Sơ Tửu Tửu thấy xem kịch cũng gần đủ, những chuyện tiếp theo nàng không còn hứng thú, đứng dậy dẫn Tiểu Quỳ rời khỏi cửa hông của Dưỡng Tâm điện.
Nam nhân trên cao dõi theo nàng, cho đến khi bóng dáng nàng biến mất.
Có lẽ vì xem kịch mệt mỏi, trở về Hoa Khê điện nghe Tiểu Quỳ kể Hoàng thượng xử lý các đại môn phái có ý đồ mưu phản như thế nào, nghe mà nàng mắt cứ díp lại.
Thực ra Hàn Sở không trừng phạt người của các đại môn phái, nhưng cũng không ban thưởng.
Ngược lại, tên triều thần gọi là Hứa gì đó, bị biếm làm thứ dân, không tịch thu tài sản của ông ta, tài sản của Hứa Tiếu không nhiều, trong triều có thể sẽ có người nảy sinh lòng tham, nhưng tuyệt đối không dám tham ô, dám vơ vét của dân chúng và thương nhân, không ai có thể qua mặt được Hoàng thượng hiện tại, đó là tội ác liên lụy đến cửu tộc! Biết rõ Hoàng thượng sẽ không lưu tình, hiện tại trong triều quả thật không có một tham quan nào.
Nàng vừa ngáp một cái, thì nghe thấy tiếng hò reo mơ hồ, làm nàng bị cắt ngang cơn ngáp.
“Tiểu Quỳ, ngươi đi xem có chuyện gì xảy ra?” Sơ Tửu Tửu nhíu mày, đứng dậy, nghe như từ một nơi khá xa truyền đến, chắc chắn không phải là âm thanh từ Dưỡng Tâm điện truyền tới.
“Vâng, nương nương.”
Tiểu Quỳ sử dụng khinh công ra khỏi Hoa Khê điện, âm thanh vui vẻ vẫn không ngừng truyền đến.
Sơ Tửu Tửu ngẩng đầu chờ đợi, đợi Tiểu Quỳ đi tìm hiểu trở về.
Không để nàng chờ lâu, Tiểu Quỳ đã trở lại, sắc mặt không có gì gấp gáp.
“Âm thanh vừa rồi từ đâu phát ra?” Theo lý mà nói, Nguyên tướng quân dẫn dắt cấm quân không thể nhanh chóng trở về Nguyệt triều như vậy.
“Hồi nương nương, là từ dân chúng tập trung bên ngoài cửa cung.” Có lẽ bị không khí ăn mừng bên ngoài cửa cung ảnh hưởng, giọng nói của Tiểu Quỳ mang theo sự phấn khích.
Sơ Tửu Tửu: “?”
“Dân chúng?” Nàng có chút khó hiểu.
“Nô tì nghe thấy thủ vệ nói, dân chúng tập trung bên ngoài cửa cung đều nghe nói võ lâm minh chủ có ý định mưu phản nên tụ tập ở đó, muốn chặn các đại môn phái lại, không cho bọn họ tạo phản.”
Tiểu Quỳ dừng một chút, tiếp tục nói: “Giờ đây Nguyên tướng quân đã đánh bại Ô triều, Hoàng thượng đặc biệt truyền tin tốt cho những người dân này, hiện bọn họ đang bên ngoài cung hoan hô chúc mừng.”
Hóa ra là vậy, Sơ Tửu Tửu thở phào, xem ra Hàn Sở thật sự được lòng dân, không có chút giả dối nào, hắn chắc hẳn cảm thấy rất an ủi, vì những trả giá cho dân chúng Nguyệt triều, dân chúng đều ghi nhận và cảm kích hắn.
Nàng vừa thả lỏng, cơn buồn ngủ ập đến.
Mỗi bước mỗi xa
“Bản cung ngủ một chút.”
“Vâng, nương nương.”
Khi Tiểu Quỳ xả tóc đen đã được búi gọn, Sơ Tửu Tửu đã nằm vào chăn ngủ say với má lúm đồng tiền rất đáng yêu.
Trong cơn mơ màng, tiếng trò chuyện khẽ khàng của Tiểu Lan và Tiểu Hiểu bên ngoài cửa phòng vọng vào, âm thanh lộn xộn dần trở nên rõ ràng.
Sơ Tửu Tửu tỉnh dậy, ở trên giường nhổm dậy, dụi ánh mắt nhập nhèm.
“Nương nương, người đã tỉnh ạ?” Tiểu Quỳ đặt đồ đang sắp xếp xuống, đến bên màn trướng ôn nhu hỏi.
“Ừ, giờ là giờ nào rồi?” Nàng vén màn trướng nhìn ra cửa sổ, trời đã tối mờ, mùa đông trời tối khá sớm, chắc chưa đến giờ ăn.
Sơ Tửu Tửu ngáp một cái, xuống giường rửa mặt chuẩn bị dùng bữa tối, vừa rửa mặt xong, đang định từ sân đi vào điện, đột nhiên cảm thấy lành lạnh, trước mắt rơi xuống những bông tuyết như tơ liễu.
Nàng khoác áo choàng, ngẩng mặt lên, đôi mắt trong trẻo mở to, tuyết rơi khắp trời hiện lên trước mắt nàng.
Đây là lần đầu tiên Sơ Tửu Tửu thấy tuyết, nàng ngẩn người, dung nhan xinh đẹp nở rộ, mỉm cười ngước nhìn bầu trời tuyết rơi.
Nàng đưa hai tay ra đón những bông tuyết rơi xuống, đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay.
Phía sau truyền đến một giọng nói trầm ấm: “Tuyết rơi rồi, vào trong điện đi.”
Sơ Tửu Tửu nhìn bàn tay lớn che trên đầu, quay người nhảy vào lòng Hàn Sở, treo mình lên người hắn.
Dính vào người hắn, nàng nói: “Truyền thuyết nói người nào may mắn thấy được trận tuyết đầu tiên của năm…”
Hàn Sở vững vàng ôm chặt eo mềm mại của nàng, không để nàng rơi xuống, hắn hôn lên mái tóc mềm mại chưa được búi gọn của nàng: “Sẽ bạc đầu giai lão?”
Sơ Tửu Tửu đã chôn mặt vào cổ hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, đôi môi mềm mại và hơi ấm thoảng qua bên cổ hắn: “Sẽ phát tài.”
Hàn Sở dường như không ngờ sẽ nhận được câu trả lời này, ngừng lại vài giây, khuôn mặt nở nụ cười: “Theo lời của Tửu Tửu, chắc chắn sẽ phát tài.”
Sơ Tửu Tửu ậm ừ một tiếng, cọ cọ vào cổ hắn, thầm nghĩ: [Dỗ hắn, nói gì hắn cũng tin.]
Hàn Sở vẫn chiều chuộng nàng đến tận xương, miễn là nàng nói, hắn đều tin, dù trước mặt là vực thẳm, nàng nói là đường bằng thì chính là đường bằng, khiến hắn nhảy xuống cũng cam lòng.
Đêm đó, Sơ Tửu Tửu vẫn ngủ đến khi ánh sáng hừng đông, còn lý do thì hoàn toàn do Hàn Sở là kẻ biến thái.