Xuyên Sách Mạt Thế Chỉ Làm Người Qua Đường Giáp

Quyển 1 - Chương 43: Hôn lễ (tam)







Mặc Hàn nhìn các phụ dâu trước mắt giao mình cho Mặc Lăng và Trương Tiếu Lâm, cảm giác não của mình lại một trận co rút đau đớn, cảm thấy mình hẳn là nên đem nàng trở lại lò, chẳng biết tại sao, muội muội này của hắn từ nhỏ liền không cùng bàn với hắn, cả ngày chỉ biết tìm phiền toái cho mình, lớn lên thì càng ngày càng thêm quá mức, bất quá, vì vợ, phải nhịn! Sau đó, giơ tay, vung lên, chúng phụ rể liền hiểu được, sau đó đưa tay lấy hồng bao đưa cho các phụ dâu.


Trương Tiếu Lâm đưa tay nhận lấy hồng bao, thử độ dày bên trong, tán thưởng liếc mắt nhìn các phụ rể một cái, nói: "Không tệ, cũng khá ngay thẳng, bọn tỷ muội, nhìn trên thành ý của bọn họ, để cho bọn họ vào đi, cửa thứ nhất này để cho bọn họ qua đi." Nói xong, liền cùng Mặc Lăng và các phụ dâu nhường đường. Nhưng chỉ đi hơn mười thước liền ngừng lại, cười tủm tỉm nói: "Chú rể a, cửa thứ hai này để cho mỗi người chúng ta hỏi ngươi một câu hỏi, trả lời đúng, sẽ để cho các ngươi đi qua." Mặc Hàn bình tình nói: "Hỏi đi."


"Sinh nhật của Nhạc Nhạc là lúc nào?"


"Ngày 12 tháng 3 Dương lịch 21 giờ 49 phút 36 giây. Ngày 5 tháng 2 Âm lịch 21 giờ 49 phút 36 giây." (Nguyệt: Ặc~)


"Nhạc Nhạc ghét nhất là ăn cái gì?"


"Thịt mỡ."


"Thích ăn cái gì nhất?"


"Đồ ăn vặt, bánh ngọt, mỹ thực."


"Thích làm cái gì nhất?"


"Ngủ."


"Ghét nhất bị cái gì?"


"Bị uy hiếp."


"Người yêu nhất là ai?"


"Ta." (~-~)


.....................


"Lần đầu tiên các người gặp mặt là lúc nào?"


"Dạ hội sinh nhật mười tám tuổi của nàng."


"Khi nào thì phát hiện mình phát hiện mình yêu nàng?"


"Lần đầu tiên nhìn thấy nàng."


"Lần đầu tiên hôn môi là lúc nào?"


"Buổi tối ngày cổ tay nàng bị thương."


"Lần đầu tiên của ngươi cho ai?"


"Còn chưa có cho đi, bất quá sẽ nhanh thôi."


"Nụ hôn đầu tiên của ngươi cho ai?"


"An An."


"Ngươi yêu điểm nào nhất của nàng?"


"Linh hồn."


"Ngươi nguyện ý cho nàng cái gì? "


"Nàng muốn cái gì ta đều sẽ cho nàng."


Trương Tiếu Lâm cười nói: "Rất tốt, trả lời đúng hết, hiện tại mời đi theo chúng ta tới cửa thứ ba." Nụ cười kia chứa ba phần hài lòng ba phần vui mừng ba phần chúc phúc còn có một phần hạnh phúc khi người khác gặp họa, lúc An Nhạc dùng tinh thần lực nhìn bọn hắn đúng lúc nhìn thấy chuyện này, vì vậy, yên lặng đốt một cây nến ở trong lòng cho Mặc Hàn và các phụ rể, mặc niệm một tiếng chúc các ngươi may mắn, liền cũng bắt đầu hạnh phúc khi người gặp họa, nàng chỉ biết, công phu dằn vặt người khác của đám phụ dâu kia có bao nhiêu mạnh mẽ.


Trong chốc lát, nhóm phụ dâu liền dẫn bọn Mặc Hàn vào trong nhà ấm trồng hoa, nhóm phụ dâu đứng ở bên ngoài, chỉ chỉ vào bên trong, Trương Tiếu Lâm cười nói: "Nơi này là nhà ấm trồng hoa, có mười phòng, mỗi phòng đều có đủ loại các chậu hoa, nhà ấm trồng hoa của chúng ta tổng cộng có hơn một ngàn một trăm đóa hoa hồng, mỗi phòng số lượng đóa hoa cũng sẽ không giống nhau, cửa thứ ba chính là cho các ngươi trong vòng mười phút phải tìm được một ngàn đóa hoa hồng, hơn nữa không được làm loạn nhà ấm trồng hoa lên, nhóm rể phụ có thể trợ giúp chú rể."


Nói xong, Mặc Hàn không để ý tới nhóm phụ rể đang gào khóc thảm thiết, ngẩng đầu nhìn mắt Mặc Lăng, Mặc Lăng hướng hắn gật gật đầu, từ trong túi xách lấy ra một cái máy bấm giờ, nói : "Bây giờ, bắt đầu tính giờ." Vừa dứt lời, Mạc Hàn liền dẫn đầu đi vào căn phòng thứ nhất, trước khi đi vào còn lạnh lùng liếc nhóm phụ rể một cái, các phụ rể lập tức vào phòng khác, không dám lãng phí thời gian nữa, một nhóm người là lo lắng cho lão đại của mình không cưới được vợ thì sẽ lấy bọn họ khai đao, một nhóm người khác là lo lắng nếu chủ tử biết bọn họ kéo chân sau của cô gia nhất định sẽ không tha cho bọn hắn, nghĩ tới đây, thì càng thêm ra sức đi tìm hoa.


Mười phút sau............


Mặc Hàn và các phụ rể từ các phòng khác nhau đi ra, trừ bề ngoài Mặc Hàn coi như sạch sẽ, thì những người khác trên tay trên người đều có mang theo nhiều hoặc ít bùn đất, mọi người đem đóa hoa mình tìm được giao cho Mặc Lăng đếm, 1099 cái, nhất thời đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, hô, rốt cục cũng qua. Nhưng lúc sau liền bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, đặc biệt ai là người giấu hoa, thực đặc biệt hố cha!


Một phụ rể có tính tình nóng nảy không nhịn được: "Thảo! Ai giấu hoa, đúng là đặc biệt có tài! Giấu ở trong bùn!"


Sau khi một người nói, mấy người khác cũng không nhịn được, thất chủy bát thiệt (*) ??? Liền thảo luận lên:


(*) Thất chủy bát thiệt: ồn ào huyên náo, nhiều người cùng nói.


"Chỗ chúng ta cũng như vậy!"


"Chúng ta tìm được rồi vài đóa hoa giấu ở vùng trũng!"


"Còn có a, các nàng cư nhiên bẻ hết cánh hoa vứt nụ hoa xuống!"


"Vậy thì tính cái gì, các nàng ở trên cửa sổ dùng kim đâm vài đóa hoa đâu!"


"Từ khi ta phát hiện ở trong bùn đất có hoa, ta liền đem bồn hoa kéo ra, đem bùn đất bên trong đảo lộn một lần, cuối cùng còn phải đem bùn đất để lại! Thực là đặc biệt dằn vặt người!"


"Cô gia, trên người của ngươi tại sao lại sạch như vậy! Chuyện này không khoa học!


"Có cái gì không khoa học, lão đại của chúng ta blablablablabla, quả thực chính là không có gì không làm không được!"


"Các nàng cũng không nói không thể dùng dị năng." Mặc Hàn thản nhiên nói.


"................."


"................."


"................."


Sau khi Mặc Hàn nói xong những lời này, yên tĩnh vài giây, nhóm phụ rể hệt như bị ấn phải nút im lặng, sững sờ một chỗ, vài giây sau, liền bộc phát ra thanh âm lớn hơn so với lúc trước:


"Oa thảo (*), cư nhiên còn có thể dùng dị năng!"


(*) Câu chửi thề nha, nhưng chửi gì chả biết!


"Oa thảo, các nàng thật đúng là không có nói không thể dùng dị năng!"


"Oa thảo, ta cư nhiên quên còn có dị năng!"


"Cô gia uy vũ!"


"Cô gia uy vũ!"


"Lão đại uy vũ!"


"Oa thảo, vậy chúng ta phải tìm đến nỗi mặt xám mày tro thì tính là cái gì !"


"................."


Không biết nghĩ tới điều gì, nhóm phụ rể đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía các vị phụ dâu, đúng lúc thấy được khinh bỉ khinh thường trên mặt như hoa như ngọc của các nàng, nhất thời cảm thấy quá bối rối, đặc biệt là vợ và bạn gái trong đoàn phụ dâu của các phủ rể, và các phụ rể muốn ở trong đoàn phụ dâu tìm được đối tượng, cũng cảm thấy trình độ bối rối của mình và diện tích bóng ma tâm lý đang mở rộng vô hạn.


# Luận, bị vợ/ đối tượng tương lai của mình nhìn với vẻ mặt khinh bỉ khinh thường, phải làm sao đây!#


Lúc này Trương Tiếu Lâm vừa mới vừa kiểm tra xong lại sửa đao nói: "Ta nói các ngươi làm sao lại mặt xám mày tro, nguyên lai là dị năng vô dụng a, là chúng ta sai, cư nhiên quên nhắc nhở các ngươi, các ngươi là dị năng giả và Giác Tỉnh giả." Tuy rằng là lỗi của các nàng, nhưng nhóm phụ rể lại cảm thấy càng bối rối, Trương Tiếu Lâm bày tỏ, nàng tuyệt đối không có trào phúng bọn họ, ngay cả thân phận mình là dị năng giả và Giác Tỉnh cũng cần người khác nhắc nhở mới có thể nhớ tới, ý nghĩ như vậy, tuyệt bích là bọn hắn tự mình suy nghĩ quá nhiều! Đúng, đúng vậy, chính là như vậy!


Lúc này, Mặc Hàn nói với Trương Tiếu Lâm: "Được rồi, một cửa này xem như chúng ta đã qua đi, đến cửa thứ bốn đi." A thiên, hắn thật sự là nhìn không ra bộ dáng ngu xuẩn của những người này, thật sự là rất dọa người! Tuyệt bích này không phải là thủ hạ của hắn và An An, tuyệt đối không phải! Cùng lúc này, đang ở trong biệt thự vừa ăn đồ ăn vặt, vừa dùng tinh thần lực nhìn bọn họ, An Nhạc thở dài, là nàng rất không xứng chức sao? Là nàng rất không quan tâm đến thủ hạ của mình sao? Nhiều năm như vậy nàng thế nhưng lại không biết bọn họ cư nhiên hài hước lại xuẩn manh như vậy, tuy rằng tương đối mà nói thì ngu xuẩn chiếm đa số.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.