Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 37: Đến lượt Tần gia gia thay tôn nữ cướp nàng dâu



Tần Mặc Hàm ngược lại không cảm thấy không đúng, nghiêm túc nói: "Ta chờ một lúc liền muốn về Thượng Ung Thành, nàng sẽ nguyện ý cùng ta về Tần gia chứ?"
Tô Tử Ngưng có chút chần chờ: "Tần gia trước giờ không tùy tiện cho người ngoài đi vào, ta đi tới thích hợp sao?"
Tần Mặc Hàm ôn thanh nói: "Không sao, phụ mẫu ta cũng biết một ít chuyện liên quan đến nàng, hơn nữa chính ta mang nàng đi vào, càng là không ngại."
"Được." Nàng không muốn rời khỏi Tần Mặc Hàm, có thể cùng nàng ấy về nhà thì quá tốt rồi.
Sau khi nghỉ ngơi thỏa đáng, Tần Mặc Hàm mang theo Tô Tử Ngưng cùng mấy người Tần Phóng, từ truyền tống trận ở Hoành Châu trực tiếp về đến Thượng Ung Thành. Kiếp trước Thượng Ung là nơi Tô Tử Ngưng ít đặt chân đến nhất, bởi vì phần lớn các thế lực ở Tu Chân Giới đều ở đây, đến rồi dễ chuốc lấy phiền phức. Địa vực Thượng Ung lạnh giá, ra khỏi truyền tống trận, nhiệt độ không khí đột ngột giảm mạnh, Tô Tử Ngưng vừa mới đến, nhất thời không kịp thích ứng, rùng mình một cái.
"Nàng lạnh sao?" Tần Mặc Hàm tự nhiên phát hiện, thấp giọng hỏi.
"Ta chịu được, chỉ là vừa đến nên chưa thích ứng kịp thôi." Nàng đã Trúc Cơ kỳ, dĩ nhiên có thể kháng hàn, hơn nữa trước đây Mai Cốt Chi Địa kỳ thực cũng rất lạnh, một lúc liền sẽ quen.
Tần Mặc Hàm nhìn nàng khí sắc cũng còn tốt, gật gật đầu, đưa tay nắm chặt tay nàng, mang theo nàng lên phi kiếm. Thấy Tô Tử Ngưng hơi cứng đờ, nàng nhẹ giọng giải thích: "Bắc Xuyên Tần gia đại trận hộ sơn chỉ nhận người nhà họ Tần, cần ta mang nàng đi vào. Hơn nữa bên trong lạnh giá vô cùng, ta lo lắng không chu toàn, đã quên chuẩn bị cho nàng áo khoác, như vậy cũng ấm áp hơn chút."
Tô Tử Ngưng duy trì bình tĩnh, nhẹ nhàng đáp một tiếng, một nhóm bốn người cấp tốc hướng Bắc Xuyên mà bay tới. Đây là Tô Tử Ngưng lần thứ nhất bước vào Bắc Xuyên, nàng đứng trên phi kiếm, xuyên qua làn sương mù trắng xóa lạnh lẽo, phóng tầm mắt ra xa, trước mắt ngàn dặm đều là băng tuyết, những ngọn núi tuyết trải dài đến vô tận, cực kỳ tráng lệ hùng vĩ. Tô Tử Ngưng dù đã từng thấy qua vô số cảnh tượng kỳ vĩ trên đời, cũng không nhịn được cảm thán Tần gia chiếm cứ một khối bảo địa.
Tần Mặc Hàm vẫn không lên tiếng, nàng đứng phía sau Tô Tử Ngưng, yên lặng nhìn nàng ấy say mê thưởng thức phong cảnh xung quanh. Trên mặt nàng ấy tuy có chút tán tụng, nhưng trong đôi mắt cũng không nhiều kinh ngạc, khiến cho Tần Mặc Hàm cảm giác là nàng ấy đã nhìn qua rất nhiều thứ, cũng sẽ không vì cảnh trước mắt mà sững sờ.
Tầm Mặc Hàm rất yêu thích việc ở bên ngắm nhìn Tô Tử Ngưng, nhìn trên mặt nàng ấy trong con ngươi nhỏ bé tâm tình, nàng ấy đối với mình thường hay đỏ mặt, cho dù không đỏ mặt, trong đôi mắt vẫn có chút không được tự nhiên. Phần lớn thời gian, đôi mắt của nàng ấy trong suốt, xinh đẹp quyến rũ, nhưng có đôi khi, Tần Mặc Hàm phát giác bên trong đôi mắt kia che giấu rất nhiều tang thương cùng khổ sở, không giống cái tuổi này của nàng ấy. Đặc biệt ngày hôm đó nàng ấy gặp được Văn Nhân Thu, trong đôi mắt rõ ràng hiện lên cuồn cuộn sát ý, khiến nàng không cách nào hiểu thấu được.
Đang nghĩ ngợi, Tần Phóng ở bên mở miệng nói: "Tiểu chủ nhân, đến rồi."
Tô Tử Ngưng nhìn thấy bên dưới những tòa kiến trúc cổ xưa nối tiếp nhau trải dài, khí thế mạnh mẽ, phần lớn đều ẩn hiện bên trong băng tuyết, tráng lệ đẹp đẽ vô cùng. Tần Mặc Hàm lấy lại tinh thần, trong tay vung lên một khối huyền sắc lệnh bài, một đạo ánh sáng nhạt lóe lên, đoàn người lập tức xuyên thấu qua một bức tường vô hình, Tô Tử Ngưng liền đoán được đây chính là đại trận hộ sơn.
Tần Mặc Hàm vừa mới đáp xuống, các đệ tử Tần gia liền vội vàng chạy tới: "Bái kiến tiểu chủ nhân, mừng tiểu chủ nhân an toàn trở về."
Tần Mặc Hàm ra hiệu bọn họ đứng dậy: 'Đừng kinh động những người khác, ta trước tiên đi gặp gia chủ, các ngươi từng người bận rộn đi thôi."
"Vâng."
Đoàn người còn chưa tới chủ điện, phu thê Tần Chỉ Đình cùng lão gia gia Tần Bách Xuyên đã đứng ngoài cửa, nhìn thấy Tần Mặc Hàm, trên mặt bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm.
Chờ đến vào điện, Tần Bách Xuyên vẩy tay áo, lập tức thay đổi sắc mặt, trầm giọng quát lên: "Quỳ xuống!"
Tần Mặc Hàm không nói gì, yên tĩnh quỳ gối trong sảnh, Nhan Khuynh nhìn ra muốn nói lại thôi, cũng không dám nhiều lời.
Tô Tử Ngưng ánh mắt tối sầm lại, suýt chút nữa không nhịn được bước ra ngăn cản, nhưng nhận được ánh mắt Tần Mặc Hàm, liền miễn cưỡng nhịn xuống.
Tần Bách Xuyên thoáng nhìn qua Tô Tử Ngưng, rồi lại lạnh giọng đối với Tần Mặc Hàm nói: "Biết sai ở đâu sao?"
Tần Mặc Hàm sắc mặt bình tĩnh: "Thưa gia gia, tôn nữ biết."
"Gia gia đã ngàn vạn lần dặn dò, không cho tự ý dùng sức mạnh kia, con nhưng đem lời nói của ta bỏ đi, con không biết hậu quả thế nào sao? Con xem một chút thân thể con hiện tại...." Nói đến đây, Tần Bách Xuyên càng vừa đau vừa giận: "Con dĩ nhiên hao mất hai trăm năm tuổi thọ, vạn nhất con không đột phá được Kim Đan...con thật đúng là bất hiếu tôn!" Tần Bách Xuyên đã là Động Hư cảnh giới, lúc nãy nhìn thấy Tần Mặc Hàm linh lực tuy có hơi ngưng trệ, nhưng cũng không bị vết thương nặng nào, vốn là mừng rỡ, thế nhưng dò xét qua, suýt chút nữa liền muốn ngất đi, tôn nữ khỏe mạnh của mình, không ngờ chỉ còn lại hơn năm mươi năm tuổi thọ!
Hắn vừa nói, công đường mấy vị đứng ở bên đều thay đổi sắc mặt, Tô Tử Ngưng mặt mũi trắng bệch, bật thốt lên: "Không thể!" Bất chấp mấy người kia kinh ngạc nhìn nàng, nàng chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm Tần Mặc Hàm, muốn lấy được một cái đáp án.
Ánh mắt Tần Mặc Hàm ôn nhu trấn an nàng, lập tức cung kính nói: "Gia gia, người đã quên sao, con có thể." Một câu ngắn gọn, cơ bản là khẳng định với Tần Bách Xuyên. Tô Tử Ngưng cắn răng, trong lòng hoảng loạn không tả nổi, Tần Mặc Hàm thiên phú tuy cao, nhưng vạn nhất. . . Vạn nhất xuất hiện bất ngờ, Kết Đan hầu như rất nhiều người cả đời không bước qua được, người có thể trăm tuổi Kết Đan, toàn bộ tu chân đại lục, cũng chỉ có mấy người thiên phú xuất chúng mà thôi. Tần Mặc Hàm vốn đã trì hoãn hơn hai mươi năm, nàng ấy có thể sao?
Thấy nàng cuống lên, Tần Mặc Hàm khẽ chớp mắt, lấy ra một cái cái hộp nhỏ lặng lẽ cho nàng xem, Tô Tử Ngưng ngẩn ngơ, Thánh Liên? Đúng rồi, có Thánh Liên a! Tuy nói chỉ có hai cánh hoa, nhưng uy lực của nó không nhỏ, cộng với thiên phú của Tần Mặc Hàm, khẳng định có thể.
Trên người Tần Mặc Hàm có sức mạnh luân hồi, bọn họ đều biết, lúc nãy bởi vì quá quan tâm lo lắng cho nàng, họ nhất thời quên nghĩ đến, thế nhưng Tô Tử Ngưng lại hoàn toàn không biết. Trong lòng Tần Mặc Hàm cảm thấy hơi ái náy, bất quá chuyện này cũng chỉ có các vị trưởng bối ở Tần gia biết được, nàng hiện tại vẫn chưa thể nói cùng nàng ấy.
Mấy người Tần Bách Xuyên từ từ bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm, Tần Chỉ Đình chợt nghĩ đến cái gì, vội vàng hỏi: "Người hồn đã tìm được rồi sao?"
"Vâng, Tử Ngưng đưa cho con." Tần Mặc Hàm nhìn thoáng qua Tô Tử Ngưng, trả lời.
Tô Tử Ngưng thấy Tần Chỉ Đình ánh mắt chuyển hướng đến nàng, liền tiến lên thi lễ, nghiêm túc nói: "Vãn bối Tô Tử Ngưng, tham kiến các vị tiền bối. Trước đây vãn bối không biết hồn phách Mặc Hàm được các vị dẫn về Tần gia, cho nên mới hồ đồ giữ lại người hồn của nàng, không ngờ rằng lại mang đến phiền phức cho nàng như vậy, xin các vị thứ lỗi."
Tần Bách Xuyên đánh giá nàng một chút, ánh mắt thoáng dừng nơi cổ của nàng. Sắc mặt Tô Tử Ngưng liền ngưng trọng, tuy Tần Mặc Hàm nói rằng, bọn họ đều biết rõ sự tình, sẽ không để ý, thế nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút áp lực.
Bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt, Tần Bách Xuyên trong mắt liền có mấy phần ý cười, ôn hòa nói: "Tô cô nương nói quá lời, ngươi bản ý là vì muốn tốt cho nàng, Mặc Hàm có được một bằng hữu tốt như ngươi, chính là chuyện may mắn."
"Là Mặc Hàm trước đây rất chiếu cố vãn bối, vãn bối cũng chưa làm được gì để hồi đáp." Dứt lời, nàng nhìn Tần Mặc Hàm còn đang quỳ ở dưới, lại mở miệng nói: "Tần tiền bối có thể hay không để Mặc Hàm ngồi dậy, thân thể nàng còn chưa khỏe hoàn toàn."
Tần Bách Xuyên sững sờ, có chút bật cười, quay đầu giả vờ nghiêm túc đối với Tần Mặc Hàm nói: "Hôm nay vì chiếu cố tiểu bằng hữu của con, ta liền để lại cho con mặt mũi, còn không đứng lên, lần sau lại làm bừa, ta liền đem con giam lại."
Tần Mặc Hàm nheo mắt nhìn Tô Tử Ngưng, đáp một tiếng, đứng lên.
"Đây là phụ mẫu của Tần Mặc Hàm, đều là người nhà, con không nên câu nệ, còn ta, con cứ giống như Mặc Hàm, gọi ta gia gia là tốt rồi." Tần Bách Xuyên ý tứ rất rõ ràng, Tần gia là đem Tô Tử Ngưng nhét vào hàng ngũ người của mình. Tô Tử Ngưng vì Tần Mặc Hàm làm rất nhiều chuyện, bọn họ đều biết không ít, cũng nghe Tần Phóng kể qua, Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng lần đầu gặp gỡ liền hòa hợp vô cùng, bây giờ Tần Mặc Hàm còn dẫn nàng ấy tiến vào Tần gia, thái độ cũng rất rõ ràng. Nhân sinh hiếm thấy có một tình bằng hữu như sinh mệnh của mình, hắn tự nhiên cao hứng, không ngờ tôn nữ nhà mình có được một bằng hữu chân thành như vậy.
Tô Tử Ngưng dĩ nhiên thấy được thiện ý của Tần Bách Xuyên, cũng không gò bó nữa, ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn gia gia."
Tần Bách Xuyên cười đến từ ái, lập tức đối với Tần Mặc Hàm nói: "Ta cùng phụ mẫu con còn có việc muốn thương nghị, con mang Tử Ngưng đi dạo một vòng, tạm thời để nàng nghỉ ngơi ở trong viện của con. Còn có, người hồn cũng nên sớm ngày dung hợp, ta liền để bọn họ chuẩn bị một phen."
"Vâng, gia gia, Hàm Nhi xin cáo lui."
Tô Tử Ngưng cũng lễ phép lui xuống cùng Tần Mặc Hàm.
Tần Bách Xuyên nhìn các nàng rời đi, cảm khái nói: "Vị bằng hữu này của Hàm Nhi, thật không đơn giản."
"Có thể ở Mai Cốt Chi Địa chống đỡ hai mươi năm, còn đi ra rất hoàn hảo, quả thật không đơn giản." Tần Chỉ Đình cũng cảm khái.
Tần Bách Xuyên lắc đầu: "Còn không chỉ như vậy, nếu thông tin kia là thật, trên người nàng chẳng những có Tiên khí, hơn nữa vào Mai Cốt Chi Địa nàng vừa mới Trúc Cơ, bây giờ đã cùng Hàm Nhi không phân cao thấp. Một ngũ linh căn, lại có thể trong hai mươi năm đạt đến Trúc Cơ đỉnh cao, bằng cách tự mài giũa chính mình ở luyện ngục Mai Cốt Chi Địa, thật khiến người kinh ngạc không thôi."
Nhan Khuynh cùng Tần Chỉ Đình sững sờ: "Nàng Trúc Cơ đỉnh cao?"
"Ừ, tiểu nha đầu hết sức che giấu, bất quá không gạt được ta." Tần Bách Xuyên trong mắt tràn đầy ý cười, quay đầu nhìn phu thê Tần Chỉ Đình, lập tức lại nói: "Hàm Nhi của ta một đời kiếp nạn không ít, hi vọng vị bằng hữu này của nàng có thể ở bên tương trợ."
"Chỉ là, trên người nàng kia bí mật tựa hồ rất nhiều, sẽ không làm thương tổn Hàm Nhi?" Tần Chỉ Đình không ngốc, có thể ở Mai Cốt Chi Địa sống sót, chỉ dựa vào thiên phú vận may, tất nhiên là không đủ.
"Ha ha, Chỉ Đình, con không nhận ra sao, nàng che chở Hàm Nhi thế nhưng che chở đến mức không gì sánh được. Các con làm phụ mẫu còn chưa lên tiếng, nàng liền mau mau xin ta nhả ra, để Hàm Nhi ngồi dậy. Huống hồ, thân phận địa vị của Hàm Nhi rất đặc biệt,có một bằng hữu như thế, ai sẽ bỏ qua. Chờ Hàm Nhi khôi phục ký ức, bản thân nàng liền có thể kết luận, vị bằng hữu này của nàng, có đáng giá hay không giữ lại bên cạnh." Tần Bách Xuyên hiển nhiên không có chút nào lo lắng, trái lại vô cùng cao hứng.
Nhan Khuynh suy nghĩ một chút, đứa bé kia xác thực rất che chở Hàm Nhi, vừa nghe Hàm nhi tuổi thọ hao tổn, liền gấp đến độ đứng cũng không vững được, xem ra mình cùng phu quân đều có thể yên lòng.
Tần Mặc Hàm mang theo Tô Tử Ngưng rời khỏi đại điện, dọc theo đường đi thỉnh thoảng gặp phải Tần gia đệ tử, bọn họ nhìn thấy Tần Mặc Hàm, đều là một mặt kinh hỉ cùng cung kính mà vấn an. Tô Tử Ngưng không lên tiếng, nghiêng đầu đánh giá nàng ấy, này đãi ngộ, cùng nàng năm đó cuối cùng trở thành cái gọi là đại ma đầu, cũng không khác mấy.
Tần Mặc Hàm ngược lại tùy ý nàng đánh giá, cuối cùng nghiêng đầu hỏi nàng: "Đói bụng sao?"
Tô Tử Ngưng con mắt hơi mở, sờ sờ cái bụng, gật đầu: "Có chút."
"Vậy trước tiên đi tới phòng của ta, ta chuẩn bị cơm nước cho nàng, sau đó mới dẫn nàng dạo một vòng thưởng lãm."
Hai người tiến vào phía đông một tòa viện, sân không lớn, thế nhưng bố trí vô cùng tinh tế, chỉ là xem ra có chút lạnh lẽo cứng rắn, không có quá nhiều đồ vật linh tinh, thế nhưng thật phù hợp với tính cách của Tần Mặc Hàm.
Ngay lập tức, một thị nữ mặc quần áo nhạt màu chạy ra tiếp đón, trên mặt tràn đầy vui mừng: "Tiểu chủ nhân, người trở về?"
"Ừm, Lưu Tô, ngươi đi chuẩn bị chút cơm nước đưa tới, sau đó nhớ đem căn phòng sát vách thu dọn tốt. Vị này chính là Tô cô nương, là bằng hữu của ta, mấy ngày nay liền ở tại Mặc Viện." Tần Mặc Hàm đơn giản dặn dò vài câu, Lưu Tô hướng Tô Tử Ngưng hành lễ, liền lui xuống.
Nhìn thấy bố cục trong gian phòng của Tần Mặc Hàm, Tô Tử Ngưng hơi có chút giật mình, cách bày trí giống hệt như phòng nàng ấy ở Vô Cực Tông, khắp phòng đều là sách, ngoài ra chỉ có một cái giường lớn chạm trổ hoa văn tinh xảo, một bộ bàn gỗ tử đàn, vẻn vẹn thêm cái giá rửa mặt chải tóc của nữ nhi gia. Phía sau bình phong, trên giường được trang trí vô cùng tao nhã, nồng đậm khí tức thư mặc, nhưng rất hợp với Tần Mặc Hàm.
"Có thể coi là so với trước tinh xảo hơn chút." Tô Tử Ngưng mỉm cười nói.
"Hả?" Tần Mặc Hàm nghe có chút không hiểu, nghi ngờ hỏi lại nàng.
"Trước đây ở Vô Cực Tông, gian phòng kia của nàng so với bây giờ còn đơn điệu hơn, sạch bóng, không một vật dư thừa, so với phòng của nam nhân còn muốn gọn gàng hơn."
Tần Mặc Hàm nhíu mày: "Ta trước đây rất vô vị sao?"
Tô Tử Ngưng nhắc tới những chuyện trước đây, tâm tình tựa hồ rất tốt, trong con ngươi hiện lên một tầng ánh sáng nhạt, sóng mắt lưu chuyển, đây là nét quyến rũ phong tình mà ngày thường nàng vẫn hết sức thu lại, nàng hân hoan nói: "Nàng ngược lại không có vô vị, chỉ là khi đó nàng dùng thân thể Lâm Khinh Trần, cho nên không thích cùng người khác giao thiệp, hơn nữa tính tình đạm nhạt, không thích ở trước mặt người khác cười."
Không thích ở trước mặt người khác cười? Tần Mặc Hàm liền bắt lấy trọng điểm: "Yêu thích ở trước mặt nàng cười sao?"
================================
Tác giả có lời muốn nói:
Tần lão gia tử, lời không thể nói lung tung, về sau đủ khiến ngươi khóc ròng.
Tô vũ trực: Nàng bắt lấy trọng điểm cũng thật nhanh, ta chỉ nói nàng không thích cười với người khác thôi, nàng liền nói nàng chỉ thích cười ở trước mặt ta, nàng kêu ta làm sao chịu nổi đây (che mặt bỏ chạy).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.