Xuyên Sách Làm Vợ Tổng Tài

Chương 18: 18: Ngu Ngốc




Thanh âm chát chúa vang lên khiến đầu óc Tư Từ Phàm choáng váng.

Không phải thể lực hắn yếu mà do Trình Diệu Vi không phải là cô gái bình thường.
Trình Diệu Vi cô từ nhỏ đã yêu thích thể thao, đam mê vận động, từng học qua boxing, giành được nhiều giải thưởng lớn nhỏ trong các cuộc thi võ thuật.

Vì vậy, cô biết lợi thế của mình ở đâu và tận dụng nó.
“Ui da!”
Tư Tử Phàm khẽ nghiêng đầu, mắt nhắm nghiền, rít lên một cái, máu bắt đầu chảy ra từ khóe miệng.

Hình ảnh phản chiếu trong gương khiến tài xế không tin vào mắt mình, định mở miệng nhưng không sao thốt ra được lời nào.

Một người con gái yếu ớt như Trình Diệu Vi làm sao có thể đánh cậu chủ ra nông nổi này? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tài xế cũng không thể tin được.
Cơn đau đã dịu đi một chút, Tư Tử Phàm đứng dậy, mắt nhìn Trình Diệu Vi.
Chỉnh đốn lại quần áo, sửa sang đầu tóc cho chỉn tề, cô lên tiếng cảnh cáo Tư Tử Phàm:
“Anh Phàm, anh làm gì cũng được nhưng không thể sỉ nhục tôi.


Nếu anh không thích tôi, chúng ta có thể ly hôn nhưng không có bằng chứng cụ thể, đừng tùy tiện đổ tội cho người khác.

Nói tôi ngoại tình, há chẳng phải bôi nhọ danh dự của tôi sao?”
Từng câu từng chữ cô nói đều hết sức rõ ràng, có điên mới không hiểu được Trình Diệu Vi đang vô cùng tức giận.

Nhận thấy bầu khí căng thẳng, ngột ngạt, tài xế từ từ giảm tốc độ.
Tư Từ Phàm lấy mu bàn tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, le lưỡi li3m láp, mùi tanh của máu sộc lên mũi.

Không thể tin được, chỉ một cái tát, cô đã hoàn toàn hạ gục d*c vọng của anh.
“Trình Diệu Vi, Dương Tuấn Phong cho cô dũng khí này sao?”
“Dương Tuấn Phong là ai?” Cho đến lúc này, Trình Diệu Vi chưa cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Đến bây giờ mà cô định giả ngu với anh sao? Chiêu này quá cũ rồi.
“Cô và hắn vào cùng vào khách sạn JK qua đêm rồi không ra! Có muốn tôi cho cô xem video không?”
Lúc này, tài xế dừng xe lại bên đường, có ý muốn khuyên can vợ chồng họ: “Cậu chủ, tiểu thư, hai người cứ từ từ nói chuyện.”
“Im lặng!”
“Im lặng!”
Cả hai đồng thanh lên tiếng, hai chữ đó chính là tín hiệu không cho kẻ khác xen vào cuộc trò chuyện của họ.
Trình Diệu Vi nhìn chằm chằm vào mặt Tư Tử Phàm, hùng hồn nói:
“Đoạn video gì, cho tôi xem, là người tên Trình Diệu Lan đưa cho anh sao?”
Cô nghĩ, đây có lẽ là cơ hội tốt để lật ngược tình thế, hy vọng giải quyết được mâu thuẫn giữa hai người, thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với nam chính.

Chỉ khi làm được điều này, cô mới có thể hoàn thành được các nhiệm vụ của mình.
Không đơn giản như những gì cô tưởng tượng, Từ Tử Phàm lạnh lùng nhìn cô:.

“Cút đi!”
“Còn đoạn video thì sao? Tôi muốn…”
“Ra khỏi xe!” Anh ra lệnh.
Mỗi lần nghĩ tới đoạn video đó, lửa giận của Từ Tử Phàm bốc lên ngùn ngụt, hận đến mức muốn vươn tay ra bóp cổ cô đến chết.

Bây giờ, để cô đi chính là bảo vệ cô.
“Cút!”
“Đi thì đi! Làm gì căng?”
Bị anh xua đuổi, cô tức giận đẩy cửa rồi bước xuống xe.

Ngay khi người cô vừa thoát ra khỏi không gian chật hẹp của xe ô tô, Tư Tử Phàm liền giật cánh cửa đóng sầm lại, lớp kính thủy tinh đã xuất hiện những vết nứt.
“Cậu chủ, chỗ này rất khó bắt taxi.”
“Lái xe.” Không màng tới việc Trình Diệu Vi sống chết ra sao, anh lạnh lùng ra lệnh, bỏ mặc cô tại đó.
“Cút đi!” Trình Diệu Vi tức giận đá vào bánh xe.
Bánh xe từ từ chuyển động, Trình Diệu Vi nhìn anh ta qua gương chiếu hậu rồi lớn tiếng mắng mỏ:
“Đẹp mà không có não.

Bà đây đếch cần! Biến!”
Đợi đến khi xe mất hút khỏi tầm mắt, cô mới thôi chửi rủa Từ Từ Phàm.

Lúc này, cô lần mò trong túi quần định tìm điện thoại xem giờ thì nhận ra nó đã rơi trong xe.

Đúng là xui xẻo! Mọi chuyện thật tệ hại.
“Chết tiệt! Tên hỏng não nhà anh!”
Trình Diệu Vi ra ngoài không mang túi, chỉ mang theo điện thoại di động vì cô nhìn thấy trong ví điện tử của mình có cả tỷ.


Nơi cô đang đứng là gần đường cao tốc, các phương tiện giao thông đều di chuyển rất nhanh, không có ý định dừng lại.
“Đồ nam chính máu lạnh!”
Trình Diệu Vi tức giận, giậm chân tại chỗ, nghiến răng nghiến lợi mà chửi kẻ đã đẩy cô vào tình huống oái oăm này:
“Nếu không phải vì số tiền đó, tôi nhất định sẽ dạy cho anh một bài học.

Tư Tử Phàm, anh đúng là đồ khốn nạn, đồ không có lương tâm, đồ… đồ vô giáo dục.”
Bây giờ chặn xe cũng vô ích, Trình Diệu Vi cô chỉ có thể đi học một bên đường để cầu may.
Vừa lững thững đi được vài bước, cô đã nghe thấy tiếng còi xe vang lên.

Quay người lại, Trình Diệu Vi thấy chiếc xe màu đen quen thuộc đang tiến về phía mình.
“Tiểu thư, mau lên xe đi, ở đây không thể đón được taxi.”
Khẽ cúi đầu nhìn vào trong xe, cô hỏi: “Anh ta đâu?”
“Cậu chủ đã xuống xe ở ngã tư phía trước, để tôi quay lại đón cô.”
Ban nãy, khi xe vừa chạy được vài trăm mét, Tư Tử Phàm đã nhìn thấy điện thoại di động của cô bị rơi ở ngay bên cạnh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.