Xuyên Sách, Hành Trình Tìm Kiếm Hạnh Phúc Hoàn Hảo Của Nữ Phụ

Chương 325



Buổi tối, Chu Lâm vẫn gọi điện thoại về cho Bạch Minh Châu.

Hai vợ chồng trò chuyện qua điện thoại.

Về chuyện của Cố Quảng Hạ, họ không nói nhiều, dù sao họ cũng đã giúp rồi, chuyện còn lại không cần nói thêm nữa.

Bạch Minh Châu chủ yếu hỏi thăm tình hình xử lý bên phía Chu Lâm.

“Chuyện lớn đã xử lý xong, chỉ còn lại một số chuyện nhỏ.” Chu Lâm nói.

“Chuyện nhỏ gì vậy?”

Chu Lâm cười nói: “Có một kẻ ngu ngốc dám nhòm ngó việc làm ăn của anh, hắn cũng không biết bản thân có cân lượng ra sao.”

Nghe giọng điệu này, Bạch Minh Châu biết mọi chuyện đã giải quyết gần xong, nên cô cũng yên tâm.

Tuy lúc nói chuyện với cậu út Cố và mợ út, cô tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng thực ra cũng chỉ là cô không muốn hai ông bà lo lắng.

Bởi vì như vậy trong lòng cô cũng sẽ lo lắng.

Khởi nghiệp và kinh doanh chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, mặc dù biết thành tựu của Chu Lâm là không thể đo đếm, nhưng quá trình này không hề đơn giản.

Mà giờ đây, cô lại cùng anh đi trên con đường này. Là người làm vợ, sao cô có thể không hiểu được những khó khăn của anh kia chứ?

Sao có thể không quan tâm, lo lắng được?

Tất nhiên Chu Lâm cảm nhận được sự quan tâm của vợ, trong lòng anh cũng ấm áp.

Bên ngoài bươn chải, phấn đấu chẳng là gì, anh đã sớm thấu hiểu những mối quan hệ xã hội.

Nửa đêm nằm mơ, thỉnh thoảng anh lại có những giấc mơ kỳ lạ.

Mơ thấy mình không có vợ, càng không có bốn đứa con trai ngoan ngoãn, hiểu chuyện như vậy, chỉ có một mình.

Một mình dốc sức làm việc, một mình ăn cơm, một mình ngủ.

Lúc tỉnh dậy vào buổi sáng, Chu Lâm còn thấy bản thân trong mơ thật đáng thương.

Vậy nên, vẫn là bản thân trong hiện thực hạnh phúc hơn, cái gì cũng có, cái gì cũng không cần lo lắng.

Cho dù sự nghiệp này không làm nữa, cho dù anh trắng tay, vẫn có vợ lo cho anh.

Vợ nói dù anh có thành kẻ trắng tay, cô vẫn có thể nuôi anh.

Sau khi trò chuyện với vợ gần nửa tiếng, anh mới luyến lưu cúp máy.

“Anh Lâm, hiện giờ người phụ nữ đó đang ở bên ngoài, anh có muốn gặp không?” Lý Thái Sơn bước vào, hỏi.

Vẻ dịu dàng trên khuôn mặt của Chu Lâm lập tức biến mất, anh bảo: “Để cô ta vào đi!”

Lý Thái Sơn liền cho người phụ nữ bên ngoài vào.

Đây là một người phụ nữ có vẻ đẹp dịu dàng, thanh tú, tuy không quá xuất sắc nhưng cũng ưa nhìn.

“Ông chủ Chu, tôi đã hoàn thành việc mà anh giao.” Người phụ nữ nói.

Lý Thái Sơn liền hỏi: “Mới chưa đầy nửa tháng, cô chắc chắn con cá đã cắn câu rồi sao?”

“Giám đốc Lý xem thường tôi rồi.” Người phụ nữ mỉm cười, bảo: “Loại người như vậy làm sao có thể chịu được vài lần khiêu khích của tôi chứ? Thậm chí tôi còn chưa dùng đến tuyệt chiêu đâu.”

Lý Thái Sơn nhìn về phía anh Lâm.

Chu Lâm liếc nhìn cô ta một cái rồi nói: “Sau khi chuyện thành công, cô có thể cao bay xa chạy, số tiền đã đồng ý đưa cho cô sẽ không thiếu một xu.”

“Ông chủ Chu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không khiến anh thất vọng!” Người phụ nữ nghe vậy lập tức đáp lại.

“Đi đi.” Chu Lâm khoát tay.

Lý Thái Sơn dẫn người phụ nữ ra ngoài, một lúc sau lại quay lại.

“Anh Lâm, tên nhóc đó được hưởng món hời lớn như thế còn dám nhòm ngó miếng thịt của chúng ta, chỉ bị như vậy có phải là quá hời cho nó rồi không?”

Chu Lâm cười lạnh: “Hời cho nó? Nó tưởng nó có thể đi ra khỏi vùng Tây Bắc này sao?”

Lý Thái Sơn sững sờ: “Anh Lâm, anh nói như vậy không phải là...”

“Nghĩ gì vậy?” Chu Lâm lườm anh ta, hỏi: “Tôi còn có thể tự làm bẩn tay mình sao? Cứ chờ mà xem, tôi sẽ khiến nó không thể nào yên ổn rời khỏi Tây Bắc được!”

Bên này xảy ra hai chuyện lớn, một là sập mỏ.

Do khai thác không đúng cách nên mỏ của Niên Viễn Phương đã bị sập.

Có bốn người thợ mỏ vì không kịp thoát ra ngoài nên đã thiệt mạng tại chỗ, vì vậy khi nhận được điện thoại, Chu Lâm đã lập tức đến xử lý ngay.

Anh không chỉ bồi thường một khoản tiền an ủi cao ngất ngưởng mà còn cam kết sẽ chu cấp cho con cái của bốn người thợ mỏ cho đến khi đủ 18 tuổi. Nếu chúng muốn học tiếp, anh sẽ hỗ trợ đến khi tốt nghiệp đại học.

Ai cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy, nhưng nếu sự việc đã xảy ra thì chỉ có thể xử lý thỏa đáng, giải quyết ổn thỏa.

Chuyện này coi như đã qua, nhưng lại nảy sinh một chuyện khác.

Chỉ vì mỏ của anh xảy ra chuyện, nên tên Dương Triết trước đây bị anh dùng “nam nhân kế” để tiễn đi đã có ý đồ.

Thế mà anh ta lại ghi nhớ vị trí hai mỏ quặng của Chu Lâm, có ý định muốn chiếm lấy.

Khi biết chuyện này, anh chỉ cười.

Đây là do anh ta dựa vào việc trở thành con rể nhà họ Cơ, nên muốn quay lại chiếm lấy địa bàn của Chu Lâm.

Dương Triết có chút thủ đoạn trong việc chiều chuộng phụ nữ, quả thực đã dỗ dành Cơ Mẫu Đan đến mức vui vẻ nở hoa, vì vậy không lâu sau hai người đã kết hôn.

Mặc dù hôn lễ không tổ chức lớn nhưng dường như hai người này vô cùng ngọt ngào.

Nhưng anh ta không ngoan ngoãn làm con rể nhà họ Cơ, lại muốn vội vã đi tìm chết, vậy Chu Lâm còn lý do gì không tác thành cho anh ta chứ?

Lúc trước dùng kế “tặng đàn ông”, giờ đây dùng kế “tặng phụ nữ.”

Để người phụ nữ này đi quyến rũ Dương Triết, quả nhiên không cần gì đến mỹ nhân tuyệt thế hay tốn sức mà Dương Triết đã sa vào lưới tình.

Ban đầu, Dương Triết đối xử tốt với Cơ Mẫu Đan chính là vì gia thế của cô ta, trước mặt người khác có chút vinh quang, nhưng sau lưng chua xót thế nào thì không cần nói cũng biết.

Trước mặt cô ta thì anh ta chính là một tên nô tài, có gì đáng nói về tôn nghiêm chứ? Anh ta cư xử hèn mọn, nịnh hót, quả thực vô cùng thấp kém.

Có một người phụ nữ dịu dàng đáng yêu nhào vào lòng anh ta, anh ta sẽ từ chối sao? Đặc biệt người phụ nữ này còn vô cùng dịu dàng, muốn gì được đó.

Điều này quả thực là khiến Dương Triết lấy lại được tôn nghiêm của một người đàn ông.

Vì vậy, chưa đến nửa tháng, hồn phách anh ta đã bị câu đi mất.

Chu Lâm không chần chừ nhiều, tối hôm đó, anh đã cho con cá mắc câu vào nồi nấu chín!

Buổi sáng ngày hôm sau Chu Lâm thức dậy liền nghe được tin tức tối hôm qua, Cơ Mẫu Đan đã dẫn người đi bắt gian.

Giữa lúc hỗn loạn, Cơ Mẫu Đan còn bị người phụ nữ đó dùng chai rượu đập vào đầu, khiến cô ta chảy khá nhiều máu, phải đưa thẳng đến bệnh viện.

“Số tiền còn lại đã đưa cho cô ta chưa?” - Chu Lâm hỏi.

“Anh Lâm yên tâm, đã đưa rồi.” Lý Thái Sơn gật đầu.

Đến cuối cùng Dương Triết cũng không biết rốt cuộc là mình bị đùa giỡn trong tay ai, bởi vì đến phút cuối người phụ nữ quyến rũ anh ta vẫn dặn anh ta mau chạy đi, nói lời đầy tình cảm rằng sẽ gặp nhau ở đâu.

Kết quả anh ta chờ trái chờ phải, không thấy bóng dáng cô ta, cuối cùng lại đợi được người của nhà họ Cơ.

Ngay cả cơ hội cầu xin cũng không có, anh ta đã bị đánh đến ngất xỉu.

Sau đó, không có sau đó nữa.

Cơ Mẫu Đan bị hủy dung, bởi vì ghét bỏ đứa con gái riêng này, cảm thấy cô ta thật sự chướng mắt nên bà cả nhà họ Cơ đã sắp xếp cho cô ta đi du học nước ngoài.

Bản thân Cơ Mẫu Đan không muốn, nhưng hiện nay du học đang là xu hướng, ngay cả Cơ đại gia cũng tán thành việc con gái này đi du học để trau dồi kiến thức.

Vì vậy, cô ta bị đưa ra nước ngoài, không còn gây ra được sóng gió gì.

Chu Lâm rất hài lòng với kết quả này.

Làm sao anh có thể bỏ qua cho Cơ Mẫu Đan? Chính là vì cô ta nghe lời Dương Triết đi đến nói với Cơ đại gia để anh ta có được công việc béo bở này!

Mà làm sao Chu Lâm lại biết được chuyện này? Đó là do anh đã nghe được từ tài xế và người giúp việc lúc đến nhà Cơ đại gia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-325.html.]

Anh còn tặng trà, rượu, và cá chép vàng.

Vì vậy, anh không chỉ muốn trừng trị Dương Triết, mà còn muốn trừng trị cả Cơ Mẫu Đan!

Nhưng tốt nhất là để cho bọn họ chó mèo cắn nhau mới là tốt nhất.

Niên Viễn Phương đến tìm Chu Lâm, chủ yếu là muốn hỏi xem, mỏ quặng bên kia còn có thể tiếp tục khai thác hay không?

Sau khi xảy ra chuyện đó, tất nhiên mỏ quặng bên kia đều phải ngừng hoạt động, nhưng hiện tại đang được xây dựng lại, bởi vì đó là một mỏ quặng lớn.

Chỉ là xảy ra chuyện như vậy, Chu Lâm không muốn hợp tác với Niên Viễn Phương nữa.

Đặc biệt là trong vài năm gần đây, tình hình bên này cũng trở nên phức tạp, nhà họ Cơ cũng không phải là không có kẻ địch. Vì vậy sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Chu Lâm đã chia tay với Niên Viễn Phương.

Niên Viễn Phương rất tiếc nuối.

“Anh cũng chỉ là đi trước thôi, tôi ở đây hẳn là cũng không làm được lâu nữa.” Chu Lâm nói vậy.

Cơ đại gia đã có ý đồ, trước nay vẫn là Cơ tứ gia bảo vệ anh, nên anh mới có thể yên ổn. Nhưng Cơ tứ gia đã chịu khổ ở trại cải tạo những năm đầu, thật sự phải chịu tội, trong vài năm gần đây tình trạng sức khỏe thực sự không tốt lắm, cũng không quản lý nhiều việc nữa.

Vì vậy, Chu Lâm cũng không nghĩ rằng mình có thể làm việc ở đây lâu dài, nhưng hiện tại vẫn chưa đến mức đó, vậy thì cứ tiếp tục kiếm tiền, dù sao cũng kiếm được rất nhiều tiền.

Cả ba công ty vận tải mà anh thành lập ở đây, mỗi công ty vận tải đều có sáu chiếc xe tải. Sau khi trừ đi các khoản chi phí, lợi nhuận anh thu được mỗi tháng là điều mà người bình thường không dám nghĩ tới.

Nhiều năm trôi qua, gia sản của anh đã đạt đến mức nào?

Trước đây nghĩ rằng có một triệu là có thể nằm im kiếm tiền rồi, nhưng bây giờ một triệu thực sự không là gì.

Trong vài năm qua, Niên Viễn Phương cũng kiếm được rất nhiều tiền.

Sau cùng, Chu Lâm cũng cho anh ta 25% lợi nhuận, quả thực là không ít.

Cũng không phụ lòng anh ta đã cống hiến ở đây.

Sau khi hợp tác với Chu Lâm trong việc kinh doanh ở đây, mỗi năm Niên Viễn Phương chỉ về quê một lần, vào dịp cuối năm.

Thời gian còn lại anh ta chủ yếu ở đây phụ trách đội xe.

Mặc dù vợ chồng Niên Viễn Phương và Hứa Nhã ở gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng thu nhập của anh ta lại rất cao, nên cũng không sao.

Nhưng mà, nếu Chu Lâm đã không muốn hợp tác nữa, Niên Viễn Phương cũng không có ý định ở lại đây nữa.

Mặc dù anh ta cũng hơi tiếc nuối, nhưng đã kiếm được nhiều tiền rồi, anh ta cũng định về quê yên ổn sống bên vợ và các con.

Trong những năm qua, anh ta và Chu Lâm cũng hợp tác rất vui vẻ.

Trước khi đi, anh ta đã hỏi rằng nếu sau này có dự án, có thể hợp tác tiếp được không?

Chu Lâm đồng ý, Niên Viễn Phương là một đối tác thực sự rất tốt.

Anh ta quản lý đội xe không bao giờ để Chu Lâm phải lo lắng, thực sự rất có trách nhiệm, cũng không bao giờ giở trò gì đó, tuy ít nói nhưng làm việc rất đắc lực, đương nhiên không còn gì để nói.

Chỉ hợp tác với anh ta trong vài năm qua cũng đã đủ cho anh kiếm được nhiều tiền rồi. Gần đây, anh dự định sẽ tự mình làm ăn.

Bởi vì anh có linh cảm rằng nơi đây không thể hoạt động được thêm vài năm nữa, anh phải tiếp tục củng cố thực lực của mình trong những năm cuối cùng này.

Sau khi Niên Viễn Phương trở về, những người trong đội xe ban đầu vẫn ở lại vì họ muốn tiếp tục làm việc ở đây.

Mức lương ở đây khá cao, bên ngoài hầu như không có nơi nào trả lương cao như vậy, công việc cũng ít, cho nên nếu Chu Lâm giữ họ lại họ đương nhiên sẽ đồng ý.

Bởi vì sau nhiều năm trôi qua, họ đều đã lập gia đình và có con cái, gia đình chỉ dựa vào tiền lương của họ để sinh sống.

Không thể tùy tiện thôi việc.

Sau khi nơi đây hoạt động trở lại, Chu Lâm cử chồng của Lý Đại Ni là Dương Quân đến quản lý.

Anh trả cho cậu ấy mức lương quản lý cao, không tính chia hoa hồng.

Nhưng mà chuyện ở bên này cũng không đơn giản như vậy, còn rất nhiều chuyện giao tiếp khác, không phải chỉ có những chuyện này, mọi chuyện ở đây rất phức tạp.

Nếu không thì Cố Quảng Thu, Lý Thái Sơn, thậm chí Niên Viễn Phương sẽ không cực kỳ khâm phục anh.

Đây không phải là bát cơm mà người bình thường có thể ăn được, nhìn Chu Lâm có vẻ như không làm gì cả, sau khi giải quyết xong chuyện ở đây thì về nhà, nhưng nếu không có anh đi tiếp rượu trên bàn tiệc, họ đừng hòng làm ăn được.

Chỉ là Chu Lâm hơi lo lắng.

Bởi vì theo thời gian, cái bụng của anh lại có xu hướng nhô ra ngoài, chẳng lẽ sau này anh sẽ biến thành những người bụng phệ hay tụ tập nhậu nhẹt như vậy sao?

Đây quả thực là một điều đáng sợ.

Chu Lâm quyết tâm giữ gìn vóc dáng đẹp của mình, tuyệt đối không để bản thân trở nên như vậy, vợ sẽ chê anh.

Vì vậy, anh trực tiếp nhờ Dương Quân dạy anh tập võ và những thứ khác, trong thời gian bận rộn ở đây, anh cũng không hề quên tập luyện.

Đến nỗi khi trở về thủ đô, Bạch Minh Châu vậy mà lại phát hiện, cái tên này lại trở nên oai phong hơn không ít.

Bởi vì gia đình hạnh phúc, cuộc sống sung túc, nên anh có dấu hiệu hơi phát tướng.

Nhưng Bạch Minh Châu cũng không quan tâm, dù sao sờ vào cái bụng mềm mại của anh cũng có cảm giác rất tốt.

Tuy nhiên, lần này trở về, bụng anh đã cứng rắn, có cơ bụng rồi, tuy chỉ có sáu múi chứ không phải tám múi, nhưng đây cũng là cơ bụng có cảm giác cực kỳ tốt!

“Còn đi tập thể dục à?” Bạch Minh Châu Mai sờ soạng cơ bụng của anh một cách thích thú và nói.

Chu Lâm nhìn thấy bộ dạng này của vợ, liền biết cô thích điều này.

“Anh không tập gì cả, vốn dĩ đã như vậy rồi” Anh đáp.

Trước đây khi còn trẻ, đúng là như vậy, không cần phải tập luyện quá nhiều, nhưng sau này thì không còn như vậy nữa.

Tuy nhiên, sau khi tập luyện, nó lại xuất hiện trở lại.

Bạch Minh Châu Mai liếc nhìn anh một cách tinh nghịch, nhưng không thể không nói rằng, cô thực sự thích nó.

Chu Lâm không chỉ khiến cô thích, mà còn khiến cô hưởng thụ.

Anh vốn dĩ đã mạnh mẽ, sau khi tập luyện lại càng mạnh mẽ hơn, khiến Bạch Minh Châu không khỏi cảm thán.

Cũng chẳng trách trước đây lại có nhiều hôn quân đến vậy, thử tưởng tượng xem nếu cô là nữ đế, trong hậu cung có nhiều nam sủng như Chu Lâm, họ lại có đủ tài năng như cầm kỳ thi họa, có thân hình đẹp với cơ bụng, cơ ngực, cùng với tài năng xuyên tạc văn chương để quyến rũ cô, liệu cô có thể giữ vững bản thân được không?

E rằng hơi khó.

“Vợ ơi, em dạy con rất tốt. Mấy anh em chúng nó rất đoàn kết và yêu thương nhau.” Chu Lâm ôm vợ cảm thán.

Bạch Minh Châu nhướng mày, hỏi: “Anh nói thế là sao?”

Chu Lâm liền kể về chuyện nhà họ Cơ.

Đây quả thực là ví dụ điển hình cho câu “có thể cùng chung hoạn nạn, nhưng không thể cùng hưởng vinh hoa.”

Lúc mới đầu mọi thứ còn tốt đẹp, nhưng vài năm trở lại đây, mối quan hệ giữa bốn con rồng nhà họ Cơ đã trở nên xa cách.

Ban đầu giữa bọn họ mọi chuyện vẫn ổn, nhưng vợ con họ lại không chịu yên mà âm thầm tranh giành lẫn nhau, chẳng khác nào kẻ thù.

Vì vậy, nhìn bề ngoài nhà họ Cơ vẫn ổn, nhưng bên trong thực sự đã bắt đầu tan rã.

Chu Lâm ít khi đến nhà họ Cơ, nhưng anh lại nắm rõ mọi chuyện ở đó nên anh mới không tiếp tục hợp tác với Niên Viễn Phương mà tự mình làm ăn.

Thực sự họ chỉ có thể kiếm tiền thêm vài năm nữa thôi.

Nhưng Bạch Minh Châu không hề bất ngờ, cô nói: “Đến một giai đoạn nhất định, gia đình nào cũng sẽ như vậy. Ngay cả con cháu của chúng ta sau này, có lẽ cũng sẽ như vậy, đó là điều không thể tránh khỏi.”

Chu Lâm cười, bảo: “Con cháu sau này anh không quản được, nhưng chỉ mong con trai chúng ta đừng vướng vào những chuyện như vậy.”

Bạch Minh Châu mỉm cười, đáp: “Mấy đứa con trai của chúng ta sẽ không làm vậy đâu.”

“Vợ à, có em thật tốt.” Chu Lâm ôm vợ vào lòng và hôn lên trán cô.

Vợ đã cho anh một cuộc đời tuyệt vời, cũng đã cho anh bốn người con trai ngoan ngoãn và đáng yêu như vậy.

Cả đời này, anh thực sự rất hài lòng, rất mãn nguyện.

Nhưng không chỉ Chu Lâm hài lòng, Bạch Minh Châu cũng sống rất hạnh phúc.

Bất kể là trước đây ở nông thôn hay bây giờ ở thủ đô, anh luôn hy sinh cho gia đình nhưng chưa bao giờ nhắc đến sự vất vả của mình.

Một người đàn ông như vậy, làm sao cô có thể không yêu?

Trong lòng họ đều chứa đựng đối phương, dù đã là vợ chồng mười mấy năm, hai người vẫn ngọt ngào như thuở mới cưới, không hề thay đổi chút nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.