Xuyên Sách Gả Cho Nam Phụ Hung Ác

Chương 130



**Lần này chuyện với Thịnh Kỳ có lẽ kết thúc rồi chăng?**

Nghe từ ngữ khí của Thịnh Kỳ, Tống Trừ Nhiên có thể cảm nhận được hắn thật sự đang không vui. Nàng đứng ngoài cửa do dự nửa khắc, không biết có nên bước vào hay không.

Đang lúc do dự, cửa bị mở ra. Thịnh Kỳ đứng bên trong, mặt mày nhíu lại sâu, vừa định răn dạy, nhưng khi thấy nàng đứng trước cửa, đột nhiên sững người.

Môi hắn khẽ nhếch, đôi mắt thâm trầm khẽ run, thoáng hiện lên sự kinh ngạc và ngờ vực. Thịnh Kỳ dường như quên cả hô hấp, càng không nói nên lời. Cuối cùng, nàng là người phá vỡ sự im lặng này.

“Điện hạ khi thành thân nói muốn cùng ta hoà thuận, không để người khác thấy điều tiếng. Nhưng đã mấy ngày cố ý tránh mặt ta, buổi tối cũng không về phòng ngủ. Đây là muốn thế nào để hòa thuận? Hay điện hạ đã tính đến chuyện hòa ly?”

Nàng cố ý nhắc đến chuyện hòa ly, dù biết Thịnh Kỳ sẽ không thực sự muốn hòa ly, ngay cả khi nàng đang chọc giận hắn.

Quả nhiên, khi nghe vậy, Thịnh Kỳ mím môi, đôi mắt phượng càng thêm sắc sảo, nhìn nàng chằm chằm.

Tống Trừ Nhiên không sợ hãi, nàng bước qua Thịnh Kỳ vào thư phòng, nhìn thấy trên bàn đầy sách và tấu chương của Khang Thiệu Đế. Rõ ràng hắn thực sự bận rộn chứ không phải đang làm gì khác.

“Ta còn tưởng rằng điện hạ nhiều ngày ở thư phòng như vậy để viết thư hòa ly chứ” nàng nói không ngừng nhắc đến hòa ly, rồi thở dài, giọng trở nên u sầu “Thấy điện hạ thực sự bận rộn, ta yên tâm rồi. Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ rất nhiều, mới đoán được điện hạ vì sao giận ta.”

Nàng quay lại nhìn Thịnh Kỳ vẫn đứng ở cửa: “Ta làm tất cả những điều này vì hy vọng điện hạ tương lai thuận lợi, nhưng cũng vì muốn bảo vệ sự bình an cho Tống gia.”

Nàng vừa nói xong những lời này, liền thấy Thịnh Kỳ nắm chặt tay, vội vàng tiếp tục: “Nhưng ta là thê tử của điện hạ, ta thật sự muốn giúp đỡ điện hạ, mà không có ý khác. Đây chẳng phải xuất phát từ sự quan tâm sao? Ta quan tâm điện hạ, đau lòng điện hạ, nếu không thì tại sao ta không quan tâm người khác?”

Chính vì quan tâm, nàng mới dốc hết sức mình để giúp đỡ đối phương, lời này không phải là nói quá. Ngoài việc muốn thay đổi kết cục của câu chuyện, nàng cũng thật lòng muốn giúp đỡ Thịnh Kỳ.

Lúc nàng cố gắng ám chỉ Thịnh Kỳ rằng các thư sinh ở tư thục có vấn đề, điều đó xuất phát từ lòng lo lắng thật sự, không muốn Thịnh Kỳ bị phản bội.

Lời nói đau thương của nàng không hề giả dối, nàng chỉ hy vọng Thịnh Kỳ sẽ mau chóng nguôi giận.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Một lời giải thích đơn giản, quả nhiên làm ánh mắt sắc bén của Thịnh Kỳ dịu lại. Hắn buông nắm tay, đóng cửa, chầm chậm bước đến trước mặt Tống Trừ Nhiên.

“Còn có điều gì muốn nói?” Giọng nói này so với trước đã ôn hòa hơn nhiều. Tống Trừ Nhiên không khỏi cảm thán, vị hoàng tử cao cao tại thượng này thật dễ xoa dịu. Chỉ với vài lời, cơn giận đã tiêu tan hơn phân nửa.

Có lẽ vì hắn có tình cảm với nàng, nên khi thấy nàng yếu thế, hắn không muốn trách móc nữa.

Nàng chớp mắt, suy nghĩ kỹ thêm vài lời, rồi quay đầu nhìn chiếc giường đối diện án thư, chậm rãi nói: “Điện hạ đã nhiều ngày ngủ ở thư phòng này, giường nhỏ như vậy, điện hạ ngủ có thoải mái không?”

Thịnh Kỳ khẽ ho: “Không sao, giường này còn tốt hơn nhiều so với điều kiện ở quân doanh.”

“Ta đã đến đây, vậy sẽ chờ đến khi điện hạ xử lý xong công việc rồi cùng về.” Nói xong, nàng quyết định ngồi xuống giường. Giường này có vẻ nhỏ hẹp so với Thịnh Kỳ, nhưng với nàng thì vừa vặn “Điện hạ mau làm việc đi, ta sẽ ở đây chờ.”

Lời nàng nói không hề mang ý làm màu hay châm chọc, mà rất nghiêm túc. Nàng hiểu rằng dù mình có nháo hay không, cũng không thể làm phiền đến công việc quan trọng của Thịnh Kỳ.

Thịnh Kỳ dường như hiểu được suy nghĩ của nàng, không khuyên nàng về trước mà mang áo khoác của mình đến phủ thêm cho nàng, rồi trở lại bàn làm việc tiếp tục xử lý công việc.

Tống Trừ Nhiên nằm nghiêng nhìn Thịnh Kỳ chăm chú làm việc, trong lòng cảm thán rằng  người đàn ông khi nghiêm túc làm việc thực sự có một sức hút đặc biệt.

Ánh nến nhấp nháy chiếu lên Thịnh Kỳ, bóng dáng hắn đổ lên cánh cửa và cửa sổ, dù chỉ là hình bóng, cũng rất tuấn tú và ấn tượng.

Nhìn Thịnh Kỳ viết chữ, ngửi thấy mùi đàn hương nhẹ nhàng từ áo khoác, nàng cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy bớt căng thẳng nhiều.

Lần này chuyện với Thịnh Kỳ chắc là đã kết thúc rồi?

Nàng nghĩ Thịnh Kỳ xử lý công việc sẽ nhanh thôi, rồi họ có thể cùng nhau trở về. Nhưng không ngờ thời gian xử lý công việc lại lâu hơn dự kiến. Ban đầu nàng còn hứng thú nhìn Thịnh Kỳ làm việc, nhưng chẳng bao lâu sau, cơn buồn ngủ ập đến.

Khuỷu tay đặt trên bàn nhỏ, tay chống đầu, nàng buồn ngủ và gật gù như gà con mổ thóc.

Nàng không rõ mình đã ngủ khi nào, chỉ mơ hồ nhớ Thịnh Kỳ dường như đã đi đến bên nàng, nhìn nàng một lúc lâu.

Nửa tỉnh nửa mơ, nàng cảm giác mình được bế lên, và khi mở mắt ra, trời đã sáng, nàng đang nằm trên giường trong phòng ngủ.

Bên cạnh vị trí đã trống, chắc chắn Thịnh Kỳ đã đi làm từ sớm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.