Trong Dưỡng Tâm điện, một thái giám ghé tai Lý công công nói vài câu, rồi đứng chờ bên cạnh.
Lý công công nghe xong, rất bình tĩnh, những sự kiện như vậy ông ta đã quen, chỉ là Nhu phi dường như luôn có thể thoát khỏi một cách kịch tính, khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
“Trước tiên bắt hắn bỏ ngục.” Đã lăn lộn nhiều ngày như vậy, đã đến lúc có kết quả.
“Vâng, Lý công công.”
Thái giám đứng bên cạnh dẫn theo vài thị vệ, bắt giữ tên thái giám đang lưu lại bên ngoài Hoa Khê điện.
Lý công công đi đến trước mặt Hàn Sở, người đang vung bút đề thơ.
“Hoàng thượng, nô tài đã ra lệnh bắt tên thái giám được Ngô thục nghi phái đến vào ngục.”
Hàn Sở không ngẩng đầu, động tác vung bút không bị ảnh hưởng.
“Ừ, mau chóng xử lý đi.”
“Vâng, Hoàng thượng.” Lý công công nhận lệnh lui xuống, không dám quấy rầy thêm.
Trong Hoa Khê điện, Sơ Tửu Tửu hỏi ba tì nữ: “Mùi vị thế nào?”
Tiểu Quỳ ăn như thói quen: “Nương nương, nô tì thấy ngon, rất bắt cơm.”
Tiểu Lan thử một đũa thịt thái sợi xào ớt, ban đầu thấy cay quá, nhưng ăn thêm vài miếng thì lại thấy thích.
Mỗi bước mỗi xa
“Nương nương, ngon quá…”
Tiểu Hiểu thì không ăn được một miếng, vừa cho một miếng ớt xào vào miệng, cảm giác kích thích chưa từng có nhảy lên lưỡi, lập tức đỏ bừng cả người, phải vội vàng uống nước.
Sơ Tửu Tửu gắp một đũa cho vào miệng, tươi ngon và cay, chính là cái vị này!
Một chủ ba tớ trong Hoa Khê điện phải nói là ăn uống rất ngon miệng.
Tại Dưỡng Tâm điện, Lý công công đứng bên ngoài điện liên tục nhìn về phía Hoa Khê điện, không biết chuyện gì xảy ra? Tì nữ của Nhu phi sao còn chưa mang món ăn đến?
Đến tận cuối giờ, thậm chí bóng dáng tì nữ của Nhu phi cũng không thấy.
Lý công công: “…”
Mặc dù Hoàng thượng đã dùng bữa, nhưng có thể thấy Hoàng thượng đang chờ để nếm thử món ăn do Nhu phi làm.
Không được, ông phải đi hỏi một chút.
Vì vậy, Lý công công tự mình gõ cửa Hoa Khê điện, người mở cửa là Tiểu Lan, thấy Lý công công, nàng ấy sợ đến mặt trắng bệch, tưởng có chuyện gì không hay xảy ra.
“Nô tì bái kiến Lý công công.”
Lý công công cười nói: “Có quấy rầy đến Nhu phi nương nương hay không?”
Tiểu Lan vội lắc đầu: “Nương nương đang thưởng trà, vẫn chưa nghỉ ngơi.”
“Hôm nay Nhu phi nương nương có phải tự tay xuống bếp hay không?” Lý công công vẫn cười hiền hòa dễ gần.
Tiểu Lan rất ngạc nhiên, không biết sao Lý công công lại biết điều này?
“Thật trùng hợp, khi Nhu phi nương nương hô muốn xuống bếp, Hoàng thượng và ta vừa đi ngang qua bên ngoài điện, nghe thấy được.” Lý công công gần như muốn chỉ thị cho nàng ấy mang món ăn mà Nhu phi đã chuẩn bị dâng cho Hoàng thượng ra.
Tiểu Lan hoảng hốt đứng không yên: “Lý công công…” Nàng ấy không biết phải nói gì.
Lý công công nghĩ rằng món ăn mà Nhu phi làm có hình thức hoặc hương vị không tốt, nên Tiểu Lan mới “khó có thể mơ miệng”.
“Nhu phi nương nương vì Hoàng thượng mà xuống bếp, có tâm ý, nếu không ngon cũng không sao, Hoàng thượng sẽ nếm thử, có thể còn thưởng cho nương nương một phen.”
Tiểu Lan suýt nữa gấp muốn chết, làm gì còn món ăn nào nữa! Một chút nước sốt cũng không còn, huống chi… nương nương căn bản không phải là vì Hoàng thượng mà xuống bếp.
“Lý công công, nô tì xin nói thẳng, món ăn mà Nhu phi nương nương làm… đã ăn hết rồi.”
Lý công công: “???” Ăn… ăn hết rồi?!
Lúc này, từ phía sau Tiểu Lan vang lên một giọng nói ấm áp như nước suôi.
“Tiểu Lan, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?”
Cửa điện mở hờ, Sơ Tửu Tửu thò mặt ra từ sau lưng Tiểu Lan.
“Lý công công?” Sơ Tửu Tửu ngạc nhiên, ông ta đến làm gì? Có thưởng gì không? Nàng nhìn về phía Lý công công.
Lý công công thu lại vẻ mặt kinh ngạc: “Nhu phi nương nương, là nô tài.”
“Xảy ra chuyện gì?”
[Không lẽ đã điều tra ra chuyện gai nhọn sắt bên hồ?] Sơ Tửu Tửu nghĩ thầm.
Lý công công cười nói: “Nhu phi nương nương, món ăn mà ngài làm cho Hoàng thượng, còn lại hay không?” Là người giật dây hồng, Lý công công không từ bỏ, tiếp tục hỏi.
Sơ Tửu Tửu biểu cảm nghi hoặc: “Món ăn cho Hoàng thượng? Hay là Hoàng thượng làm món cho bản cung? Ở đâu vậy?” Nàng nhìn quanh nhưng không thấy, tay của thái giám phía sau ông ta cũng không mang theo thứ gì.
Lý công công: “…” Ngài… Cũng thật dám nghĩ.
Tiểu Lan không dám thở mạnh, nương nương… thật là… Hoàng thượng sao có thể vì một phi tần mà xuống bếp, chỉ có nương nương mới dám nghĩ và nói ra…
“Xem ra nô tài đã hiểu lầm, làm phiền rồi.” Nếu tiếp tục nói, Lý công công không biết phải tiếp lời như thế nào.
[Không phải Hoàng thượng đã làm món ăn sao?] Sơ Tửu Tửu có chút thất vọng thốt lên một tiếng “ồ”, nàng còn tưởng rằng hôm nay đại phản diện có điều gì bất thường.
Cửa Hoa Khê điện đóng lại, Lý công công nhìn cánh cửa khép chặt mà thở dài một tiếng, giữa hai vị này, người khó thông suốt nhất lại chính là Nhu phi…