Xuyên Sách Mạt Thế Chỉ Làm Người Qua Đường Giáp

Quyển 1 - Chương 32: Sinh nhật (nhị)





Tám giờ tối, hội sở tư nhân của Lưu gia.


Lúc này, đèn đuốc sáng rực, khách mời lần lượt đến, người được mời đương nhiên thân phận sẽ không thấp, những người được mời cơ hồ đã đến hết, mà người đồng ý đến được chia làm hai loại, một là loại tới nịnh bợ hai nhà Lưu Triệu và thuận tiến đến kết bạn với một số người, một loại khác là không muốn làm mất mặt mũi hai nhà Lưu Triệu, hơn nữa đối với tiểu công chúa tuyệt sắc vô song trong truyền thuyết rất là tò mò muốn kiến thức.


Khi yến hội chuẩn bị bắt đầu, một chiếc ô tô tráng lệ điệu thấp dừng ở trước cửa, là số lượng có hạn của năm nay, khi mọi người tự hỏi người trong xe là ai, cửa xe mở ra, tài xế đi đến một chấp sự mặc âu phục màu đen, đeo kính đen, tuy nói là chấp sự, nhưng phong thái quanh thân cũng không phải người bình thường có thể so sánh.


Vị chấp sự này đi nhanh đến bên cạnh xe, mở cửa xe phía sau bên phải ra, lùi đến một bên, giơ tay lên trước cửa xe, tránh cho người trong xe khi đứng dậy sẽ va chạm.


Lúc sau, xuất hiện đầu tiên là một bàn chân, tiếp theo là cả người, người đó một thân âu phục đen, một đôi giày da đen sạch sẽ tựa như không có một chút bụi dính lên, người nào sáng suốt chỉ nhìn thôi thì cũng biết người này cả thân giá trị xa xỉ, đôi giày da kia có thể làm cho người ta tán cả gia tài cũng không mua được một đôi.


Tiếp tục nhìn lên, tóc đen mắt đen, môi mỏng khẽ nhếch, dung nhan giống như thiên thần có thể làm cho tất cả mọi người ảm đạm thất sắc, tựa hồ không ai có thể lấy đi phân nửa hào quang bên cạnh hắn, âu phụ ôm sát người, cà vạt đeo chỉnh tề, tóc cũng chải vuốt cẩn thận tỉ mỉ, rõ ràng cách ăn mặc cứng nhắc như vậy nhưng đến trên người hắn lại có một hương vị cấm dục.


Có một ít nữ nhân nam nhân không biết hắn muốn đánh chủ ý đến vị này, nổi bật đẹp trai lại còn là Kim tiên sinh, huống hồ bên cạnh vị tiên sinh này không có bạn gái, ngay cả bạn nam cũng không có, mà nhóm người nhận ra hắn đều muốn cẩn thận nhắc nhở người có quan hệ tốt bên cạnh mình, đem lịch sử sự tích của đối phương đều nói ra hết, để cho các nàng thu lại tiểu tâm tư, đừng để đến lúc đó ăn trộm gà cũng không được mà còn mất đi nắm gạo.


Ân, về phần nói gì, cái này cũng rất nhiều à, ví dụ như:


Nam nhân kia là Mặc Hàn, gia chủ đương nhiệm của Mặc gia;


Hắn là người đàn ông độc thân hoàng kim, đến giờ cũng không có yêu đương bao giờ, bên cạnh hắn ngay cả tình nhân nam nữ cũng không có, giữ mình trong sạch đến nỗi khiến người ta căm phẫn;


Hắn có tính khiết phích (*) nghiêm trọng, không bao giờ để cho người khác động đến hắn dù chỉ một chút, từng có một nữ nhân đụng phải góc áo của hắn, hắn liền cho người đem cánh tay đụng đến góc áo của hắn chặt đứt, sau đó đem quần áo một số người cả đời không mua nổi kia ném vào thùng rác, chấp sự bên cạnh hắn hiểu chuyện đem một bộ đồ mới còn mang theo túi quần áo mang từ trên xe xuống để hắn mặc vào;


(*) Khiết phích: bệnh sạch sẽ.


Đã từng có một ít nam nữ nhân vọng tưởng leo lên giường của hắn, đều bị hắn không chút nào lưu tình gọi người ném ra ngoài còn cho người hành hạ đối phương gần chết, làm gia tộc đối phương phá sản, đến khi không thể không chạy trốn ra nước ngoài rời khỏi nơi này, như vậy mới chịu bỏ qua.


Tóm lại, tổng kết thành một câu, đừng có ý đồ trêu chọc hắn, câu dẫn hắn, bằng không, ngươi và gia tộc của ngươi thật sự sẽ chết thảm.


Một lát sau, trên lầu đi xuống ba người, một nam hai nữ, đi ở trước là đôi vợ chồng trung niên, đi theo sau họ là một nữ tử trẻ tuổi mặc lễ phục màu đỏ, khi bọn họ đến gần, mọi người rốt cuộc mới thấy rõ dung mạo của nữ tử, nhất thời, tình cảnh náo nhiệt liền yên tĩnh vài giây, sau đó tiếng nghị luận lại lớn hơn nữa vang lên.


Đúng, bọn họ chính là ba Lưu mẹ Lưu và An Nhạc.


Lúc này Lưu An Nhạc mặc lễ phục màu đỏ thẫm, đem vóc người cực tốt của nàng thể hiện ra, trên mặt đeo đồ trang sức trang nhã, vẫn như trước làm cho người ta không dời được mắt, rõ ràng là trang phục diễm tục đến cực điểm, mặc trên người nàng, lại làm cho người ta cảm thấy nàng từ trong xương tỏa ra cao quý tao nhã, giống như một nữ vương quân lâm thiên hạ, khí chất quanh thân hoàn toàn là trời sinh.


Lúc này nàng cũng không có giống như dáng vẻ lạnh nhạt lúc bình thường, môi đỏ mọng không dấu vết gợi lên một độ cong đúng tiêu chuẩn, nàng lúc này là quý nữ cao quý tao nhã thân thiện và tri lễ, mặt mỉm cười nhìn người ở dưới đài, chỉ là, có rất ít người phát hiện đáy mắt nàng lạnh nhạt như đang làm chuyện không liên quan đến mình, thật ra nàng không cần mỉm cười, cũng không cần để ý đến người khác, nhưng nàng không muốn vì một chút chuyện nhỏ nhặt này mà tạo thêm phiền toái cho cha mẹ.


Ba Lưu đứng ở trước micro, cao giọng nói: "Hoan nghênh mọi người tới tham gia lễ trưởng thành của tiểu nữ Lưu An Nhạc, bên tay trái của ta chính là vị tiểu nữ đó." Lúc này hắn làm gì còn có dáng vẻ băng lãnh bá đạo, chỉ cần không phải người mù thì mọi người đều có thể nhìn thấy sự vui vẻ, kiêu ngạo và tự hào trên mặt hắn, cũng đúng, nếu bọn họ có thể có một người nữ nhi ưu tú như vậy thì còn không nâng ở trong lòng bàn tay sao.


Ba Lưu đưa micro cho An Nhạc, An Nhạc bước lên một bước, mặt mỉm cười, nói: "Chào các vị khách quý, ta là Lưu An Nhạc, cảm ơn mọi người đã dành thời gian đến tham gia lễ trưởng thành của ta, hiện tại mời mọi người tùy ý."


Nói xong, đi theo ba Lưu mẹ Lưu xuống dưới, sau đó, chợt nghe thấy tiếng nhạc vang lên.


Sau khi đi xuống, Lưu An Thần chào hỏi trước một bước những con sói nhìn chằm chằm vào muội tử nhà mình, sau đó đưa tay mình ra, vừa tao nhã lại vừa thân sĩ nói: "Tiểu thư mỹ lệ, ta có thể mời ngươi cùng ta nhảy điệu mở màn không." An Nhạc nhíu mày, để tay lên, trả lời: "Đương nhiên, cầu còn không được."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.