[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!

Chương 7



Tiểu Quỳ ở một bên nghĩ rằng Sơ Tửu Tửu lại sắp bị Lệ phi nương nương chọc tức, nhưng đột nhiên nghe nàng trả lời như vậy, cảm thấy bất ngờ và có chút muốn cười, giờ đến lượt Lệ phi nương nương thấy khó chịu rồi. 

Lệ phi cười như có d.a.o đánh giá Sơ Tửu Tửu, rồi nắm tay nàng ngồi xuống, lại cười nói: “Gần đây muội muội có gặp chuyện thú vị gì không, kể cho bản cung nghe đi.”

Lý tài nhân chủ động tránh xa, hoảng sợ rũ mắt xuống. Mặc dù hôm qua Tiểu Nguyệt rời khỏi Lệ Phương điện lông tóc vô thương, nhưng với tư cách là tỳ nữ thiếp thân của nàng ta, việc không cẩn thận làm ướt tay áo của Nhu tần là sự thật không thể chối cãi.

Nếu lúc này Nhu tần báo cáo chuyện này với Lệ phi, có lẽ tì nữ của nàng ta sẽ bị Lệ phi coi như công cụ hãm hại Nhu tần và bị xử lý…

Hai tay Lý tài nhân giấu trong tay áo đang không ngừng run rẩy.

Hân mỹ nhân liếc nhìn về phía Lý tài nhân, biểu cảm vững vàng như Thái Sơn.

Nhiều phi tần khác đang xem kịch hay, còn một phần thì mang tâm trạng lo sợ và bất an, e rằng tiếp theo "Lý tài nhân" sẽ là một trong số bọn họ.

Sơ Tửu Tửu nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không nhịn được mà ném ra mồi ngon: “Thần thiếp nghe nói có một loại cá, nướng trên than củi xong, cho vào đĩa sắt thêm gia vị và tiêu, vừa nấu vừa ăn, vừa thơm vừa cay, vị rất ngon.”

Nàng nhìn Lệ phi với ánh mắt đầy mong đợi, đôi mắt đen láy, linh hoạt khiến người ta khó mà kháng cự.

Mỗi bước mỗi xa

Đám phi tần vốn định xem náo nhiệt: “…” Nhiều người lặng lẽ nhìn con cá chép béo ú mà Sơ Tửu Tửu đã nhìn lâu trước đó…

Biểu cảm của Lệ phi nương nương lúc này đạt đến đỉnh cao của việc quản lý cảm xúc, môi nàng ta khẽ nhúc nhích, dưới ánh nhìn như có sao trời của nàng, cuối cùng cũng đáp lại: “...Nếu muội muội muốn ăn, lần sau hãy bảo người trong phòng bếp thử xem.”

Sơ Tửu Tửu nở nụ cười xán lạn như hoa, lập tức hành lễ: “Tạ Lệ phi nương nương đã đãi khách.”

Lệ phi: “…” Như mắc nghẹn trong cổ họng.

Lý tài nhân bỗng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, Nhu tần nương nương thế nhưng không đề cập đến chuyện của Tiểu Nguyệt…

Chẳng bao lâu sau, đám phi tần trong hậu cung đã tụ họp đủ, Sơ Tửu Tửu thực sự cảm thấy rất chán, nàng không muốn giao tiếp với bất kỳ phi tần nào, để tránh bị người đ.â.m một đao.

Sau sự việc vừa rồi, Lệ phi có lẽ đã bị lời nói ngốc nghếch của Sơ Tửu Tửu làm cho tức tối, tạm thời chuyển chiến trường sang trên người những phi tần khác.

Chỉ có Hân mỹ nhân vẫn ngồi bên cạnh nàng, vẫn quỷ mị như thể tùy thời cướp đi mạng sống người.

[Chán quá, đói quá, cái cuộc tụ họp này khi nào mới kết thúc, đói quá…]

Hân mỹ nhân: “?” Nàng ấy lại dời tầm mắt dừng trên khuôn mặt của Sơ Tửu Tửu.

Sơ Tửu Tửu vừa quay đầu đã thấy nữ chính đang nhìn mình, ban đầu là giật mình ngẩn người, sau đó hỏi: “Bản cung trang điểm đẹp lắm sao?”

Hân mỹ nhân biết hành động nhìn chằm chằm vào nàng vừa rồi là quá đường đột, tưởng rằng mình nghe nhầm: “Nhu tần nương nương có vẻ đẹp chim sa cá lận, tần thiếp rất hâm mộ.”

Sơ Tửu Tửu bị khen đến không được tự nhiên, vội vàng đáp: “Tất cả đều rất đẹp, rất đẹp.”

[Biết vậy đã không hỏi câu này, thật ngại quá.]

Hân mỹ nhân nhìn chằm chằm vào nàng một lúc, mặc dù không đổi sắc mặt, nhưng ánh mắt không thể giấu nổi sự nghi hoặc và khó tin, thậm chí quên cả việc đáp lại.

Hân mỹ nhân nhíu mày, không lẽ mình lại bị chứng hoang tưởng?

Sơ Tửu Tửu không nhận ra tâm trạng của nữ chính đang không ổn, nàng chỉ quan tâm đến việc: khi nào mới có thể “tan ca”.

Hân mỹ nhân bị mấy câu tiếng lòng liên tiếp của Sơ Tửu Tửu, làm cho nghi ngờ trong nội tâm càng lớn, nàng ấy nhìn sang hai bên, thấy đám phi tần khác đang ghé tai trò chuyện.

“Hoàng thượng giá lâm.” Âm thanh sắc nhọn của thái giám từ xa đến gần.

“Thần thiếp/ Tần thiếp bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Sơ Tửu Tửu cùng với đám phi tần hành lễ, mỹ nhân rất nhiều, dù nàng cúi thấp mặt, nhưng dáng vẻ vẫn đặc biệt nổi bật.

Nàng hành lễ, ánh mắt không dám nhìn ngó lung tung, một bóng dáng vàng rực lướt qua trước mắt, bước chân của nam nhân vững vàng, mà gần như không phát ra tiếng động.

Sơ Tửu Tửu nghĩ thầm: [Người này chắc chắn có khinh công, không biết khinh công có thật sự bay được không.] Hình ảnh hiện lên trong đầu nàng là: một đêm tối trời gió lớn, bóng đen lướt qua trên mái nhà.

Vì hiện trường quá yên tĩnh, những suy nghĩ của nàng như một viên đá ném xuống mặt nước tĩnh lặng, tạo nên những vòng sóng văng lên khắp nơi.

Nhiều phi tần có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng, nhận ra đó là giọng của Nhu tần, tưởng rằng Nhu tần đang nói chuyện, thân thể đều hoảng hốt run rẩy.

Gần như là ngay sau đó, một luồng sát khí mạnh mẽ trí mạng quét về phía nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.