[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!

Chương 92



Nụ cười của Tuyên chiêu nghi làm cho biểu cảm tính toán của Lý thục dung cứng lại, trên mặt có chút không giữ được: “Tỷ tỷ là đang cười sao?”

Tuyên chiêu nghi trong bộ trang phục đỏ tươi cười đến rung rẩy cả ừi: “Muội muội à, chúng ta có thể có được sự hung ác tàn nhẫn và mưu sách cẩn mật của Phương chiêu dung hay không?”

Luận về tâm kế Lý thục dung không nghĩ mình sẽ thua Phương chiêu dung, nhưng về sự tàn nhẫn thì quả thật không bằng.

“Bản cung tự nhận không bằng người.” Tuyên chiêu nghi biết rõ mình có bao nhiêu cân lượng, cho dù bọn họ liên thủ có thể thực hiện thành công mưu kế, nhưng thực tế bọn họ không phải đối đầu với Nhu phi, mà là với người đứng sau Nhu phi.

Người đứng sau Nhu phi còn ai nữa? Ngoài Hoàng thượng ra thì còn là người nào?

“Tỷ tỷ, sao tỷ phải nâng cao người khác mà hạ thấp mình? Lấy tài trí của tỷ tỷ, chắc chắn sau này sẽ có thể thay thế Nhu phi.” Lý thục dung cũng khá kiên định, đi đến con đường này đến cùng.

Tuyên chiêu nghi thấy không khuyên được, không nói thông, thở dài nhẹ: “Muội muội hãy đi tìm đồng mưu khác đi, hôm nay bản cung cảm thấy đau ở huyệt Đương Dương, không tiễn.”

Nói xong, nhắm mắt chậm rãi xoa huyệt Đương Dương.

Lý thục dung đối mặt với sự đuổi khách rõ ràng như vậy, sắc mặt không tốt, nhưng cũng không dám nói nhiều.

“Vậy muội muội cáo lui, ngày khác sẽ lại thăm tỷ.” Lý thục dung đứng dậy, nặng nề rời khỏi Phồn Nguyệt Điện.

Bên ngoài Phồn Nguyệt Điện, Lý thục dung dừng bước, quay đầu nhìn về phía Phồn Nguyệt Điện, không cam lòng mãi dừng lại ở phân vị thục dung, Nhu phi có thể, tại sao nàng ta không thể?

Nàng ta đặt ánh mắt về hướng Huệ tần, giờ chỉ còn lại Huệ tần… mặc dù Huệ tần không thông minh bằng Tuyên chiêu nghi và Ngô thục nghi, vị trí cũng không cao, nhưng đám phi tần khác có tâm lại có dũng khí như vậy không nhiều, Huệ tần cũng được coi là một trong những người có phân vị tương đối cao.

Trong Hoa Khê Điện, xung quanh bồn tắm mịt mù sương, Sơ Tửu Tửu buộc tóc lên, vai trắng như tuyết dính vài giọt nước, như lạc vào tiên cảnh.

Nghe thấy tiếng cửa mở, tưởng là Tiểu Lan, nên không quay lại.

Nước trong bồn tắm chỉ đến dưới ngực, nàng cầm muỗng gỗ múc nước ấm tưới lên người, thoải mái ngân nga bài hát.

“Tiểu Lan, ở đây không cần ngươi giúp, ra ngoài chơi đi.” Nàng là người hiện đại, chưa quen có người bên cạnh khi tắm.

Tiếng bước chân phía sau bị tiếng nước che lấp, nên Sơ Tửu Tửu không nghe thấy.

Bờ vai mảnh mai quyến rũ lộ ra trong không khí, một đôi tay dài và rõ nét nhẹ nhàng xoa ấn cho nàng.

Sơ Tửu Tửu có chút ngơ ngác, nhưng cảm giác tê nhức trên vai khiến nàng không nỡ từ chối.

“Tiểu Lan, tay ngươi mạnh quá, hơn nữa… nóng quá.” Nàng cảm thấy làn da trên vai như sắp bị cháy.

“Có phải ở đây quá ngột ngạt không?” Sơ Tửu Tửu có chút lo lắng “nàng ấy” lạnh nóng đan xen dễ bị cảm.

“Tiểu Lan, đừng xoa nữa, ở lâu sẽ bị cảm lạnh đấy.” Nàng nói.

Nhưng người phía sau vẫn đang chăm chú xoa ấn, Sơ Tửu Tửu giơ tay định giữ c.h.ặ.t t.a.y người đó, vừa chạm vào mu bàn tay, nàng giật mình, theo phản xạ quay lại…

Khi Sơ Tửu Tửu nhìn thấy người phía sau, sắc mặt nàng hiện lên vẻ khiếp sợ.

“Hoàng… Hoàng thượng…”

Trong làn sương mù lượn lờ, Hàn Sở dáng cao thanh thoát, đẹp như quan ngọc, biểu cảm lạnh lùng như hoa sen, đôi mắt đen ẩn chứa dục niệm như sóng lớn ngút trời.

“Tại sao Tửu Tửu không đợi trẫm?” Hắn từ từ tháo bỏ long bào màu vàng sáng, ánh mắt lại dừng lại trên gương mặt nàng.

Mỗi bước mỗi xa

Sơ Tửu Tửu bị dục niệm nóng rực hắn làm cho sợ hãi, vcả kinh vội xoay người.

“Hoàng thượng… Cái bồn tắm này chỉ đủ cho một người.” Thực ra hai người cũng đủ, nhưng… nàng đương nhiên không thể ăn ngay nói thật.

Giọng nói trong trẻo của nam nhân từ phía sau vang lên: “Đủ, trẫm ôm nàng.”

Sơ Tửu Tửu vừa xấu hổ vừa hoảng hốt, làn da như phủ đầy ánh sáng, đỏ rực quyến rũ, nàng nhất thời không biết nên tìm từ gì để nói

Chờ khi nàng còn định mở miệng nói tiếp, Hàn Sở với vòng eo thanh thoát, dáng người hoàn hảo như điêu khắc, làn da trắng như tuyết, dường như hòa quyện với làn sương.

Sơ Tửu Tửu chớp mắt, muốn quay người lại, nhưng đã bị nam nhân bước vào bồn tắm ôm vào lòng, lại chìm vào nước ấm.

Hàn Sở dùng đôi môi mỏng in lên cổ nàng: “Tửu Tửu có nhớ ta không?”

Nàng cắn môi lắc đầu, không biết vì sao không nói được lời nào.

Nam nhân vén tóc đen che ngang n.g.ự.c nàng, khi cúi nhìn, giọng nói khàn khàn như bị lửa thiêu: “Sao không nhớ trẫm?”

Sơ Tửu Tửu ngẩng cao cổ, lại một lần nữa lắc đầu không muốn trả lời, không biết rằng điều này suýt chọc Hàn Sở phát điên.

Trong bồn tắm vang lên tiếng hôn mãnh liệt, hôn đến mức khiến Sơ Tửu Tửu thiếu chút nữa hồn phi phách tán.

Tại chỗ màn trường, Hàn Sở ăn mặc chỉnh tề, thân thể nàng được Hàn Sở dùng lphủ long bào vàng sáng phủ lên, đôi tay mảnh khảnh vòng qua cổ hắn, được hắn chậm rãi ôm về giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.