Xuyên Sách Mạt Thế Chỉ Làm Người Qua Đường Giáp

Quyển 2 - Chương 97: Âm nhu thiếu niên



Bất quá, tại sao nàng không có gặp hắn ở thế giới trước? Nghĩ như vậy, An Nhạc cũng hỏi lên, Mặc Hàn nhớ tới chuyện này, dừng một chút, cười nói: "Ta không phải đã nói với ngươi sao, con mèo nhỏ tên Linh Linh kia, ta chỉ cần nằm vào khoang thuyền truyền tống sau đó liền đưa ta đi các thế giới, ta không có liên lạc trực tiếp với chủ thần."


"Thế giới trước, mèo Linh Linh chỉ lo xem phim hoạt hình quên đưa ta đến, mà khoang thuyền truyền tống chỉ có thể vào không thể ra, sau đó ta ngây người ở đó rất lâu, đợi khi mèo Linh Linh nhớ đến, đưa ta qua, ngươi đã bị Diêm Vương gạch đi rồi."


"Thời gian và địa điểm khoang thuyền truyền tống xuất hiện không cố định, sau khi ta trở về quăng mèo Linh Linh ra ngoài, kết quả, chết tử tế không chết, lại đánh vào khoang thuyền truyền tống mới hiện ra, đập hư khoang thuyền truyền tống, ở thời điểm mèo Linh Linh sửa lại lại không cẩn thận gắn ngược một cái linh kiện, sau đó ta liền mất trí nhớ hai mươi mấy năm, sau Mạt Thế mới khôi phục trí nhớ."


"Ách........" Đầu An Nhạc không khỏi đầy hắc: "Đỏ tím a." Nàng cũng không biết nên nói gì mới tốt.


"Vậy, ta là mảnh linh hồn thứ mấy?" Lời này hình như có chút là lạ......


"Mảnh cuối cùng." Nhìn bộ dáng không hiểu của An Nhạc, Mặc Hàn liền biết nàng đang suy nghĩ gì, "Mỗi thế giới ngươi đều là bản thân ngươi." Vợ của mỗi thế giới đều phải rối rắm vấn đề một lần, Mặc Hàn bất đắc dĩ nghĩ.


Thấy tiểu tâm tư của mình bị Mặc Hàn nhìn thấu, An Nhạc ngượng ngùng thè lưỡi, mình ăn dấm chua của chính mình cái gì, thật sự là đủ rồi.


"Vậy ngươi khi nào thì rời đi thế giới này?" An Nhạc hỏi.


"Sau khi cùng ngươi sống hết một đời." Mặc Hàn hôn cái trán của An Nhạc, ôn nhu nói.


"Về nhà đi."


"Được."


.................


"Ân? Ngươi muốn gia nhập chúng ta?" An Nhạc nghi hoặc nhìn thiếu niên hơi có vẻ âm nhu trước mặt, "Đúng!" Âm nhu thiếu niên khẳng định hồi đáp, Mặc Hàn tiến lên, một tay ôm thắt lưng An Nhạc: "Ngươi dựa vào gì để cho chúng ta thu lấy ngươi?" Không có sỉ nhục, chỉ là đơn giản hỏi, hắn có cái gì đặc biệt để bọn họ đáng giá thu hắn.


Mọi người nhất trí bĩu môi, vấn đề nghiêm chỉnh nữa cũng không che dấu được lão đại động tác biểu thị công khai chủ quyền.


Âm nhu thiếu niên hai tay giao lại, rồi sau đó lại chậm rãi tách ra, một cái hắc động càng lúc càng lớn hình thành trên tay hắn, thẳng đến khi bao vây cả người hắn ở bên trong.


"Công kích ta." Thanh âm âm nhu thiếu niên từ hắc cầu lớn truyền tới, những người khác hai mặt nhìn nhau, An Nhạc tùy tay chọn một tráng hán có thực lực bình thường trong bọn họ, đưa tay chỉ chỉ âm nhu thiếu niên, nói: "Công kích hắn."


Tráng hán đi về phía trước hai bước, thả ra một đạo gai đất, rất rõ ràng, hắn là dị năng giả hệ Thổ.


Khi gai đất chọc vào hắc cầu, một lực công kích và tốc độ gấp hai lần gai đất bắn ra, hung hăng cắm vào tường bị Mặc Hàn chặn lại, cảm nhận được lực đánh vào của gai đất, Mặc Hàn nhíu mày, dị năng của tiểu tử này không tệ a.


Sắc mặt những người khác cũng từ từ trở nên nghiêm túc, bọn họ đương nhiên không ngốc, cũng được xem là người nổi bật trong dị năng giả, đương nhiên sẽ không ngay cả chút nhãn lực đó cũng không có, đương nhiên nhìn ra được gai đất này mạnh lên không ít so với lúc đầu, có thể tưởng thượng, nếu cùng tang thi đối chiến có thể có bao nhiêu tác dụng a! Cũng chính là như vậy nên khi bọn họ phát hiện năng lực của hắn mới xem trọng như vậy.


Vẻ mặt tráng hán cũng là mộng bức, có lẽ cũng không dự đoán được loại tình huống này, lúc này, An Nhạc lên tiếng: "Đi phòng huấn luyện đi." Bằng không đợi bọn hắn đánh xong, căn phòng này cũng không tồn tại nữa.


Nữ hài tử lúc nào cũng tỉ mỉ, các đại lão thô bừng tỉnh đại ngộ, sau đó xấu hổ cười cười đến phòng huấn luyện.


......................


Tráng hán tự hỏi một chút, công kích dị năng thì như vậy, nếu như công kích vật lý thì sao? Tâm động cũng không bằng hành động , hắn cảm thấy cần phải thử một lần, nghĩ như vậy, tráng hán đứng ở đó, đợi âm nhu thiếu niên chuẩn bị hắc cầu tốt, liền xông lên.


Chỉ thấy, hai tay âm nhu thiếu niên giao lại, sau đó từ từ tách ra, sau đó.... không có sau đó.


Mọi người nhìn thấy một màn này kinh ngạc rớt cả cằm, quần đều cởi ra ta cho ngươi xem!


Chỉ thấy âm nhu thiếu niên không có kinh ngạc gì, bình tĩnh như trước bắt tay, tách ra, bắt tay, tách ra, bắt tay, tách ra........


Cứ lặp lại nhiều lần như vậy, trong lòng mọi người từ hi vọng đến thất vọng lại đến chết lặng rốt cục nhìn thấy hắc cầu kia một lần nữa xuất hiện, thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng.


Thấy hắc cầu rốt cục cũng xuất hiện, thiếu niên cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn cũng không có lập tức biến lớn hắc cầu bao vây mình, mà là ở trước mặt mọi người giải thích một chút, nói: "Kỳ thật dị năng của ta không quá ổn định, lúc bình thường ta dùng nó đều là cần chuẩn bị nhiều lần mới có thể xuất hiện, vừa rồi ở bên kia một lần đã chuẩn bị xong ta cũng rất kinh ngạc, thấy nó rốt cục cũng bình thường ta mới an tâm."


"Qoác ~ qoác ~ qoác ~." Một đám quạ đen bay quanh đỉnh đầu mọi người.


Âm nhu thiếu niên: "Ai nha, không cần để ý chi tiết làm gì, những thứ này không quan trọng."


Mọi người: "A! A!"


Không để ý đến đám người vẻ mặt ngọa tào kia, âm nhu thiếu niên nhanh chóng phóng to hắc cầu bao mình lại, đương nhiên, rất nhanh là theo suy nghĩ của hắn, còn mọi người thấy được là cái gì? Một hắc cầu từ từ từ từ biến lớn, từ từ từ từ bao âm nhu thiếu niên vào trong, tốc độ so với vừa rồi không chỉ chậm một chút, một chút, đây mới là tốc độ bình thường sao! Ngã!


Nếu âm nhu thiếu niên nghe được lời bọn họ nói trong lòng, tuyệt đối sẽ tới một câu 'ai nha, đây coi như là tương đối nhanh rồi, tin tưởng ta, không có chậm nhất, chỉ có chậm hơn.' tuy rằng hắn cũng rất là không nói gì, nhưng, thứ gì cũng sẽ có khuyết điểm, làm người không thể lòng tham không đáy không phải sao? Kỳ thật hắn đã rất thỏa mãn.


Thần kinh tráng hán có thể là khá lớn, thấy âm nhu thiếu niên dầm dầm ủ ủ cũng không có phản ứng gì, chỉ là kiên nhẫn chờ đợi, cho âm nhu thiếu niên đủ thời gian để chuẩn bị, thấy âm nhu thiếu niên chuẩn bị tốt, liền nắm hai tay, rống lớn một tiếng, tấn công hắc cầu, nhưng mà cách khi hắc cầu chỉ có mấy thước lại bay ngược ra ngoài, đập vào trên người đống người đang quan sát tình hình chiến đấu.


Mộng bức, vẻ mặt mọi người mộng bức, mọi người bảy miệng tám lưỡi hỏi tráng hán, vẻ mặt tráng hán ngốc lăng, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao hắn lại đột nhiên bị đánh bay.


"Mau đứng lên! Phát ngốc cái gì a! Đè chết chúng ta!" Ba thanh âm chồng lên từ dưới người tráng hán vang lên, mọi người phục hồi lại tinh thần, lập tức kéo tráng hán lên, nhìn ba người nằm trên mặt đất, từ từ giãy dụa, yên lặng vì bọn họ lau một giọt lệ chua xót.


Khi tráng hán bị đập, những người khác phản ứng linh mẫn, đều nhanh chóng tránh đi, chỉ có ba người bọn họ không tránh kịp, vì bọn họ bi ai.........cho các ngươi bình thường nhàn hạ không muốn huấn luyện! Hừ! Hừ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.