[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!

Chương 57



Sơ Tửu Tửu ngồi trên ghế đá giữa khu vườn nhỏ, đây là một nơi ngắm trăng ngoài trời, khoảng trống có thể nhảy múa không vấn đề gì.

Nàng từ nhỏ đã học múa quốc phong, không ngờ lại có thể dùng đến, nói thật, nhiệm vụ có thể hoàn thành qua loa, nhưng với tư cách là người hiện đại thì không thể để mất mặt được.

Sơ Tửu Tửu háo hức chờ đợi đại phản diện Hàn Sở xuất hiện, chờ khoảng nửa canh giờ mà vẫn chưa thấy bóng dáng ai.

“Nương nương, hiện giờ đã là cuối thu, trời đêm lạnh, hay là người trở về điện trước đi? Ngày mai đến giờ Tuất rồi quay lại?” Tiểu Quỳ không nỡ thấy nương nương chờ đợi “cuồng dại” như vậy, hôm nay Hoàng thượng có lẽ sẽ không đặt chân đến nơi này.

Sơ Tửu Tửu chống cằm, thở dài, ngày mai nương nương nhà ngươi có thể đã lạnh lẽo rồi.

“Không được, bản cung hôm nay nhất định phải chờ Hoàng thượng.” Sơ Tửu Tửu hùng hồn kiên quyết nói.

Tiểu Quỳ thầm than: Hóa ra nương nương mới là người si tình nhất.

Nhưng mà chưa đầy một lúc, từ một chỗ trong khu vườn nhỏ phát ra tiếng động, Sơ Tửu Tửu không nhận thấy, còn Tiểu Quỳ đã phát hiện ra, vốn định nhắc nhở nàng, nhưng lại sợ người đến không phải là Hoàng thượng, nếu chỉ là Lý công công đi ngang qua thì nương nương chẳng phải rất thất vọng sao?

Tiểu Quỳ nghĩ rằng chờ một chút nữa, khi có thể nhìn rõ người, thì nhắc nhở nương nương cũng không muộn.

Bóng dáng của Hàn Sở vừa bước vào khu vườn không xa, từ trên đài ngắm trăng truyền đến một tiếng lòng u uất sâu kín.

[Sao hắn còn chưa xuất hiện nữa chứ? Bọn ta đã chờ đến lạnh cả người, đại phản diện khi nào mới xuất hiện, không lẽ cả một đêm cũng không xuất hiện sao…]

Hàn Sở không hiểu “đại phản diện” trong miệng nàng có nghĩa gì, nhưng cũng biết “đại phản diện” là chỉ về mình.

Hôm qua Lý công công không bị phạt, chứng tỏ Hoàng thượng đối với Nhu phi… Quả thật có ý nghĩa sâu xa, đang loay hoay không biết làm thế nào để se duyên cho hai người, trong tình huống này, ông ta lại rất mừng rỡ mặt mày cong lên.

“Hoàng thượng, trên đài ngắm trăng, Nhu phi dường như đang chờ ngài, có lẽ trong đêm gió lạnh này, đã chờ đợi lâu rồi, ngài có muốn đi lên phía trước xem hay không?”

Lý công công nghĩ thầm: lần này thứ cho lão nô chỉ có thể giúp đến đây thôi, hai vị hãy cố gắng một chút nhé!

Trong màn đêm m.ô.n.g lung, giọng nói trầm thấp của Hàn Sở như một yêu ma xuất hiện trong đêm, gợi lên những giai điệu quyến rũ.

“Ừ, đi xem nào.”

Sơ Tửu Tửu nằm ghé trên bàn đá, trong lòng thầm nghĩ: [Đại phản diện ơi đại phản diện, ngươi đâu rồi? Không lẽ đã ngủ sớm như vậy? Ta chờ đến mức hoa cũng tàn rồi.]

Lý công công không hiểu tại sao Nhu phi lại gọi Hoàng thượng là “đại phản diện”, nghe có vẻ không phải là từ tốt đẹp gì.

“Khụ khụ…” Lý công công ho vài tiếng để nhắc nhở Nhu phi, người mà ngài chờ đã đến.

Cùng lúc đó, Tiểu Quỳ cuối cùng cũng nhìn rõ bóng dáng cao lớn nổi bật giữa đêm tối.

“Nương nương… Hoàng thượng đến rồi.” Nàng ấy nhỏ giọng nhắc nhở.

Sơ Tửu Tửu giật mình đứng dậy: “Đến rồi? Ở đâu?”

Tiểu Quỳ: “…” Không phải người muốn tạo ra cuộc gặp gỡ tình cờ sao? Lớn tiếng như vậy… Hoàng thượng sẽ nghe thấy.

Sơ Tửu Tửu quay đầu nhìn một vòng, cuối cùng cũng thấy bóng dáng cực kỳ nổi bật dưới ánh trăng.

Nàng giả vờ không thấy, quay lưng lại với ánh trăng, cũng là quay lưng lại với hướng của đại phản diện.

Từ từ duỗi ra thân hình mềm mại, nhẹ nhàng triển khai điệu múa, “đùng” một tiếng vang lên, ngay sau đó là tiếng kêu rên đau đớn của Sơ Tửu Tửu.

[Vãi! Quên mất chuyển sang chỗ trống phía trước rồi.]

Hàn Sở: “…”

Lý công công che mặt, ông ta không nên đặt quá nhiều kỳ vọng vào Nhu phi…

Mỗi bước mỗi xa

Tiểu Quỳ đang chuẩn bị mắt sáng lên, đột nhiên… Ảm đạm xuống.

Hàn Sở nhíu mày, định phân phó người bảo nàng dừng lại.

Chỉ thấy Sơ Tửu Tửu vẫy tay về phía bọn họ: “Lần này không tính, làm lại, làm lại.”

Tiểu Quỳ: “…” Nương nương, chúng ta là “gặp gỡ tình cờ” mà…

Vừa dứt lời, Sơ Tửu Tửu lập tức nghiêm túc trở lại, một lần nữa duỗi người, điệu múa nhẹ nhàng và uyển chuyển lại không mất đi lực độ của kỹ thuật, ngay lập tức thu hút ánh nhìn.

Chiếc váy xanh nhạt đến n.g.ự.c dưới ánh trăng như một tiên nữ dịu dàng và bay bổng, nhẹ nhàng muốn bay lên, quần lụa mỏng như đang rung rinh theo gió, điệu múa mềm mại, tiếng ve kêu trong đêm như đang hòa tấu cho nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.