Xuyên Sách Gả Cho Nam Phụ Hung Ác

Chương 121



Thịnh Hằng đã suy nghĩ kỹ về việc này, Dương Vu đồng ý cung cấp binh lực khi hắn đoạt vị, điều này rất có lợi trong tình huống gã không cưới được Tống Trừ Nhiên.

Dương Vu chỉ yêu cầu được mở rộng thương mại vào Tuất Kinh.

Nghi Nam là nơi thương mại phồn thịnh, và Lý Tử Yên lại quyết tâm theo gã, nên Thịnh Hằng đã đồng ý, đưa một vài người thân tín của tân thủ lĩnh Dương Vu vào Tuất Kinh.

Không lâu sau, vài người Nghi Nam bị g!ết, và những người Dương Vu này đã giả mạo những người Nghi Nam để sinh sống ở Tuất Kinh.

T.h.i t.h.ể đáng lẽ đã được chôn cất kỹ, nhưng lại xuất hiện trong sông sau trận lụt.

“Liệu có phải Thất đệ phát hiện ra điều này và lặng lẽ cho chúng ta một đòn cảnh cáo?” Thịnh Vinh lo lắng, trán rịn mồ hôi, thận trọng đặt câu hỏi.

Thịnh Hằng không nói gì, tự rót trà, nhẹ nhấp nước trà nóng, môi và lưỡi cảm nhận cơn bỏng rát, kích thích cảm quan của gã.

“Không, khoảng thời gian đó hắn chỉ bận rộn với Tống Trừ Nhiên, không có động thái nào khác.”

Chính vì vậy, gã càng hoang mang, nếu Thịnh Kỳ ở Tuất Kinh không có động thái nào, thì ai ở Nghi Nam phát hiện và can thiệp vào việc gã làm?

Người đó lại cố tình đối nghịch với gã, đào người bị g!ết lên và đặt giữa sông, cố ý gây ra lũ lụt để thu hút sự chú ý của Tuất Kinh thành?

Nếu là để đe dọa gã, lúc này cũng nên xuất hiện để thảo luận, nhưng đã qua hơn mười ngày mà không có động tĩnh gì.

Người đó không giống Thịnh Kỳ, mọi uy h.i.ế.p từ Thịnh Kỳ gã đều có thể phòng bị, nhưng nếu không tìm ra người làm việc này, gã cũng không biết cách đối phó.

May mắn sau đó gã đã an bài người thành công thương tổn Thịnh Kỳ, gã mới có cơ hội đến Nghi Nam để xử lý cục diện rối rắm này. Trước mắt, gã cần tìm một người chịu tội thay, gánh tội danh liên hoàn g!ết người, đổ tội cho người Dương Vu gây lên, để che giấu chuyện này thật kỹ.

“Lần này đi Nghi Nam, bổn hoàng tử tự mình đi trước, có lẽ cần vài ngày, thậm chí mười ngày nửa tháng, các ngươi phải chú ý nhất cử nhất động ở Tuất Kinh thành cho ta.”

Ánh mắt gã âm trầm, đảo qua ba người trước mặt: “Nếu lại có điều gì bại lộ, bổn hoàng tử trở về sẽ không tha cho các ngươi. Các ngươi đã làm gì, cũng không muốn để phụ hoàng biết được, phải không?”

Thịnh Hằng vốn thông tuệ, mọi việc gã đều giao cho ba người an bài, không để lại bất cứ nhược điểm nào cho mình. Dù có sự cố, gã cũng có thể chứng minh mình trong sạch, ngay cả khi ba người kia nhất quyết nói gã sai sử cũng vô ích.

Sau khi sắp xếp xong việc đi Nghi Nam, gã cho ba người rời đi, còn mình ở lại thư phòng suy tư.

Lần này đến Nghi Nam, gã nhất định phải tìm ra kẻ đứng sau gây ra lũ lụt, xem ý đồ của chúng là gì, liệu có thể mua chuộc hay không, hay chỉ là kẻ địch.

Hiện tại, gã khó khăn lắm mới có khởi sắc về binh lực, không thể để việc này làm hỏng thời cơ tốt.

Tiếng mõ canh ba vang lên, Thịnh Hằng mới nhận ra đã muộn, liền tắt đuốc rời thư phòng, dạo bước về phòng ngủ.

Gió đêm phơ phất, mang theo hơi ấm nhẹ nhàng.

Thịnh Hằng chắp tay sau lưng, bước đi dưới ánh trăng.

Trời cao dường như luôn chiếu cố gã, từ khi nhị ca ch//ết yểu, gã trở thành hoàng tử lớn nhất và có khả năng nhất lên ngôi vua.

Dù sau này Thịnh Kỳ mới lộ tài năng, nhưng ít nhất gã có dòng họ bên mẫu thân kiên cố đáng tin cậy, điều mà Thịnh Kỳ không có do mẫu thân của hắn qua đời sớm.

Ban đầu, gã định từ từ tiếp cận con gái Tống tướng quân, giành lấy trái tim nàng để đạt được binh quyền của Tống tướng quân, nhưng nàng lại thích Thịnh Kỳ.

Tưởng chừng vô vọng, khi đang tìm cách, thì người Dương Vu đã đến tìm gã.

Lần này, lũ lụt nguy hiểm vạn phần, Thịnh Kỳ lại bị phục kích và bị thương, trao quyền kiểm soát tình hình vào tay hắn.

Mọi việc dường như đã định sẵn, gã sẽ trở thành vị vua tương lai.

Thịnh Hằng an tâm bước vào viện phòng ngủ, thấy Lý Tử Yên đang chờ, ả vội chạy tới, gã khẽ nhíu mày.

Nữ nhân lúc nào cũng phiền toái, luôn muốn dùng những hành vi vô nghĩa để được gã đáp lại.

“Điện hạ trở về muộn như vậy, dân nữ đã nấu nước nóng, điện hạ tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm đi.”

Thịnh Hằng liếc nhìn Lý Tử Yên, không đáp lời, đi thẳng hướng tịnh phòng.

Cởi y phục, bước vào nước, Lý Tử Yên hầu hạ tắm rửa, gã toàn bộ không nói một lời, lặng lẽ suy tư.

Sau một lúc lâu, gã giơ tay kéo cánh tay mảnh khảnh của Lý Tử Yên, chỉ dùng sức nhẹ đã kéo ả vào ao, nhìn biểu cảm kinh hoảng của ả, gã đưa tay gạt đi mái tóc ướt trên mặt ả.

“Ngày mai, cùng ta đi Nghi Nam.”

Về phía Nghi Nam, gia đình Lý Tử Yên gã còn chưa hoàn toàn lợi dụng được, nên lần này sẽ tiện thể ghé thăm cha mẹ nàng. Với tính cách của Lý Tử Yên, cha mẹ ả chắc chắn cũng là người ham hư vinh.

Gã, một hoàng tử, đích thân tới, dù trao đổi chuyện gì, chắc chắn họ cũng sẽ đồng ý.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nhân cơ hội này, hắn sẽ thúc đẩy việc thương mại với Dương Vu, tạo nền móng cho bước tiến sau này.

Thấy Lý Tử Yên ngơ ngác nhìn mình, chưa kịp phản ứng, Thịnh Hằng cúi đầu hôn lên môi đỏ của ả, cắn nhẹ môi dưới, giọng mê hoặc, trầm thấp: “Không muốn?”

Lý Tử Yên lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: “Dân nữ rất vui, chỉ là nhất thời không phản ứng kịp. Cha mẹ dân nữ chắc chắn sẽ rất hạnh phúc khi biết điện hạ cùng dân nữ về Nghi Nam.”

Thịnh Hằng để Lý Tử Yên ngồi hoàn toàn trên đùi mình, hai tay ôm eo ả, nhẹ nhàng xoa nắn: “Vậy thì cùng ngươi về nhà thăm một chút, ta cũng có một số việc muốn bàn với phụ thân ngươi.”

Tác giả có chuyện muốn nói:

Lão Thất: Ta chỉ muốn diễn một chút, nhưng tất cả các cảnh kịch tính đều để cho Tứ ca diễn!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.