Khi tỉnh dậy, ánh nắng chiều chiếu vào trong điện, khiến không gian lạnh lẽo trong điện thêm phần tịch mịch.
“Tiểu Lan.” Sơ Tửu Tửu vừa tỉnh dậy, giọng nói có chút khàn khàn.
“Nương nương, người đã tỉnh rồi ạ?” Tiểu Lan vội vàng tiến lại, đỡ nàng ở trên giường dậy.
Sơ Tửu Tửu cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không được thoải mái: “Trong lúc bản cung ngủ trưa, có phải có người gõ cửa điện không?”
“Hồi nương nương, là tì nữ của Hân mỹ nhân, Hân mỹ nhân muốn mời người ngày mai đến Hạ Nguyệt điện thưởng tranh.”
Nữ chính? Mời nàng đến Hạ Nguyệt điện thưởng tranh? Í… không biết có nên đi không? Ở giai đoạn này, đối với nàng, nữ chính cũng khá nguy hiểm.
“Tì nữ của Hân mỹ nhân còn nói đã chuẩn bị chân giò heo kho cho người…” Tiểu Lan vừa định khuyên nàng không nên đi, không biết Hân mỹ nhân sẽ hãm hại Nhu tần nương nương như thế nào.
Sơ Tửu Tửu nghe thấy vài từ nào đó, không chút do dự quyết định: “Ngươi đi báo với Hân mỹ nhân, ngày mai bản cung nhất định sẽ đến, bảo nàng ta hâm nóng chân giò heo lên một chút.” Để nguội thì không ngon.
Tiểu Quỳ đứng ở một bên thở dài, thôi, ngày mai mình sẽ đi cùng, phải cẩn thận hơn.
“Nương nương… Hân mỹ nhân rất ít khi giao du với người…” Tiểu Lan lo lắng nhắc nhở nàng.
Sơ Tửu Tửu nắm chắc trong lòng, mặc dù Hân mỹ nhân nguy hiểm, nhưng còn phải chờ một thời gian nữa mới đến giai đoạn nữ chính đại sát tứ phương
“Không sao, bản cung đi g.i.ế.c thời gian.” Nàng nói một cách nghiêm túc, rồi xuống giường súc miệng, chuẩn bị ăn tối.
Tiểu Quỳ: “…” Người có chắc là đi g.i.ế.c thời gian không?
Tối hôm đó, Sơ Tửu Tửu mất ngủ, buổi chiều ngủ quá lâu, lăn qua lăn lại mà không thể chợp mắt.
Mở mắt nhìn quanh giường gỗ chạm trổ, càng nhìn càng thấy kỳ quái, không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo.
Nàng sợ hãi rúc vào chăn, từ giờ trở đi không dám ngủ trưa nữa.
Trời vừa sáng, sương mù vẫn chưa tan, nhìn ra khắp cung điện mờ mịt, đâu đâu cũng thấy những bức tường cao thẳng, tạo cảm giác ngột ngạt, trang nghiêm lạnh lẽo.
Sơ Tửu Tửu đêm qua không ngủ ngon, sáng sớm còn phải dậy đi thỉnh an ở Dưỡng Tâm điện.
Trên đường đi, nàng gặp toàn tì nữ, thái giám, bọn họ bước chân vội vàng, khi thấy nàng đều hành lễ rồi vội vã rời đi.
Sơ Tửu Tửu nhìn một cái rồi không khỏi thở dài, nàng cũng đâu khác gì, bị mắc kẹt ở đây.
Khi đi qua những bức tường cao, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, bầu trời như bị những bức tường cắt ngang, giống hệt góc nhìn của con ếch dưới đáy giếng trong sách giáo khoa.
Nhưng nàng có khả năng chịu áp lực tốt, ở bất kỳ môi trường nào cũng có thể giữ được tâm trạng tốt.
Từ Lệ Phương điện đến Dưỡng Tâm điện, giữa hai nơi có một khoảng cách, sáng sớm đã coi như rèn luyện thân thể.
Tại Dưỡng Tâm điện, Lý công công cúi đầu đứng bên long án: “Hoàng thượng, Nhu tần nương nương đã đến thỉnh an.”
Hàn Sở vẫn không ngừng viết, bút lông mạnh mẽ, từng nét như gió cuốn.
“Tuyên nàng ấy vào điện.” Môi mỏng hé mở, âm thanh trầm thấp như tiếng đàn.
“Vâng, Hoàng thượng.”
Khi Lý công công đi tới chỗ nàng, Sơ Tửu Tửu đang nhìn xung quanh và trong lòng không ngừng cảm thán: [Quả không hổ danh là Dưỡng Tâm điện, tráng lệ hùng vĩ, chậc chậc chậc... Sống ở đây tốt thật.]
“Nhu tần nương nương, Hoàng thượng gọi người vào thỉnh an.” Lý công công thầm nghĩ: chỉ thỉnh an thôi, chắc không đến nỗi xảy ra chuyện gì.
Sơ Tửu Tửu gật đầu, đồng thời bước vào Dưỡng Tâm điện.
Cảnh tượng đập vào mắt khiến nàng giật mình ngẩn người, một thân trang phục gấm vóc màu ánh trăng, đầu đội mũ ngọc, vóc dáng cực kỳ nổi bật, nhìn xa như một pho tượng ngọc, thanh tao và lạnh lùng quý phái, không thể chạm tới.
[Quả thật là đẹp mà, khụ khụ… Không thể nhìn thêm nữa, kẻo bị hắn chém.]
Dưới ngòi bút của Hàn Sở vẫn không bị ảnh hưởng bởi tiếng lòng của nàng, như rồng bay lượn trên giấy lụa.
“Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an.” Nàng vừa nói vừa hành lễ.
Một lúc lâu không có động tĩnh, nàng chỉ có thể cúi đầu tiếp tục chờ đợi, chờ mãi vẫn không có tiếng động.
Lén ngẩng mắt, chỉ thấy tay hắn trắng trẻo thon dài, khớp xương rõ ràng, động tác viết sinh động như mây bay nước chảy.
[Ngón tay dài, da lại trắng, gân xanh trên mu bàn tay rất gợi cảm.]
[Hí… Nhìn thân hình của hắn, chắc chắn là vai rộng eo thon, khó trách khi đám phi tần trong hậu cung mê mẩn như bị đánh thuốc mê hồn, biết rõ nguy hiểm vẫn muốn lại gần, giống như thiêu thân lao vào lửa vậy.]
Đầu bút của Hàn Sở dừng lại một chút, sắc mặt lạnh đi vài phần.
[Người nào mà không mê mẩn trước khuôn mặt này? Mặt mày như họa, môi đỏ răng trắng, công tử như ngọc, trên đời này không ai sánh bằng.]
[Nhìn cái yết hầu kia đi, chuyển động thật quyến rũ, khiến người ta muốn cắn một cái.]
Trên long án, đầu bút lông bỗng gập lại, chữ viết chưa thành hình đã bị hủy hoàn toàn, trong khi “thủ phạm” vẫn đang ở bên cạnh lảm nhảm.
Hàn Sở: “…”
[Còn đôi mắt của hắn nữa, không phải chính là đôi mắt phượng truyền thuyết sao? Nhìn đen kịt, khi chạm phải lạnh đến thấu xương, chờ đã! Chạm phải…]
Sơ Tửu Tửu lập tức hoảng sợ đến mức người cứng đờ, giờ thì an phận không dám nhìn lung tung nữa.
Mỗi bước mỗi xa
Tuy nhiên, tiếng lòng của nàng vẫn không ngừng: [Sáng sớm mà, ánh mắt thật đáng sợ, ta đứng yên không trêu chọc hắn, sao lại là kẻ biến thái không biết lý lẽ như vậy.]
Hàn Sở đưa tay xoa huyệt Đương Dương hiện lên gân xanh: “Lui ra.”
Sơ Tửu Tửu trong lòng vui mừng: [Cuối cùng cũng không cần đứng nữa.]
“Thần thiếp cẩn tuân thánh ý.” Nàng hành lễ, nhanh chóng lùi lại, lập tức quay người rời đi.
Lý công công thấy nàng ra ngoài, đang định hỏi gì đó, nhưng thấy bước chân nàng nhanh như gió, theo sau là tiếng lòng của nàng…
[Chuồn thôi, chuồn thôi, chuồn thôi…]
Như một trận gió nhanh chóng lao ra khỏi Dưỡng Tâm điện.