[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!

Chương 72



Thời điểm khi hắn buông tay, hai chân Sơ Tửu Tửu chạm đất, qua ánh trăng nàng thấy đại thụ phía sau hắc y nhân, che khuất tầm nhìn của nàng.

Hắc... Hắc y nhân!? Sơ Tửu Tửu giật mình, ngay sau đó ánh mắt từ từ hướng xuống… lập tức buông tay ôm hắn ra.

Nàng nhìn hắc y nhân không nói một lời, cẩn thận hỏi: “Là… ngươi, hắc y đại hiệp?”

Hàn Sở chỉ xuyên qua bóng đêm nhìn nàng chăm chú, không xác nhận cũng không phủ nhận.

Sơ Tửu Tửu coi như hắn đã ngầm đồng ý, mắt hạnh má đào lộ ra niềm vui sướng: “Lần trước ngươi không c.h.ế.t ư? Ngươi sống sót thoát khỏi hoàng cung ư?”

[Đại phản diện vậy mà không bắt được hắn, lợi hại.]

“Ừm.” Hàn Sở giọng khàn khàn, tiêu tán trong bóng tối.

Chỉ một tiếng này, Sơ Tửu Tửu không nghe rõ, sắc mặt xinh đẹp lập tức thay đổi, nguy rồi! Tiểu Quỳ!!

Nàng vội vàng từ phía sau đại thụ chạy ra, lo lắng hô lên: “Tiểu Quỳ! Tiểu Quỳ!”

Chỉ thấy dưới đất không có ai, Tiểu Quỳ cũng không thấy đâu!

Sơ Tửu Tửu toát mồ hôi lạnh, tìm kiếm xung quanh: “Tiểu Quỳ! Tiểu Quỳ…” Tiểu Quỳ có lẽ vẫn đang đánh nhau với hai kẻ đó?

Hàn Sở luôn theo dõi nàng, trong đôi mắt hoa đào hiện lên sự không hiểu, chỉ là một tì nữ, cần gì phải lo lắng như vậy?

“Đừng kêu nữa, nàng ta đi xử lý t.h.i t.h.ể rồi.” Giọng nói khàn khàn trầm thấp, khiến người ta không nghe rõ được âm điệu cụ thể của hắn.

Sơ Tửu Tửu thở phào, ngay lập tức nhận ra, nếu kêu quá to, sẽ thu hút thị vệ tuần tra, làm hại đến hắc y nhân trước mặt.

Nàng nhìn xung quanh, may mắn là không thu hút thị vệ tuần tra tới, nhắc nhở hắn: “Ngươi mau trốn đi, nếu bị phát hiện…” Hắn đã cứu nàng, không thể lấy oán trả ơn được.

[Đại phản điện không phải là người sẽ nhân từ với kẻ xâm nhập đâu.]

Hắc y nhân không nói gì, nhảy lên cây, ẩn mình giữa các cành cây.

Sơ Tửu Tửu phải nhìn vài lần mới thấy hắn đứng ở đâu, nếu không tận mắt thấy hắn bay lên cây, thật sự không thể tìm ra người ẩn nấp trên cây.

Khi thấy hắn đã trốn kỹ, Sơ Tửu Tửu liên tục nhìn vào bóng tối sâu thẳm, Tiểu Quỳ… thật sự đi xử lý hai kẻ đó rồi sao?

Trước khi thấy bóng dáng của nàng ấy xuất hiện, trái tim của nàng vẫn treo lơ lửng.

Sơ Tửu Tửu chờ đợi hồi hộp một lúc, một bóng dáng từ mái hiên của điện bỏ hoang nhảy xuống, vài bước khinh công đã đến trước mặt nàng.

“Nương nương, có bị thương không?” Tiểu Quỳ vừa rồi mang t.h.i t.h.ể nhảy giữa các mái nhà, có nghe thấy tiếng kêu gấp gáp của nàng.

Sơ Tửu Tửu vội vàng lắc đầu, thấy trên người nàng ấy dính máu: “Ngươi bị thương sao?” Có phải m.á.u của hai người đó không?

“Hồi nương nương, nô tì không bị thương, là m.á.u của t.h.i t.h.ể vừa rồi.” Tiểu Quỳ đáp.

Sơ Tửu Tửu thả lỏng, toàn thân mềm nhũn vô lực, nàng là người hiện đại, chỉ từng thấy cảnh tượng này trên ti vi, khi trải nghiệm thực tế thì thật sự kinh tâm động phách, may mà hữu kinh vô hiểm.

“Ai!?” Tiểu Quỳ đột nhiên quát lớn, nhìn về một hướng, chính là cung điện bỏ hoang phía sau Túy Hoa điện,

Phương chiêu dung vốn định g.i.ế.c Ngô thục nghi nằm trên đất, nhưng không ngờ, vừa đến gần điện bỏ hoang đã bị phát hiện, dù có không cam lòng đến đâu, đối mặt với đối thủ mạnh như vậy, nàng ta chỉ có thể quay đầu bỏ chạy.

Sơ Tửu Tửu trơ mắt nhìn thấy một bóng đen nhảy ra từ điện bỏ hoang, kinh ngạc, hóa ra còn có người thứ ba? Bây giờ chắc là hơn 2 giờ sáng, không ngờ nơi này lại có nhiều người ẩn nấp như vậy.

Tiểu Quỳ ôm lấy nàng, sử dụng khinh công, chỉ trong nháy mắt, Sơ Tửu Tửu đã có mặt trước cửa điện bỏ hoang.

Người nằm trên đất bị trói vẫn đang giãy giụa, mặt mũi đầy m.á.u đã khô lại một nửa.

Tiểu Quỳ gở miếng vải nhét trong miệng nàng ta ra, Ngô thục nghi cuối cùng cũng có thể nói chuyện, hô hấp của nàng ta mỏng manh thở hổn hển.

“Đa tạ… Là Phương chiêu dung, Phương chiêu dung muốn g.i.ế.c ta.” Ngô thục nghi sợ mình sẽ chết, nên đã báo cho Nhu phi biết về người đứng sau lưng.

Sơ Tửu Tửu và Tiểu Quỳ nhìn nhau, người bị trói trên đất lại chính là Ngô thục nghi!?

Trên người của Sơ Tửu Tửu không có dao, ra hiệu cho Tiểu Quỳ cắt dây trói trên người Ngô thục nghi.

Ngô thục nghi cửu tử nhất sinh nằm trên đất thở hổn hển, nhìn lên bầu trời đầy sao, nàng ta mới nhận ra danh lợi đều là mây bay, sống an lành còn quan trọng hơn bất kỳ điều gì.

Mỗi bước mỗi xa

Nàng ta được Tiểu Quỳ nâng đỡ đứng dậy, không để ý đến bộ dạng bẩn thỉu, cúi đầu với Sơ Tửu Tửu và Tiểu Quỳ.

“Đa tạ Nhu phi nương nương đã cứu mạng, thần thiếp vô cùng cảm kích.” Ngô thục nghi không thể ngờ rằng người cứu mình lại là Nhu phi, trước đây không lâu nàng ta còn định hại Nhu phi… Nàng ta cảm thấy cực kỳ xấu hổ mà cúi đầu xuống.

Sơ Tửu Tửu trước đó đã nhìn thấy Ngô thục nghi vài lần, trực giác lúc đó nói với nàng không nên lại gần Ngô thục nghi, nên cũng không nói thêm lời gì dư thừa.

“Không cần khách sáo, Tiểu Quỳ, ngươi đỡ nàng ta trở về…” Ngô thục nghi ở điện nào? Sơ Tửu Tửu chưa từng giao du với Ngô thục nghi, tự nhiên không biết tên cung điện nàng ta ở.

“Nguyệt Hoa điện, làm phiền ngài.” Ngô thục nghi cũng rất tôn trọng Tiểu Quỳ, không chỉ vì đã tận mắt chứng kiến thực lực của Tiểu Quỳ, nếu không phải thực lực Tiểu Quỳ đủ thâm hậu, cả nàng ta và Nhu phi đều sẽ gặp nguy hiểm.

Tiểu Quỳ không nói gì, nàng ấy không thích Ngô thục nghi, trước đây nàng ta đã nhìn nương nương với ánh mắt không thiện cảm.

Sơ Tửu Tửu theo sau Tiểu Quỳ và Ngô thục nghi, đi qua dưới gốc đại thụ, ánh trăng chiếu xuống người nàng, tạo thành một lớp ánh sáng mỏng, nàng quay lại nở nụ cười, đưa tay vẫy vẫy hắc y nhân ẩn ở trên cây.

Nam nhân cúi đầu không động đậy, theo dõi bóng dáng của nàng, ánh trăng vừa rồi khi nàng quay lại cười rạng rỡ, chạm đến thị giác của hắn, kéo dài tới chỗ sâu trong nội tâm, vững vàng tác động làm tim hắn đập thật mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.