Xuyên Sách Nam Chính! Đã Đến Lúc Anh Nên Yêu Tôi Rồi!

Chương 42: 42: Toan Tính Của Thẩm Dạ Nhu




Mấy tên say đúng là ăn nói hàm hồ, dù là nam chính cũng sẽ không tránh khỏi việc ăn nói ngớ ngẩn khi không còn tỉnh táo.
“Anh tránh ra đi.”
“Mau gội đầu cho tôi đi.”
Đối với yêu cầu vô lý của Ngân Thương Duệ, Tịch Nhiên rất không muốn làm.

Nhưng cuối cùng cô vẫn bị dụ vào trong phòng tắm cùng anh.

Lúc này cô mới quay đầu nhìn anh.
Đúng là gen trội của ba anh ta, trông mặt cũng dễ ưa hơn so với Dụ Yên kia nhiều.
Rõ ràng người này khuôn mặt hay thể hình, một chút cũng chẳng giống người kia, nhưng Tịch Nhiên không hiểu thế nào lại cứ liên tưởng mãi, có những lúc còn không chú ý mà chút nữa gọi nhầm tên, vạ miệng nói nhầm.
“Anh già đầu rồi, sao vẫn còn bắt người khác gội đầu cho mình vậy?”
“Không có người khác, tôi chỉ thích Chu Nhiên gội đầu cho tôi thôi.”
Tịch Nhiên rùng mình, một tên đàn ông nói với một tên đàn ông khác như vậy, một thẳng nữ như cô cảm thấy rất ghê rợn.
Lúc ấy cô chỉ nghĩ, người anh ta gọi là Chu Nhiên đàn ông - thân phận cô đã tạo dựng.
Nhưng khi được chạm tới mái tóc mà cô hay phải ngước lên nhìn kia, lại không có chừng mực mà thích thú.
“Tóc tôi có mềm không?”

“Phiền quá, anh có thích xong nhanh không Diệp Thanh Duệ.”
Vạ miệng rồi, Tịch Nhiên cũng chẳng để ý.
Trái lại Ngân Thương Duệ nửa tỉnh nửa mơ kia lại nắm mạnh lấy tay cô, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
“Mau nói lại tên tôi.”
Tịch Nhiên vậy mà không thể rút tay ra dưới bàn tay to lớn đang ghì chặt của anh.

Cô không nghĩ mình yếu đến thế.
Vừa tức bị nắm, vừa tức không thể thoát, Tịch Nhiên phát hỏa không chịu nhận, mắng lên người anh:
“Ngân Thương Duệ anh uống rượu xong điên à?”
Ngân Thương Duệ đúng là uống rượu xong rất ngớ ngẩn, nhưng nghe được cái tên mà không phải ai cũng có thể biết kia lại bị một người trong mắt anh như Chu Nhiên nói ra, quả thực là mơ cũng sớm tỉnh.
“Mau gọi lại tên tôi đi, tôi biết là em mà Chu Nhiên.”
Tịch Nhiên khuôn mặt khó hiểu nghệt ra ba chấm.

Lời anh ta nói khó hiểu đến đáng ngờ.

Cô giận quá không muốn đếm xỉa đến anh nữa, toan định đứng dậy rời đi.

Lại không ngờ người kia không cho cô đi.
Người đứng ngoài nước bị kéo vào trong nước, người vốn đã ướt lại kéo người đứng ngoài lòng.

Trên đầu anh còn bọt xà phòng chưa trôi hết.

Còn nước chảy lại đều đều, rơi xuống cả mảnh thân thể của Tịch Nhiên.

Nước chảy xuống từ đỉnh đầu hòa lẫn cả mùi hương của Ngân Thương Duệ, mùi vị nam tính hòa trộn giữa sữa gội đầu và mùi cơ thể lại không khiến Tịch Nhiên say đắm.

Cô tỉnh táo muốn đứng dậy, nhưng bị người ta ôm chặt không thể nhúc nhích.
“Anh!” Tịch Nhiên tức tới nỗi không thể nói gì.
“Chu Nhiên, đừng để tôi mãi phải ôm em từ đằng sau như thế.


Nếu em từng một lần quay đầu lại nhìn tôi, tôi chắc chắn bản thân sẽ chẳng bao giờ làm ra mấy trò bỡn cợt ngớ ngẩn ấy.

Nếu em cho tôi cơ hội, tôi nhất định sẽ khiến em hạnh phúc hơn bất kì ai cả.”
Ngân Thương Duệ lại bắt đầu nói sảng.
Tịch Nhiên lúc này lại rất yên lặng, cô không nói gì, đầu hoa mắt choáng, lời vừa rồi của anh cô cũng không nghe được chữ nào.

Cơ thể Tịch Nhiên đã run lên đừng đợt.
Cô không tự chủ dụi dụi vào cơ thể mát lạnh của Ngân Thương Duệ.
“Tôi… nóng…”
Cơ thể cô xảy ra phản ứng lạ, ngay cả cô cũng không thể ngăn cản chuyện này xảy ra.

Tịch Nhiên chỉ biết người này rất mát, rất muốn chìm vào lòng anh ta, còn có cả mùi hương dụ hoặc của anh khi nãy phớt lờ, bây giờ cô cũng rất muốn nuốt trọn vào phổi.

Người này thơm quá, ánh mắt cô chứa biển tình, không biết trước mặt là trái gì chỉ biết rất muốn nếm thử.

Ngân Thương Duệ thoạt đầu còn im lặng chỉ muốn ôm, lại không nghĩ người trong lòng này lại dám chạm vào yết hầu của anh.

Khiến anh không đường nào thoát được mà bắt lấy miệng cô, ăn vạ.
Anh đỡ eo, lại không ngừng thu lượm mật ngọt trong miệng cô.
Tịch Nhiên lần này không như lần trước, không còn đẩy anh ra nữa.


Trái lại còn rất phối hợp, không chút ngập ngừng ôm lấy cơ thể to lớn trước mặt, ve vãn không rời.
Đằng khác, bên dưới khách sạn, Thẩm Dạ Nhu lại miên man hướng về phòng của hai người, lắc đầu cười.
“Tịch Nhiên, sao lại không nhìn ra con chứ.

Ta chỉ giúp con tới đây thôi.

Những chuyện còn lại, con phải tự mình nắm lấy vậy.”
Sau đó ánh mắt bà lại kiên định.
“Những người cản đường chúng ta, mẹ sẽ giúp con dẹp dọn hết.”
Thẩm Dạ Nhu cong môi, trầm giọng hỏi người đàn ông cao lớn oai vệ mặc đồ đen kín bên cạnh: “Lục Cẩm Du đang ở đâu?”
“Cô ta đang trong nhà vệ sinh thưa bà chủ.”
“Tịch Nhiên nhẹ tay với cô ta quá.” Thẩm Dạ Nhu chép miệng, rồi lại nói, “Còn Lục Sương?”
Người này biết được thứ gì đều nói hết: “Theo điều tra, bà ta đang ở gần đây, hình như có ý định đi tới chỗ của Lục Cẩm Du thưa bà chủ.”
Thẩm Dạ Nhu ánh mắt dần trở lên ác độc.
“Gọi tiểu Lan ra đi, chúng ta đến tìm bọn họ.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.