Xuyên Sách Mạt Thế Chỉ Làm Người Qua Đường Giáp

Quyển 1 - Chương 12: Ám vệ (nhất)





Nghĩ vậy, trên mặt An Nhạc hiện lên một nụ cười vô cùng xinh đẹp, thầm bổ sung ở trong lòng nói, không thì, ta sẽ cho các ngươi thử xem kết cục phản bội ta!


Nhưng nếu có thể thông qua khảo nghiệm của ta, ta chắn chắn sẽ đem bọn họ trở thành người nhà chân chính để hiếu thuận, từ đó trở đi, ta sẽ là chỗ dựa và kiêu ngạo của các ngươi, chắc chắn sẽ đem bọn ngươi bảo hộ thật tốt, sắp xếp ổn thỏa, bảo vệ chu đáo, sẽ không để các ngươi sợ, không để các ngươi khổ, không để cho các ngươi sống lưu lạc, sẽ làm điểm tựa cho các ngươi. Cho dù là Mạt Thế, cũng phải để cho các ngươi trải qua những ngày tốt nhất, sẽ không cho bất kì kẻ nào sỉ nhục các ngươi, trợ giúp các ngươi trường thành, thành một thế hệ cường giả, để lại truyền kỳ thuộc về chính mình, có cuộc sống của chính mình, không chịu kìm hãm bởi bất kì người nào, nhất định sẽ không để cho các người có kết cục giống như trong sách.


Nghĩ đến đây, trong mắt An Nhạc xẹt qua một tia kiên định cùng ấm áp.


Uhm, An Nhạc nhìn đồng hồ đeo tay, tám giờ sáng, cách giờ cơm tối còn khoảng mười giờ, bá bá thẩm thẩm giờ hẳn là biết được tin mà Tiểu Nhất báo, trước giờ cơm tối nhất định sẽ tới. Còn giờ, ân, cách giờ cơm tối cũng còn lâu, cho nên trong khoảng thời gian này, phải dốc sức lợi dụng, không thể lãng phí!


Nghĩ như vậy, An Nhạc lập tức xoay người, hai mắt tỏa sáng....


Nhào đến trên chiếc giường lớn màu hồng, ngủ, chỉ chốc lát sau, hô hấp liền đều đều đi. (Nguyệt: tỷ có thể sánh bằng Nobita ở phương diện này rồi!)


Ở góc tối, Nhị Tam Tứ Ngũ Lục Thất Bát Cửu Thập đều bắt cảm khái với sự nghiệp ngủ của chủ nhân, mới vừa rồi chủ nhân còn vẻ mặt tà mị điên loạn bá khí, vậy mà chỉ dính vào giường một lần liền ngủ, nhưng mà, bọn họ chỉ có dũng khí than thở ở trong lòng, không hề dám để biểu lộ ra.


Đúng vậy, không dám, những người ở tại đây đều là đứng dầu ở huấn luyện doanh của hai nhà, không ngờ lại bị phái tới để nhận một tiểu oa nhi ba tuổi làm chủ, tuy rằng không phục nàng, nhưng nàng vẫn là chủ tử của bọn họ, nên họ cũng làm hết phận sự để bảo hộ cho nàng, mặc dù là họ không tình nguyện.


Mà người hai nhà cũng biết sẽ có chuyện này, nhưng mục đích của họ là bảo vệ an nguy cho nàng, về chuyện bọn họ phục hay không phục, không phải là họ không muốn giúp nàng, nhưng mà muốn cho ám vệ thật sự trung thành với chủ nhân chỉ khi nàng có thể làm cho bọn ám vệ tin phục mới được.


Nhưng mà, người hai nhà không biết rằng An Nhạc đã sớm giải quyết chuyện này.


Tuy thân thể An Nhạc rất kém cỏi nhưng không thể chịu nổi người có dị năng a, dị năng hệ Tinh Thần sau cấp năm có thể hình thành thực thể, chứ đừng nói dị năng của An Nhạc đã muốn cấp mười hai viên mãn.


Nghĩ đến cảnh tượng ngày đó, tâm tình các ám vệ đều phức tạp vạn phần....


================================


"Các ngươi chính là ám vệ của ta sao!"


"Vâng....." Biết rõ rồi mà còn cố hỏi. --_--


"Các ngươi tên là gì?"


"Thỉnh chủ nhân ban tên cho...." Tên đáng thương của chúng ta a. t^t


"Nghe nói các ngươi có mười ngươi."


"Đúng......" Không nhìn thấy sao. ╰_╯ ╬


"Được, vậy kêu, Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ Lục Thất Bát Cửu Thập ."


"Tạ ơn chủ tử ban tên." Chính là cố ý đi. đúng không! Σ(っ°Д°;)


"Nghe nói các ngươi không phục ta?"


"............."
"Ám vệ không thể nói dối chủ nhân nha!"


"Đúng........" Cắn răng. ╰_╯ ╬


"Ta muốn làm cho các ngươi phục ta, chỉ có vậy các ngươi mới có thể trung thành với ta!"


"Không sai....." Xem ngươi làm sao bây giờ! Thiết ~~


(Nguyệt: Ha ha, một đám ngu.)


Vì vậy, An Nhạc tiến hành với mỗi người bọn họ một lần giáo dục yêu thương....


"Rất tốt, chỉ cần các ngươi có thể chạm vào góc áo của ta, ta sẽ để cho các ngươi trở về huấn luyện doanh." An Nhạc nhún vai, không sao cả đối mặt với mấy vẻ mặt phức tạp của thanh niên ám vệ.


Cuối cùng, đại biểu một tiểu thế hệ bọn họ mạnh dạn hỏi: "Thật vậy sao? Chỉ cần ta chạm vào được góc áo của ngươi, ngươi sẽ để cho chúng ta trở về."


"Không." Thấy Tiểu Thập vẻ mặt giận dữ trừng nàng, những người khác cũng một bộ dáng quả nhiên, chỉ có lớn nhất là Tiểu Nhất và Tiểu Nhị bình tĩnh, giống như không hề nghe thấy gì, cúi đầu, bộ dáng cung kính, vô cùng giống như đang nghe nàng lời nói kế tiếp, nàng thưởng thức xong biểu tình của mọi người, tựa tiếu phi tiếu (*) không tiếp tục nhìn Tiểu Nhất và Tiểu Nhị, cũng không nên tiếp tục ác thú nữa.


(*) Tựa tiếu phi tiếu: giống cười nhưng không cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.