Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 1



Tuần đầu tháng bảy vừa trôi qua, ánh nắng mùa hè càng thêm nóng nực, mặc dù cũng không đến mức làm người ta khó lòng chịu đựng, nhưng cũng có chút mãnh liệt. Trên đường lớn xe cộ dập dìu, nhịp điệu cuộc sống ở thành thị trôi nhanh, tất cả đều có chút vội vàng. Ánh mặt trời rực rỡ tỏa xuống, chiếu rọi từng ngõ ngách của thành phố, những cô gái trẻ tuổi thích làm đẹp cũng không muốn nhận quá nhiều quà tặng ngoài ý muốn từ ánh mặt trời, phần lớn mang dù che nắng, ở trên đường cười cười nói nói.

Từ trong tòa nhà Kim Dương, một cô gái có dáng người cao ráo chầm chậm bước ra, trên người mặc áo sơ mi trắng nhẹ nhàng đơn giản, tay áo xoắn đến khuỷa tay để lộ ra phần cánh tay trắng nõn xinh đẹp, nàng mặc chiếc quần màu đen dài ôm hai chân thon thả và mang đôi giày màu trắng thanh lịch, nàng hơi nheo mắt lại tránh đi ánh mặt trời chói chang, cả người nàng như chìm trong ánh mặt trời, trên gương mặt tinh xảo dường như những sợi lông tơ nhỏ bé cũng nhuộm màu ánh sáng.
Nàng rất đẹp, trên mặt trang điểm giản dị mà tươi tắn, làn da trắng nõn mịn màng, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen láy tĩnh lặng mang nét trầm ổn lãnh đạm, có vẻ không hợp với độ tuổi của nàng, môi mỏng khẽ nhấp, ánh mắt nàng thản nhiên không gợn sóng, ngay cả khi đi giữa ánh mặt trời cũng không che giấu được khí chất lạnh lùng trong trẻo của nàng.
Nàng đi thẳng ra ngoài, không nhanh không chậm đi ở trên đường phố, cùng các cô gái trẻ đang cầm ô che nắng xung quanh quả thật vô cùng khác biệt.
Một cô gái thân cao chân dài, mỹ nhân thanh lãnh khí chất hơn người, đi giữa cái nắng hè nóng ran, tự nhiên tỏa ra sức hấp dẫn, thu hút không ít ánh mắt người trên đường.
Chẳng qua chính nàng cũng không hề phát giác, vẫn như cũ giữ vững nhịp bước của mình, đi tới trạm xe buýt yên tĩnh chờ, cuối cùng hòa theo dòng người cùng nhau lên xe.
Từ trên xe buýt xuống, Tần Mặc Hàm chỉnh sửa lại áo sơ mi bị chen lấn nhăn nhúm, liền đi đến tiểu khu trước mặt. Đang tiến đến hành lang, nàng chợt dừng lại, xoay người đi vào một tiệm ăn nhỏ gần đó mua một phần mì hoành thánh, lúc này mới lên lầu.
Nàng móc chìa khóa trong túi xách ra mở cửa, bước vào sau cửa đổi giày. Đây là một căn hộ diện tích hơn bảy mươi mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách có chút nhỏ, bất quá được chủ nhà sắp xếp hết sức gọn gàng sạch sẽ.
Đổi dép xong, nàng đem phần mì hoành thánh vẫn còn nóng đặt ở trên bàn, nghe thấy tiếng nước chảy rào rào phát ra từ phòng vệ sinh, nàng khẽ lắc đầu.
Không bao lâu, một cô gái thanh tú với đầu tóc rối bù bước ra, nhìn dáng dấp mới vừa rửa mặt nhưng miệng vẫn còn ngáp dài, mơ mơ màng màng đi vào phòng khách.
"Đã trễ lắm rồi, cậu còn buồn ngủ sao?" Nhấc chân đưa tới cho cô một cái khăn lông, tiếng nói thanh nhã cũng theo đó phát ra, khiến cho người đang lim dim buồn ngủ trong nháy mắt thanh tỉnh lại.
Giang Tư mở to mắt, ngây ngẩn nói: "Chẳng lẽ tớ ngủ thẳng tới buổi chiều rồi sao?" Nếu không phải vậy vì sao Tần Mặc Hàm lẽ ra giờ này còn đang đi làm lại trở về rồi.
Tần Mặc Hàm bật cười lắc đầu, trực tiếp đem khăn lông ném cho cô, sau đó đi đến máy nước nóng lạnh rót cho mình một ly nước, nàng giơ tay lên nhìn đồng hồ, nhàn nhạt nói: "Nếu đồng hồ của tớ không bị lỗi, bây giờ là 10h45'30'', hiển nhiên không phải là buổi tối. "
"Vậy...vậy cậu hôm nay không đi làm sao, ngày đầu tiên liền được về sớm?" Đầu óc hỗn độn của Giang Tư rốt cuộc hoàn toàn tỉnh táo. Hôm nay là ngày đầu tiên Tần Mặc Hàm chính thức đi làm, thành tích tại đại học của nàng rất tốt, thành công tiến vào thực tập tại tập đoàn Hạ thị, hơn nữa nhận được nhiều lời khen từ đồng nghiệp cùng thượng cấp, hôm nay chính thức được ký hợp đồng nhận chức, làm sao cũng không giống như cô, giờ này vẫn còn ở nhà lãng phí thời gian.
Mi mắt Tần Mặc Hàm hơi rũ một chút, ánh mắt hướng về mì hoành thánh trên bàn: "Tớ có mang về cho cậu bữa sáng, mì hoành thánh của dì Trương dưới lầu, mau ăn đi."
Nghe nàng nhắc nhở như vậy, khứu giác Giang Tư thật giống như được sống lại, nhất thời nhào đến nơi tỏa ra mùi thơm, mặt đầy say mê, vui vẻ nói: "Hoành thánh! Mặc Hàm, tớ thật là yêu cậu chết mất!"
Nhìn cô ấy hoàn toàn quên vấn đề trước mắt, vùi đầu vừa ăn vừa kêu nóng, một bên vội vàng thổi thổi uống nước súp, trên gương mặt lãnh đạm của Tần Mặc Hàm cũng hiện ra một chút tươi cười.
"Sau này cậu nên dậy sớm một chút, bỏ điểm tâm sáng là không tốt." Nàng mở ra máy vi tính xách tay, sửa sang lại luận văn tốt nghiệp, bảo vệ xong rồi, mấy ngày nữa sẽ nộp cho giáo viên hướng dẫn.
Giang Tư vừa ăn hoành thánh, vừa hàm hồ nói: "Cả ngày bận bịu tu tiên, tớ làm sao mà dậy sớm nổi."
Tầm Mặc Hàm ngừng lại, hơi suy tư về câu nói không đầu không đuôi của cô, sau khi hiểu được tu tiên là ý gì, liền tiếp tục gõ bàn phím, cũng không quay đầu lại nói: "Ôm điện thoại di động tu tiên, cậu là muốn trở thành tiên hay muốn thành điện thoại?"
Giang Tư chép miệng: "Biết sao giờ, ông già không cho tớ theo chuyên ngành của mình, còn nhất định bắt tớ trở về công ty của ông ấy, vì vậy con sâu gạo như tớ không thể hoàn toàn ngồi ăn không chờ chết, dù sao cũng phải kiếm chút món ăn tinh thần. Mấu chốt là, tiểu thuyết quá hay luôn nên tớ không kìm nổi chính mình, hay là cậu cũng đọc một chút? Cả ngày cậu cứ đọc mấy quyển sách chuyên ngành, còn có những thứ nguyên tác tiếng Anh khô khan kia, thật mệt mỏi, thử đọc một chút tiểu thuyết để giải trí, tốt biết bao nhiêu."
Giang Tư cùng nàng không học cùng chuyên ngành với nhau, nàng học chuyên ngành Quản lý công trình, Giang Tư lại học ngành kiến trúc, ngành mà lúc trước trong lúc hờn dỗi nên Giang Tư chọn đại mà thôi. Lúc học đại học tuy Giang Tư không thích chuyên ngành này, bất quá gia cảnh sung túc, cũng không có áp lực kinh tế, cô cũng là tùy ý. Tuy nhiên cô ấy rất say mê cuộc sống ảo trên mạng, hội họa cùng âm nhạc cũng đều bỏ nhiều thời gian công sức để theo, là một trạch nữ điển hình.
Tần Mặc Hàm khẽ lắc đầu, trời sinh nàng vốn là một người lãnh đạm, tựa hồ đối với tất cả mọi thứ cũng đều không có hứng thú, đọc sách, đi học, cố gắng làm việc, đều không phải những thứ nàng thích. Chẳng qua là dựa theo những giá trị mà thế giới này yêu cầu, như vậy hẳn là tốt, nàng liền làm như vậy. Được không vui, mất không nản, cũng giống như hôm nay mất việc. Cho dù từ nhỏ đến lớn, nàng cũng không có một người bạn hay người thân nào, nghe nói khi nàng vừa được sinh ra đã bị bỏ rơi trên đường, được người phát hiện báo cảnh sát đưa vào viện mồ côi, nhìn chung cũng không có gì đáng nhắc.
Sự tồn tại của Giang Tư giống như vở hài kịch vậy, chìm đắm trong cuộc sống của trạch nữ, Giang Tư trời sinh đã xem trọng gương mặt đẹp, nói chung chẳng có mục đích gì rõ rệt vẫn cứ si mê thôi. Cho dù đối mặt với Tần Mặc Hàm lãnh đạm vô vị, cô vẫn nhiệt tình như lửa, bốn năm đại học trôi qua, cô rốt cuộc cũng làm tan chảy khối băng vạn năm này, còn thành công kéo Tần Mặc Hàm ra thuê nhà chung.
Giang Tư ăn xong hoành thánh, nhìn thấy Tần Mặc Hàm xuất thần, không nhịn được có chút bận tâm, Tần Mặc Hàm giống như tách rời khỏi thế giới này vậy. Cô nhớ tới vấn đề lúc nãy, cẩn thận hỏi: "Mặc Hàm, cậu nói thật cho tớ biết, hôm nay đã xảy ra chuyện gì, tại sao cậu lại về nhà giờ này?"
Tầm Mặc Hàm cúi đầu cười nhạt: "Không có gì, chẳng qua là ký hợp đồng không thành công mà thôi."
"Không thành công?" Giang Tư ngẩn ra, ngay sau đó chau mày nói: "Làm sao có thể, mặc dù tập đoàn Hạ Thị rất nổi tiếng, nhưng cậu cũng rất ưu tú mà, bọn họ làm sao có thể không nhận cậu! Có phải là bọn họ đưa ra yêu cầu gì quá đáng không?"
Tần Mực Hàm không trả lời ngay, suy tư chốc lát, sau đó mới không mặn không nhạt đáp: "Là tớ nhất thời xúc động, nhấc chân đạp quản lý Chu một cước."
Giang tư cũng không ngốc, sắc mặt đều tối: "Cái lão biến thái đó, hắn là muốn dê cậu chứ gì, cái đồ hèn hạ đó, lại dám...Hắn cũng không tự nhìn lại mình một chút, dáng dấp đầu heo óc heo, ánh mắt thô bỉ, ọe, xấu xí đến mức tớ cũng muốn nôn, không biết Hạ tổng có mù hay không mà còn nhìn nổi!" Là một người yêu thích gương mặt đẹp, lần trước trời mưa Giang Tư đi đón Tần Mặc Hàm, bị ánh mắt dâm dê của lão kia nhìn qua, cái dáng vẻ hạ lưu thô bỉ cho dù toàn thân mặc âu phục nổi tiếng cũng không giấu được. Nếu không nhờ có Tần Mặc Hàm rửa mắt giùm, cô thật muốn mù.
Mắng xong cô lại có chút bận tâm, Tần Mặc Hàm là cô nhi, sau khi tốt nghiệp còn phải trả tiền vay, nếu không có công việc, vậy phải làm sao bây giờ?
"Mặc Hàm, công việc kia thất bại rồi, tiếp theo cậu phải làm sao? Mặc dù công ty nhà tớ cũng thường thường bậc trung, nhưng dù sao cũng có thể cầm cự một chút, cậu có muốn hay không...."
"Cảm ơn cậu, tớ cũng không vội, chuyên ngành của tớ cùng công ty nhà cậu không giống nhau, trừ đi công việc hành chính lặt vặt, cũng không có chỗ dùng. Lúc trước tớ ở trên mạng có nhận công việc phiên dịch, với hồi đại học cũng để dành được một ít, cũng có thể chịu được mấy tháng tiền nhà." Tần Mặc Hàm khéo léo từ chối ý tốt của Giang Tư, cô ấy đã giúp nàng rất nhiều rồi, nàng không muốn làm phiền người ta nữa.
"Ừ, cậu giỏi như vậy, khẳng định rất nhanh liền có thể tìm được công việc tốt hơn!"
Buổi tối nằm ở trên giường Tần Mặc Hàm có chút mê mang, nàng cảm thấy cuộc sống như thế này quá vô nghĩa, nàng luôn cảm thấy chẳng có chút yêu thích nào ở thế giới này, vô luận làm gì, nàng cũng không có biện pháp bốc lên nhiệt tình, ngay cả tình cảm cũng vậy.
Từ lúc đi học đến nay, người theo đuổi nàng rất nhiều, nhưng nàng căn bản ngay cả một chút tâm tư cũng không có, người khác nói nàng cố ra vẻ thanh cao, nhưng là nàng trong lòng rất rõ ràng, nàng thật sự không thích bọn họ.
Khi còn bé những đứa trẻ khác ở cùng nàng đều được nhận nuôi, nhưng nàng hết lần này đến lần khác, mặc dù khả ái xinh đẹp, nhưng chẳng hiểu sao luôn bị bỏ sót, hoặc là được thu nhận rồi lại bị trả về. Ngay cả một cặp vợ chồng chân chính thương yêu nàng, đến lúc chuẩn bị cho nàng vào hộ khẩu lại gặp tai nạn bỏ mình. Có thể nói những người thân cận bên cạnh nàng dường như đều gặp phải chuyện xấu. Còn Giang Tư....trừ người ấy, Giang Tư xem như là người đầu tiên bình yên ở lại bên cạnh nàng, cũng là người ở bên nàng lâu nhất, nhưng nàng cũng có chút sợ, có lẽ trên đời này thật sự tồn tại loại người "thiên sát cô tinh" như nàng.
Còn có người ấy, từ khi nàng đủ nhận thức cho đến khi nàng hai mươi mốt tuổi đã ở bên nàng lâu như vậy, nhưng hiện tại cũng đã biến mất rồi. Người ấy đã biến mất bao lâu? Tần Mặc Hàm nhìn vào bóng tối, trong lòng yên lặng thở dài, sáu năm ba tháng lẻ năm ngày. Kể từ lần sinh nhật mười lăm tuổi của nàng, người ấy sau khi chúc mừng sinh nhật cho nàng, về sau không còn xuất hiện nữa.
Người ấy đột nhiên xuất hiện và cũng đột nhiên biến mất như vậy. Hết lần này tới lần khác nàng chỉ có thể chịu đựng, bởi vì nàng không thể tìm được người ấy, thử hỏi một người chỉ xuất hiện trong giấc mộng, nàng biết đi tìm ở đâu bây giờ.
Thật ra thì bị quấy rầy, bị người chửi rủa, nàng cũng không phải là quá khổ sở, thế nhưng mỗi khi gặp chuyện nàng sẽ nhớ tới người kia, bởi vì người đó biến mất mới là nguyên do khổ sở của nàng.
Suy nghĩ lung tung một hồi, nàng mơ mơ màng màng ngủ, trong mộng nàng có chút mờ mịt đi khắp nơi, chung quanh sương mù bao phủ, trừ một ít sắc xanh biếc như ẩn như hiện, nàng cái gì cũng không thấy rõ. Thế nhưng nàng rất bình tĩnh, cứ thuận theo điều dẫn dắt trong lòng, vén ra tầng tầng sương mù, cuối cùng ở lớp sương mù kia nhìn thấy được một bóng dáng đỏ rực.
Tuy trên mặt rất bình tĩnh nhưng trong lòng Tần Mặc Hàm đang run lên. Trong đôi mắt lãnh đạm thoáng hiện ra một tia vui sướng.
Bóng dáng đỏ rực kia ngày càng rõ ràng, dần dần lộ ra một đường cong yểu điệu kiều diễm, mái tóc đen dài như thác, sợi dây cột tóc màu đỏ buông xuống. Đai lưng màu đỏ buộc vòng quanh ba tầng áo cùng màu, phảng phất yêu mị. Chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng có thể đoán ra bản thân nàng ấy câu hồn người như thế nào.
Tần Mặc Hàm kinh ngạc nhìn xem người ấy, tại khoảnh khắc nàng ta yêu kiều xoay người lại, trong nháy mắt tất cả sương mù đều tan đi, chỉ còn lại một mình nàng hiện ra rõ ràng giữa lớp sương mù, vô cùng chân thật.
Trên trán nữ tử kia có dấu ấn một đóa hoa diên vĩ, yêu diễm đỏ rực, cả khuôn mặt vẫn xinh đẹp mê người như trước đây.
Nhìn thấy Tần Mặc Hàm, trong mắt nữ tử kia mơ hồ có chút đau xót, xuất thần đánh giá người trước mắt, nhưng lại rất nhanh thay bằng nụ cười ôn nhu: "Mặc Hàm."
Tần Mặc Hàm nhẹ nhàng đáp một tiếng rồi chậm rãi đi tới, ánh mắt nàng lay động, ngưng thần tỉ mỉ nhìn chằm chằm người trước mặt, chẳng qua là không nói một lời.
Nữ tử ấy hiển nhiên không giữ được bình tĩnh như Tần Mặc Hàm, đôi mắt hoa đào dừng lại trên mặt nàng, vừa giống như buồn vừa giống như vui, một hồi lâu sau mới nhẹ giọng run rẩy nói: "Nàng trưởng thành rồi, rất xinh đẹp, cùng trước kia giống nhau."
Tần Mặc Hàm nghe thấy thế lông mày hơi chau lại, thế nào gọi là giống như trước kia.
Thấy nàng thật lâu không nói lời nào, hồng y nữ tử có chút bối rối: "Mặc Hàm...nàng, nàng không nhớ ta sao?"
Tần Mặc Hàm thở dài: "Đã hơn sáu năm nàng không xuất hiện, ta còn thật sự tưởng rằng khi còn bé ta có một giấc mộng hoang đường mà thôi."
Sắc mặc nữ tử có chút đau khổ: "Ta... Thật xin lỗi."
Tần Mặc Hàm nhẹ nhàng cười cười, lắc đầu một cái, cuối cùng nghiêm túc nói: "Nàng bây giờ có thể nói cho ta biết, tại sao nàng xuất hiện trong giấc mộng của ta, rồi tại sao nàng lại đột ngột biến mất lâu như vậy?"
Nữ tử ngước mắt nhìn nàng, nhưng là ôn nhu cười một tiếng, đến gần bên, thấp giọng nói: "Bởi vì ta thích nàng."
Tần Mặc Hàm sững sốt một chút, trên mặt hiện lên một tầng ửng đỏ, hơi thấp đầu xuống không nói lời nào, nàng ấy vẫn cứ như thế thích trêu chọc nàng, một lát sau nhẹ giọng nói: "Nếu thật như vậy, tại sao nàng bỏ ta đi?"
Hồng y nữ tử trầm mặc hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Ta không có cách nào ở mãi nơi này bên nàng."
Trong lòng Tần Mặc Hàm có chút trống rỗng nhưng cũng đã sớm dự liệu được, nàng cả đời này đều trải qua những điều vô vị, ngoại trừ bí mật này chưa từng thổ lộ với người khác, nàng bất quá chỉ là một người bình thường mà thôi, mộng cảnh hoang đường khiến cho người ta say mê này, làm sao nàng có thể hy vọng có được cả đời.
Nhưng trước mắt là nữ tử luôn trong giấc mộng cùng nàng lớn lên từng ngày, cũng là người đâu tiên trên thế giới này khiến nàng cảm thấy thuộc về. Không biết tại sao, từ ngày bắt đầu có ký ức, nàng đã thấy nữ nhân này hết sức quen thuộc, chỉ có ở bên cạnh người này, nàng mới có cảm giác mình đang sống.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn nữ tử trước mắt: "Cho nên, Chấp Mặc, nàng phải đi rồi?"
Nữ tử được gọi là Chấp Mặc khẽ run lên, đôi lông mày thanh tú nhíu một chút, nhẹ gật đầu, nhìn vào gương mặt đau xót của Tần Mặc Hàm, lúc sau nàng nhẹ giọng nói: "Nếu ta muốn mang nàng cùng đi, nàng có nguyện ý không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.