[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!

Chương 69



Tại Dưỡng Tâm điện, Lý công công lại châm chước: “Hoàng thượng, món ăn mà Nhu phi nương nương tự tay làm đã bị ăn hết rồi.”

“Không sao.” Hàn Sở cúi đầu xem tấu chương, bình đạm nói.

Lý công công thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra cũng không phải hoàn toàn hết hy vọng, Hoàng thượng từ từ sẽ không có vấn đề gì, chỉ có Nhu phi… khi nào mới có thể thông suốt được đây? Thật phiền não.

Trong Hoa Khê điện, dưới màn trướng, chăn mỏng phủ trên eo thon, lộ ra đôi chân trắng ngần, mỹ nhân với làn da như ngọc, gương mặt trái xoan, mày đen nhíu lại, quyến rũ động lòng người.

Sơ Tửu Tửu chậm rãi trở mình, thật sự cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không tệ, nếu không có nhiệm vụ, nàng có thể ở lại Hoa Khê điện cả đời.

Vừa nhắm mắt lại, âm thanh máy móc của hệ thống vang lên.

[Kí chủ, đêm nay có nhiệm vụ.]

Sơ Tửu Tửu nhẹ thở dài: [Nhiệm vụ gì?] Chỉ cần không phải bắt nàng ra ngoài là được.

[Theo nguyên tác, vào giữa đêm hôm nay, nguyên chủ chậm chạp không chiếm được sự yêu thích của Hoàng thượng, ghen tị với Dư tu nghi vừa được tấn chức, nửa đêm thức dậy ở bên ngoài Túy Hoa điện, giả thần giả quỷ, muốn dọa cho Dư tu nghi bị bệnh.]

Sơ Tửu Tửu: “…” Giữa đêm thức dậy giả thần giả quỷ…

Dư tu nghi… Nàng thật sự không có ấn tượng gì, Sơ Tửu Tửu thậm chí không nhớ nổi bộ dáng của Dư tu nghi.

[Do các thao tác sa- của ngài, cốt truyện đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, Dư tu nghi hiện tại vẫn chỉ là Dư quý nhân.] Hệ thống rút lại nửa chữ “sai”.

Sơ Tửu Tửu sờ cằm: [Nếu như cốt truyện xảy ra biến đổi lớn như vậy, thì tại sao vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ?] Không thể để nó tự phát triển sao?

[Không thể, kí chủ, hệ thống đã thả ra rồi.] Chỉ vì câu nói “người một nhà” của nàng.

Sơ Tửu Tửu cũng không làm khó nó, thấy thời cơ tốt: [Nghe mi, tối nay sẽ đi.]

Nhiệm vụ này chỉ có nàng mới có thể tự mình thực hiện, nếu để Tiểu Quỳ hoặc Tiểu Lan đi, sẽ bị bắt ngay lập tức, sẽ bị xử chết.

Nhưng nếu là nàng, vậy thì khác, tối đa chỉ bị trách mắng vài câu, rồi tăng thêm chút giá trị thù hận.

Sơ Tửu Tửu vén rèm, nhìn về phía Tiểu Quỳ đang bận rộn bên ngoài bình phong: “Tiểu Quỳ, đi chuẩn bị một bộ tẩm y màu trắng đi.”

Tiểu Quỳ không nghĩ nhiều: “Vâng, nương nương.”

Nửa đêm canh ba, cả hoàng cung bị vây trong sự tĩnh lặng, ở Hoa Khê điện, ba tì nữ nhìn thấy nàng trong bộ tẩm y màu trắng, tóc đen xõa tung ra, không trang điểm, vẫn đẹp không thể tả.

“Nương nương, người định đi đâu?” Tiểu Lan thấy nàng cứ nhìn ra ngoài, lo lắng hỏi han.

Sơ Tửu Tửu không chú ý: “Bản cung muốn ra ngoài một chuyến, Tiểu Quỳ, ngươi đi theo bản cung.”

Tiểu Quỳ không biết nàng định làm gì, nhưng chỉ cần mình đi theo, an toàn của nương nương sẽ không có vấn đề gì.

“Vâng, nương nương.”

Hai người Tiểu Lan và Tiểu Hiểu liếc nhìn nhau, thấy sự lo lắng trong mắt nhau, giờ đã là giờ Tý, nương nương đi đâu vào lúc này?

Sơ Tửu Tửu dẫn Tiểu Quỳ ra khỏi Hoa Khê điện, bên ngoài tối đen như mực, nàng hơi sợ hãi nắm lấy cánh tay Tiểu Quỳ.

“Tiểu Quỳ, bản cung sợ.” Để hoàn thành nhiệm vụ, nàng liều mạng!

Tiểu Quỳ không hiểu, nếu sợ thì tại sao còn nửa đêm ra ngoài, nhưng nương nương nhà mình thì tự mình chiều chuộng.

“Nương nương đừng sợ, nô tì ở đây, bọn đầu trâu mặt ngựa đều sẽ tránh xa.”

Sơ Tửu Tửu càng sợ hơn, may mà có Tiểu Quỳ bên cạnh, nếu không vừa ra ngoài đã phải nhanh chóng quay vào trong điện.

“Bản cung muốn đến Túy Hoa điện.”

Trong nguyên tác là Dư tu nghi, chính là Dư quý nhân hiện nay, có lẽ vừa tấn chức, chưa kịp chuyển vào cung điện mới.

Túy Hoa điện? Tiểu Quỳ nhíu mày, nơi đó hẻo lánh, xung quanh toàn là những cung điện hoang phế.

“Nương nương đi nơi đó làm gì?” Tiểu Quỳ bước chậm lại, trước đó tì nữ của Tuyên chiêu nghi đã được phát hiện gần chiếc giếng ở Túy Hoa điện.

Sơ Tửu Tửu bị những cơn gió lạnh thổi qua, cảm thấy khó chịu: “Bản cung… Đi tìm chút kích thích.” Nàng không thể nói thật, đi giả ma dọa Dư quý nhân được.

Mỗi bước mỗi xa

Dư quý nhân cũng là bị tai bay vạ gió, chưa kịp tấn chức đã bị nàng giả ma dọa.

Tiểu Quỳ lại không hiểu, kích thích?

Túy Hoa điện cách Hoa Khê điện một khoảng, Sơ Tửu Tửu và Tiểu Quỳ đi qua khu ngự hoa viên tối tăm, ngự hoa viên hoàn toàn tối đen một mảnh, không có ánh sáng và gió như ban ngày.

Sơ Tửu Tửu cảm thấy nơi này thật âm u, nên ôm chặt cánh tay Tiểu Quỳ hơn.

Gần đó, Hàn Sở mặc một thân đồ đen, phi thân trở về Dưỡng Tâm điện, đột nhiên thấy hai bóng dáng, trong đó một bóng trắng nổi bật nhất, hắn nhíu mày, dáng người cao thẳng lạnh lùng dừng lại.

Tiểu Quỳ cảm nhận được có người theo sau, đối phương chỉ đi theo mà không tiến lên, có thể tự do đi lại gần khu ngự hoa viên, chỉ có một vị…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.