Sơ Tửu Tửu đứng dậy, lắc lắc đôi chân mềm mại, đi ra sân, vừa tiêu hóa vừa vận động đôi chân đã bị kéo căng.
Nàng cho cá béo ăn, hoàn toàn bác bỏ đề nghị của Sở Chi huynh, hiện giờ đại phản diện hàng ngày đều ở bên nàng, có lẽ hôm đó là lần gặp mặt cuối cùng với Sở Chi huynh.
Vào ngày giải tán phi tần, sau cánh cổng cung điện, một nhóm phi tần xếp hàng trật tự, chuẩn bị rời cung.
Sơ Tửu Tửu đã đến từ sớm, lần lượt nói chuyện với Khang tần, Hân mỹ nhân và Nghi tần vài câu thân mật, nhìn theo bọn họ đứng ở cuối hàng phi tần, từ từ bước ra khỏi hoàng cung.
Khang tần ra khỏi cổng cung, thấy Sơ Tửu Tửu vẫn đứng tại chỗ nhìn bọn họ, vẫy tay và gọi: “Ở đây gió lớn, mau trở về điện đi.”
Mặc dù tiếng gió gào thét, nhưng giọng Khang tần cũng không nhỏ, truyền đến tai Sơ Tửu Tửu, người sau gật đầu mạnh, thể hiện đã nghe thấy, nhưng nàng không đi mà lại vẫy tay chào tạm biệt bọn họ lần nữa.
Huệ tần đứng ở cuối hàng phi tần, trước tiên nàng ta nhìn về phía cung điện với ánh mắt hơi mơ hồ, cảm thấy không thực, rồi lại nhìn về phía Sơ Tửu Tửu đang có chút lưu luyến, người sau đang nhìn bóng dáng Khang tần và Hân mỹ nhân, không chú ý đến Huệ tần.
Huệ tần đột nhiên chuyển ánh mắt sang trên người Tiểu Hiểu đứng sau Nhu phi, tì nữ ngày trước sắc mặt xanh xao, gầy gò như da bọc xương, giờ gặp lại, khuôn mặt đã hồng hào, thân hình thon thả, khi Tiểu Hiểu nhìn Sơ Tửu Tửu, ánh mắt và biểu cảm kiên định và trìu mến, hoàn toàn không thấy chút nhút nhát nào trước đây, cả người trông như một người khác.
Huệ tần ngẩn người rất lâu, cho đến khi thị vệ gọi tên nàng ta, nàng ta mới hoàn hồn nhanh chóng rời khỏi cung, vào khoảnh khắc này… Nàng ta dường như hiểu tại sao Hoàng thượng lại giải tán hậu cung vì Nhu phi, người như Nhu phi… thật hiếm có và đáng giá.
Ánh nắng đầu đông chiếu rọi khắp cổng cung, Sơ Tửu Tửu nhìn cổng cung trống rỗng, không tránh khỏi cảm thấy sinh ra chút mất mác, nhưng cũng có nghĩa là sau này không cần phải lo lắng sẽ có ai đó đến hại nàng.
“Nương nương, quay về điện đi.” Tiểu Hiểu thấy gió nơi này thổi mạnh, như ùa vào, sợ nương nương không cẩn thận bị cảm lạnh.
Tiểu Quỳ cũng khuyên: “Chúng phi tần đã rời cung, nương nương đừng lo lắng, Hoàng thượng đã ban thưởng đủ nhiều vàng bạc cho những phi tần này.”
Sơ Tửu Tửu gật đầu, nàng biết Hàn Sở làm việc cẩn thận, sẽ không bạc đãi những phi tần này.
“Về thôi.” Giọng nàng nhanh chóng bị gió thổi bay.
Sơ Tửu Tửu vốn nghĩ rằng cuộc sống sẽ trôi qua vô lo vô nghĩ, ai ngờ… Nàng phát hiện ra một bí mật.
Tối hôm đó, Hàn Sở không tắt đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của Sơ Tửu Tửu, đôi mắt mê ly, nàng nhìn thấy vết sẹo màu hồng trên cánh tay Hàn Sở…
Một số ký ức không quá xa xôi hiện lên trong đầu, gần như trùng khớp với vị trí vết thương mà nàng đã băng bó trước đó.
Sơ Tửu Tửu hơi ngẩn người, nhưng hiện tại không có thời gian để suy nghĩ kỹ.
Cho đến trưa ngày hôm sau, khi nàng tỉnh dậy, việc đầu tiên nàng nghĩ đến là vết sẹo trên cánh tay Hàn Sở, trông có vẻ vừa mới lành lại không lâu.
Nàng trở mình, dùng tay chống cằm, vừa hồi tưởng, quả thật phát hiện ra manh mối.
Nàng trước đây không chú ý đến thân hình của Sở Chi huynh, giờ nhớ lại, thân hình của Sở Chi huynh và Hàn Sở khá giống nhau, ngay cả tiếng “ừm” thỉnh thoảng cũng giống Hàn Sở.
Điều đáng nghi nhất là, đây là hoàng cung, một hắc y nhân có thể ra vào tự do như vậy, chứng tỏ Sở Chi huynh không phải là từ bên ngoài vào, mà là… Hắn vốn đã sống trong hoàng cung.
Sở Chi… Hàn Sở…
Sơ Tửu Tửu: “…” Nàng tức giận gõ đầu mình, rõ ràng như vậy! Sao nàng lại không phát hiện ra chứ?!
Nhớ lại đêm hôm đó, Sở Chi huynh bảo nàng đi quyến rũ Hàn Sở…
Sơ Tửu Tửu không khỏi xấu hổ che mặt, a a a! Hàn Sở đúng là một đại biến thái! Lại còn đề nghị để nàng đi cám dỗ chính hắn! Biến thái, biến thái, biến thái!
Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận lăn qua lăn lại trên giường, miệng lẩm bẩm mắng chửi.
“Nương nương? Có chỗ nào không thoải mái không?” Tiểu Hiểu nghe thấy tiếng động, tưởng rằng cơ thể nàng không khỏe, vội vàng đến gần màn trướng hỏi.
Sơ Tửu Tửu yếu ớt đáp: “Không có…”
Nghe vậy, Tiểu Hiểu càng lo lắng hơn, giọng điệu nương nương rất ảm đạm, nếu cơ thể không khó chịu, thì chắc là tâm trạng không tốt.
“Nương nương có muốn xuống giường tắm nắng không?” Tiểu Hiểu lại hỏi.
Sơ Tửu Tửu quyết định trước tiên sẽ xuống giường rửa mặt, chờ gặp Hàn Sở rồi hỏi cho rõ ràng.
Trong Hoa Khê điện, bữa trưa vừa được bày đầy bàn, Hàn Sở một thân áo hoàng long sáng sực, khuôn mặt đẹp như ngọc, dáng người thanh thoát, đôi mắt đen láy từ khi vào điện đã dõi theo Sơ Tửu Tửu.
“Tửu Tửu không cần hành lễ nữa.” Hàn Sở nhíu mày, có vẻ không hài lòng với vẻ mặt ngoan ngoãn của nàng.
Sơ Tửu Tửu đương nhiên không thể đồng ý, hắn chiều chuộng thì chiều chuộng, nhưng nàng vẫn khá tỉnh táo, có một số việc nhỏ không theo quy củ cổ đại, sợ một ngày nào đó sẽ rước họa vào thân.