Xuyên Sách Nam Chính! Đã Đến Lúc Anh Nên Yêu Tôi Rồi!

Chương 20: 20: Cảnh Cáo




Người được thông suốt đã đi đúng đường.
Tịch Nhiên sau khi nói chuyện với Phương Thiết, cô đã quay lại chỗ Hoắc Thuần Du, lấy được toàn bộ thông tin về Lục Cẩm Du và người cha thân yêu của mình.
Nếu việc điều tra Phương Thiết là một điều cần thiết, thì hai người này cũng không phải để cho không.

Thật sự mà nói, đọc gần nửa cuốn sách cô cũng chưa hiểu được rõ nữ chính này, rõ ràng nói cô ta là một người tốt tính, nhưng nghĩ lại những lần chạm mặt, cô nhớ rất kĩ ánh mắt cô ta đều âm thầm đố kỵ, lời nói luôn cố ý châm ngòi vụ nổ.
Tịch Nhiên cảm thấy nữ chính này dường như không đơn thuần như cô nghĩ.

Thế nên cô thực sự muốn biết kỹ hơn về gia cảnh thật sự của cô ta, nhất là người mẹ đã bán cô ta vào Ngân gia.

Còn người ba tệ bạc của Tịch Nhiên, cô muốn giúp mẹ của nữ phụ thượng vị, vì bà là người duy nhất ở thế giới này thật tâm với cô.

Cô không muốn mỗi ngày bà ấy lấy nước mắt rửa mặt chỉ vì hai người đã đối xử tệ bạc với bà.

Tình nhân kia của Tưởng Tịch Diên, cô nhất định giúp bà xử lý.
Nhưng chỉ tiếc, Hoắc Thuần Du chỉ có thể tra ra thông tin của Tưởng Tịch Diên và Phương Thiết.
“Xin lỗi cậu, Lục Cẩm Du này… tôi không thể tra.”
Anh ta không thể nói rằng lão Thanh kia không cho cậu tra…
“Chuyện này anh không nói với ai chứ?”

Hoắc Thuần Du lắc đầu, khẳng định:
“Tôi không nói với ai cả.

Chỉ là trước đó có vài người cảnh cáo tôi không được điều tra cô ta...”
Hẳn trong số đó có lão Thanh nhà anh nhỉ?
Lời này Tịch Nhiên không nói, nhưng đã định sẵn trong lòng.

Anh ta đương nhiên không cho người khác tra Lục Cẩm Du rồi, nhưng “vài người” này, còn có ai nữa chứ?

Tịch Nhiên bước vào trong nhà từng bước nặng nề, không một ai không thấy sự phẫn nộ của cô.

Đám nữ hầu gặp cô đều sợ chạy hết, bọn họ nhìn cô đi về phía hồ bơi, chỉ chỉ chỏ chỏ rồi len lén đi theo.
Nhà họ Ngân giàu có, trong biệt thự cũng có riêng một phòng có cái hồ bơi rộng rãi để thư giãn.

Nơi này hầu như chẳng ai lui tới, nên rất thích hợp để kẻ gian làm chuyện không thể để cho ai biết…
Đám nữ hầu ngóng chuyện, bọn họ đứng ngoài cửa dõi theo bước chân của Tịch Nhiên theo vào, hướng tới Lục Cẩm Du mà nổi cơn thịnh nộ.
Tịch Nhiên răng nghiến chặt, thấy cuốn sách của mình trong tay người đang ngồi trên cái giường xếp, rất tức giận hét lớn ba chữ: “Lục Cẩm Du!”
Cô ta giật mình quay người nhìn Tịch Nhiên đang phẫn nộ bước tới, thấy mọi chuyện bại lộ, cô ta cuống cuồng định giấu cuốn sách đi, lại không cẩn thận khiến cuốn sách rơi xuống hồ.
Lục Cẩm Du mặt mày tím tái nhìn cuốn sách đang chìm xuống, sợ tới mức không biết làm gì.
Còn Tịch Nhiên rất nhanh phản ứng, những gì Phương Thiết đã nói với cô trước đó, khiến cô lo sợ không màng thân mình nhảy xuống hồ.

Tới lúc vớt lên được, cuốn sách đã ướt sũng ngâm trong nước.

Còn Tịch Nhiên cùng cuốn sách trong hồ nước lạnh, lại như khiến sự vật gay gắt sôi sục, cô rời khỏi hồ bơi, tát mạnh vào mặt Lục Cẩm Du.
“Ai cho cô đụng vào đồ của tôi?”
Khi cô trở lại bệnh viện không thấy túi xách đã lo sợ biết bao nhiêu, nếu không có cô y tá nói cho cô biết Lục Cẩm Du đã mang về, cô thật sự sẽ lục tung cả bệnh viện ấy lên để tìm đồ.
Lục Cẩm Du ôm cái mặt mếu máo, giọng run run nói:
“Tôi… tôi tưởng cuốn sách là của anh Duệ…”
Tang chứng vật chứng đều có cả, túi xách của cô còn đang nằm trên cái giường gấp kia, cô ta vậy mà lại lôi Ngân Thương Duệ vào chuyện này để biện hộ?
“Đừng có lôi Ngân Thương Duệ vào chuyện này! Trả lời câu hỏi đi, tôi cho cô đụng vào đồ của tôi à?”
Vừa nói cô lại định đánh cô ta, nhưng lúc này Ngân Thương Duệ đã nghe tiếng ồn chạy tới, thấy cô đang bắt nạt Lục Cẩm Du thì đẩy cô xuống bể bơi một lần nữa.

Tịch Nhiên chìm xuống, dưới nước cô thấy đôi cẩu nam nữ kia, dường như thấy cả nụ cười mãn nguyện của Lục Cẩm Du, không cam tâm mà lại ngoi lên.

Khi này cô đã thấy rõ khẩu hình miệng của Lục Cẩm Du, cô ta thách thức: “Có giỏi, tới đây!”
Cô ta núp sau Ngân Thương Duệ đắc ý trêu chọc, anh ta không biết lại ra mặt giúp cô ta:
“Cô đang dám làm gì tiểu Du xem?”
Nghe Ngân Thương Duệ kia bất chấp thể hiện cái tình cảm chó má với Lục Cẩm Du, cô bước lên bờ, cầm chặt cuốn sách trong tay không nuốt trôi cục tức.
“Tôi làm gì? Tôi uống nước hai lần đều do các người hại, cô ta một chút nước cũng chưa dính, tôi đánh cô ta đến lượt anh quản à?”
Vừa dứt lời, Tịch Nhiên đã đi tới trước dùng tay chỉ vào ngực anh, đẩy anh ngồi xuống cái giường xếp.

Cô gác một chân trắng trẻo lên cạnh giường, khí thế áp đảo: “Tên ngu ngốc anh không thấy cô ta động vào đồ của tôi, lại mắng tôi bắt nạt cô ta? Mắt kém thì lo mà chữa đi, mù quáng hết thuốc chữa người đời lại khinh chủ nhân tương lai của nhà họ Ngân là một tên đần độn không thấu tình đạt lý.”
Tịch Nhiên chửi xong, sảng khoái cười một tràng.
“Nếu vậy tôi cho anh biết thế nào mới là bắt nạt thật sự!”
Nói xong Tịch Nhiên cho Ngân Thương Duệ đang nằm trên giường kia tận mắt chứng kiến cảnh Lục Cẩm Du rơi xuống uống nước, cô đạp cô ta ngã, tiếng nước động cũng không to bằng tiếng khóc nháo của cô ả nữ chính giả tạo này.
Ngân Thương Duệ đơ ra không hành động, Lục Cẩm Du dưới nước lại nháo nhào kêu cứu:
“Anh Duệ! Cứu em!”
Tịch Nhiên cười ha hả nâng cằm Lục Cẩm Du lên, ánh mắt đay nghiến khiến đồng tử của Lục Cẩm Du thu nhỏ, cô ta giãy ra không được, nước mắt không ngừng tuôn ra sợ sệt.
Kẻ gây ra nỗi sợ ấy lại không ngại cảnh cáo:
“Tịch Nhiên tôi không thích kẻ động tới mình, lại thù dai, cô động tới tôi một lần, có mười Ngân Thương Duệ cũng không cản nổi tôi hành sự đâu.

Về sau tránh xa tôi ra, đừng tiếp tục ngu ngốc tính kế tôi.

Đồ của tôi cũng đừng hòng động, cuốn sách này dù chỉ hỏng một góc, tôi sẽ nghiền cô thành cám rồi vứt cho chó ăn đấy!”
Cô vẫn luôn cho rằng bản thân nếu không nhắm tới nữ chính thì mọi chuyện sẽ yên ổn.

Nhưng Lục Cẩm Du này hết lần này tới lần khác đều dám cả gan núp sau lưng Ngân Thương Duệ, cố tình tính kế để cô phải ra tay đánh cô ta.
Một người xảo quyệt như thế, sao có thể là tiểu bạch thỏ dễ bắt nạt?

“Nhớ cho kỹ những gì tôi đã nói, nếu không lần kế tiếp, tôi nhất định như ý cô muốn, đánh cho cô lộ nguyên hình!”
Tịch Nhiên rời đi, đám nữ hầu rất thích cảnh đánh người vừa rồi nên đều chạy theo cô cười nói nịnh nọt.
Còn Lục Cẩm Du dưới bể bơi lại tức giận nghiến răng ken két, cô ta rõ ràng đã thực hiện được mục đích, nhưng lại không có gì vui vẻ khi bị sỉ nhục như thế.

Ánh mắt cô ta dần trở nên tối tăm, không khí xung quanh cô ta cũng trở nên bí hiểm.
Lục Cẩm Du dường như đã quên mất sự hiện diện của Ngân Thương Duệ.

Một lúc sau cô ta mới sực nhớ mà điều chỉnh thái độ:
“Anh Duệ, đừng trách cô ấy, lỗi của em cả đấy huhu!”
Anh ta dù thấy tất cả, cũng hiểu tất cả, nhưng lại không hề bất ngờ về con người thật của Lục Cẩm Du.

Trái lại anh lại cảm thấy Tịch Nhiên kia thú vị hơn nhiều.
Ngân Thương Duệ kiềm chế cơn buồn nôn, ôm Lục Cẩm Du vào trong lòng dỗ dành:
“Đừng khóc nữa, anh nhất định sẽ xử lý cô ta.”
Ôm người này trong lòng, ánh mắt anh lại hướng về người khác.

Anh nở một nụ cười quái gở: “Tưởng Tịch Nhiên, người thú vị như cô, nhất định phải chơi với tôi đấy!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.