Xuyên Sách Mạt Thế Chỉ Làm Người Qua Đường Giáp

Quyển 2 - Chương 60: Gặp gỡ cản đường




Sáng sớm hôm nay, mọi người để cho dị năng giả Không Gian đưa bọn họ gia cụ, sau đó, bỏ một ít bánh mì, sữa, nước khoáng và vài bộ quần áo ở ba lô, mỗi người đều cầm vũ khí, ra khỏi biệt thự.


Ai ngờ, vừa lúc gặp phải Hạ Điềm Linh tìm bọn họ, thấy bộ dáng này của bọn họ, liền tiến lên hỏi: "Mặc ca ca, các ngươi muốn thu thập vật tư sao?" Mặc Hàn không để ý đến nàng, nàng cũng không có để ý, một chút liền kêu Mặc ca ca Mặc ca ca, ngược lại An Nhạc không kìm chế được khóe miệng nở một nụ cười, ở trong lòng đã nhanh chóng bảo mình phải nhanh chóng lấy được cái gốc cây kia, sau đó, haha!


Nghĩ như vậy, trên mặt An Nhạc cũng đã cười đến như mộc xuân phong (*), không để ý tới vẻ mặt những người khác như nhìn thấy quỷ và mặt Mặc Hàn đang đen dần, ôn hòa nói với Hạ Điềm Linh: "Chúng tôi ở đây nghỉ ngơi cũng đủ rồi, đang chuẩn bị rời đi." Bất quá, ở trong mắt Hạ Điềm Linh, nàng là đang khoe khoang với nàng, Hạ Điềm Linh cắn chặt răng, cười hỏi: "Vị tỷ tỷ này, xin hỏi các ngươi muốn đi đâu a?"


(*) Như mộc xuân phong: 1. Tỉ dụ được khai sáng, được cảm hóa hay nhận được điểu bổ ích khi ở chung với người có đức hạnh cao thượng, có học thức cao. được soi sáng, được cảm hóa,... | 2. Tỉ dụ chìm đắm trong hoàn cảnh tốt đẹp, tâm tình vui sướng thoải mái. Giống như đứng trong gió xuân ấm áp.


Đây là đang ám chỉ nàng lớn tuổi? Các nàng chính là cùng lớp nha, bất quá, nếu nàng muốn làm tiểu bối, vậy nàng liền bày ra hình dáng trưởng bối, nghĩ như vậy, An Nhạc liền cười nói: "Chúng tôi muốn đi căn cứ chính phủ một chuyến, còn có, vị tiểu thư này, mời gọi ta là phu nhân." Ha, phu nhân? Bất quá chỉ là một tiểu tình nhân thôi, còn dám tự xưng phu nhân, chờ Mặc ca ca chơi ngươi xong, để ngươi kiến thức cái gì gọi là tiểu thư! Hạ Điềm Linh trong lòng khinh miệt thầm nghĩ.


"Vừa lúc, chúng tôi cũng phải đi căn cứ chính phủ một chuyến, cùng nhau đi đi." Hạ Điềm Linh nói, An Nhạc cười cười, ý vị thâm trường, đúng lúc Hạ Điềm Linh chuẩn bị suy xét, nói: "Được, cùng nhau đi." , "Xin đợi một chút, chúng tôi cần thu thập một chút đồ vật." Dứt lời, Hạ Điềm Linh liền lôi kéo đám người Triệu Tầm Nhiễm rời đi. Mười phút sau, Hạ Điềm Linh để đồ lên xe, sau đó bốn chiếc xe liền đi theo phía sau chiếc xe của An Nhạc.


Trải qua một tháng đi đường, bọn họ cũng sắp đến căn cứ chính phủ, trên quốc lộ này, dừng mấy chiếc xe quân đội, phía sau cỏn có mấy chiếc xe tư gia, bên cạnh đứng mười mấy nam tử mặc quân trang, bên người bọn họ là mười mấy đứng trẻ tuổi trên người coi như sạch sẽ, hẳn là dị năng giả, mà đứng ở đối diện bọn họ chính là một đám cả trai lẫn gái quần áo tả tơi và một ít người già và trẻ nhỏ, bọn người An Nhạc thấy bọn họ chặn ở giữa đường, cho nên không chạy, dừng xe lại.


Mà người quần áo tả tơi này vừa thấy lại có ngừng lại, liền chạy đến phòng xe trước mặt An Nhạc bọn họ khóc nháo, nói mình trải qua rất khó khăn, vài ngày còn chưa có ăn uống thay quần áo blablablabla, đám người An Nhạc liền ở trên xe không mở cửa cũng không đi xuống không cho thức ăn lại càng không cho bọn họ tiến vào, cũng không để ý đến những người này khóc đập cửa kính xe, dù sao xe cách âm, rất tốt, mặc cho ngươi gió đông tây nam bắc, bộ dáng ta tự đón gió không động, đám người kia thấy bọn họ không phản ứng, lại mắng vài câu, liền chạy đến trước xe của đám người Hạ Điềm Linh khóc lóc kể lể.


Sau khi bọn Hạ Điềm Linh, đưa một phần lớn thức ăn trên xe cho bọn họ, sau đó nói: "Ngươi yên tâm, sau Mạt Thế, nhân loại phải đoàn kết nhất trí, ta sẽ ta sẽ không thấy chết mà không cứu, ta nhất định sẽ bảo hộ các ngươi, sẽ không để cho các ngươi đói bụng nữa." Nghe xong những lời này của nàng, trong mắt những người kia lóe ra quang mang tham lam, miệng lại nói chúa cứu thế a Bồ Tát sống a gì gì đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.