đi, mau dậy đi.” Trương Kinh quan sát Thụy An, khí chất cùng vóc người càng giống như Chỉ Lam, mặt trắng không râu, ngọc thụ lâm phong, ôn hòa nho nhã. Trương Kinh vỗ vai Thụy An nói: “Xương cốt tạm được, nên luyện võ nhiều một chút, thân thể cũng có thể cường tráng lên một ít. Là cha từ lúc hai con ra đời cũng không thể ở bên cạnh hai con được, thật sự ta rất hổ thẹn, thấy hai con được mẫu thân dạy dỗ tốt như vậy cũng khiến ta cảm thấy an ủi nhiều rồi.”
Vừa nói xong liền lấy từ túi áo ra thứ gì đó, chia ra đưa cho hai người nói: “Mở ra xem một chút, đây là lễ ra mắt mà ta vẫn muốn đưa cho hai con, hôm nay cuối cùng cũng có thể đưa ra được.” Thụy Bình mở khăn tay ra, bên trong chính là một đôi hoa tai Phỉ Thúy, màu bích lục, lúc ánh sáng chiếu vào giống như hoàn toàn trong suốt, kì lạ hơn là bên trong còn có mấy vật thể màu trắng hợp lại thành một chứ “Bình”. Thụy Bình liền đưa cho Chỉ Lam nhìn.
Của Thụy An chính là một chuỗi vòng cổ hổ phách màu đỏ, toàn thân trong suốt, ở giữa có một vật thể, Thụy An cũng không biết là loại trùng gì, sừng trên đầu của nó cũng rất rõ nét, ở trong tay một hồi tản ra một mùi thơm nhàn nhạt. Trương Kinh nói: “Cái này là ta ở thấy ở Nam Sở, gọi là tàng phong hổ phách, bên kia đều nói trước ngực treo một chuỗi hổ phách, có thể trấn an trừ tà. Truyền thuyết này là từ thái tử Nam Sở trước kia đeo.” Thụy An nhất thời ngẩng đầu nhìn Trương Kinh, Trương Kinh vỗ một cái lên đầu Thụy An nói: “Truyền thuyết mà thôi, khó mà xem là sự thật được.”
Tiếp theo Trương Kinh lại để cho người lấy ra một hộp gỗ nhỏ, đưa cho Chỉ Lam nói: “Đây là quà ta sai người làm trong nhiều năm để tặng nàng.” Chỉ Lam âm thầm thấy kỳ lạ, hàng năm Trương Kinh đều tặng rất nhiều đồ cho nàng, còn từng tặng cho hai hộp đông châu, thế này là sao? Mở hộp ra vừa nhìn thấy châu báu tràn đầy một hộp, đều là những món đồ trân quý hiếm gặp. Trong lòng nữ nhân mà nói không ai không thích châu báu quý giá. Chỉ Lam lập tức liền yêu thích không buông tay, nhìn Trương Kinh cười ngây ngô. Trương Kinh thấy Chỉ Lam thích, cũng cao hứng vô cùng, hai người cứ như vậy ngơ ngác cười với nhau gần nửa ngày.
Vẫn là Thụy Bình ở bên cạnh nói: “Phụ thân, sao người lại chỉ trở về cùng mấy người thế này, không phải thư người gửi nói là tất cả gia đương bên kia cũng về hay sao ?”
Trương Kinh mở miệng nói: “Ở ngoài thành hoàng thượng tuyên chỉ tới, cho nên ta mau vào kinh thời điểm, ta để cho bọn họ ở trong khách sạn nghỉ ngơi một chút, sáng sớm ngày mai sẽ trở lại.” Thụy Bình gật đầu một cái.
Buổi tối hôm đó, một nhà bốn người người lần đầu tiên vây ở một bàn ăn cơm. Trở về phòng sau, Trương Kinh nhìn Chỉ Lam nhất thời cứng họng không biết nói gì.
Trương Kinh cứ đi mười tám năm như vậy, để lại thê tử còn đang mang thai hai đứa bé, thay mình cai quản phủ tướng quân trống rỗng, vẫn cứ chờ hắn. Sau khi trở lại, hai người già rồi, hài tử lớn, hắn bỏ lỡ rất nhiều thứ. Trương Kinh từ từ mở miệng nói: “Những năm này. . . . . . khổ nàng rồi.” Chỉ Lam cười nhạt một tiếng: “Ta khổ, chàng cũng khổ. Bên ngoài cũng không so được như trong nhà. Hành quân đánh giặc nguy hiểm nặng nề, cho nên, về là tốt rồi.”
Trương Kinh cười cười: “Hài tử đều trưởng thành rồi, ta đây trở lại, bọn họ cũng sắp phải thành thân. Thụy Bình, Thụy An hai đứa chúng nó rất tốt, nàng dạy dỗ rất khá. Ta biết trong thư nàng chỉ nói những việc tốt, cho tới giờ vẫn chưa nghe nàng nói trong nhà xảy ra chuyện gì xấu.” Chỉ Lam chậm rãi nói: “Không phải là tốt khoe xấu che, mà là ta biết cho dù nói chàng cũng không về được. Ta không muốn chàng phân tâm khi ở trên chiến trường. Hơn nữa, không chỉ ta, mà chàng cũng chưa bao giờ nói bên kia có chuyện gì. Chàng biết không, mỗi lần chàng đánh giặc, trong kinh luôn có các loại truyền thuyết, nhưng trong thư chàng vẫn luôn nói hết thảy đều thuận lợi.”
Trương Kinh cười nói: “Thật sự là hết thảy thuận lợi, mẫu thân ta từng bảo mệnh ta là đánh đâu thắng đó, nói ta ra trận đều có thể gặp dữ hóa lành, gặp chuyện xấu liền có quý nhân phù trợ. Nàng không cần lo lắng cho ta, cùng ta nói về một ít chuyện tình của hài tử đi.” Hai người nói chuyện cho đến nửa đêm. Nằm ở trên giường, vừa nghĩ tới hai đứa con trai, nhìn Trương Kinh, Chỉ Lam trong nháy mắt hoảng hốt. Mình rốt cuộc là có sống ở kiếp trước hay không, rốt cuộc là trang sinh mộng hóa hồ điệp, hay là hồ điệp mộng hóa trang sinh (hình như là truyền thuyết câu chuyện về một người nằm mộng thấy mình hóa thành hồ điệp). Cơ hồ chính là trong nháy mắt, Chỉ Lam liền không muốn suy nghĩ gì thêm, loại chuyện này, không phải là khiến người khác nói mình điên khùng thì cũng chính là đem mình điên khùng. Mình bây giờ chính là Cơ Chỉ Lam, là mẫu thân của Thụy Bình cùng Thụy An, là thê tử mà Trương Kinh cưới hỏi đàng hoàng.
Sáng sớm ngày thứ hai, bốn người cùng ngồi ăn điểm tâm, Trương Kinh liền mang theo Thụy Bình cùng Thụy An chỉ huy người làm đem cửa bảng hiệu đổi lại thành Quốc Công phủ. Chỉ Lam bên này cũng bận rộn, các gian phòng đã sớm thu thập ổn thỏa, Chỉ Lam lại sai người kiểm tra một lần, chuẩn bị xong đệm nước trà, chỉ chờ những người đó trở lại.
Mùa thu, bầu trời xanh thăm thẳm cao vời vợi, một đội nhân mã dừng ở trước cửa Quốc Công phủ, tôi tớ canh cửa vội hướng bên trong bẩm báo, sau rồi người hầu nhanh chóng hầu hạ chủ tử trên xe ngựa xuống xe. Mọi người xuống xe, sửa sang lại y phục, mang theo thiếp thân nha hoàn, theo bà tử dẫn vào phòng, thẳng hướng phòng khách mà tới.