Xuyên Sách Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Ma Tôn

Chương 21: 21: Giải Trừ Hôn Ước




Sau khi Ma vật to lớn đột nhiên lao tới kia bị đánh trúng, chịu tác động của pháp thuật, không thể ngăn lại mà bay ra ngoài, những chiếc răng nanh sắc nhọn bỗng rút ra khỏi vai trái của Phong Thầm, toàn thân hóa đen rơi xuống đất biến thành tro tàn.
Phong Thầm rên lên thành tiếng, thân thể đã chịu một lực tác động, mất kiểm soát chống đỡ về phía sau, run lên một chút, rồi nặng nề dựa hẳn vào ngực Tạ Vi Ninh.
Dù trong bất kỳ dạng hiểm cảnh nào, Phong Thầm hắn, chưa từng có dáng vẻ yếu ớt ỷ lại vào người khác như vậy.
Vì thế Tạ Vi Ninh trơ mắt nhìn hắn lại chống người ngồi dậy.
Người Ma giới ở đây nhìn thấy Đế nữ bị trọng thương, ẩn nhẫn không chịu phát ra tiếng, còn quật cường rời khỏi lồng ngực của Ma Tôn, thẳng lưng lên, không muốn lộ ra bộ dạng chật vật nửa phần.
—— Đây có lẽ là lần bị thương nặng nhất của Đế nữ từ khi sinh ra tới nay! Thân phận của nàng như vậy đi tới nơi nào chả được bảo vệ hoàn hảo chứ?
Nàng còn mạnh mẽ vờ như không sao...thật đúng là chưa từng nghĩ tới, cũng chưa từng thấy qua! Chẳng lẽ muốn để Ma Tôn đừng lo lắng cho nàng sao?
Dù trong lòng bọn họ có vô số đa nghi hoặc ngờ vực, nhưng gặp tình cảnh này, lại thấy gương mặt không chút máu khó mà xem nhẹ kia, lần lượt lộ vẻ cảm động trước sự ngoan cường của nàng không ngớt.
Chúng Tiên giới thì chẳng hiểu mô tê gì, cực kỳ chấn động.
Mức độ phức tạp trong lòng bọn họ quả thực khó mà diễn tả bằng lời.
Cảnh tượng như vậy...!sao lại xảy ra ở hiện thực? Sợ là trong mơ cũng không thấy được!
Còn về ngọn nguồn vì sao khiến bọn họ khó tin như vậy...
Người Tiên giới vô thức nhìn về phía vị đằng trước kia trước tiên, từ lúc bắt đầu đã đóng băng không nhúc nhích.
Chung quy trước đó, bọn họ đã tận mắt thấy Đế nữ sau khi nghe được động tĩnh, sắc mặt đại biến, sự khẩn trương và lo lắng trên mặt không giống như giả vờ, càng không chút do dự, thậm chí còn lướt qua bàn tay vươn ra của Phong Hành mà chạy thẳng về phía Ma Tôn kia!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy...!bọn họ chưa từng cảm thấy lời đồn đãi là thật! Trên thế gian này có lời đồn nào có thể là thật chứ, phần lớn đều là bịa đặt.

Nhưng đôi mắt thực sự không lừa được người!
Trong đám người có hai Tiên Y phản ứng lại trước tiên, lúc những người còn lại còn chưa lấy lại tinh thần, đã hoảng loạn chạy về phía Đế nữ.

Vẻ tiên phong đạo cốt, đạm bạc như nước ban đầu trực tiếp bị tư thế nhảy cẫng lên phá vỡ.
Tạ Vi Ninh nhìn bộ dạng kiên cường không khuất phục này của Phong Thầm, lại còn dùng gương mặt mình, trong lòng thống khổ không thôi.

Đó là cảm xúc mang tên xót xa.
Ôi, thân thể của nàng!
Lần đầu tiên dùng góc độ này nhìn biểu tình của bản thân, thật lạ lẫm và đau lòng.
Tạ Vi Ninh mấp máy môi, cuối cùng không nhịn nổi, nâng tay nắm lấy cánh tay phải không bị thương của Phong Thầm, trong ánh mắt nguy hiểm của kẻ đằng sau, kéo hắn dựa về phía mình.
Phong Thầm nghiến răng nói: "Ngươi làm gì thế!"
Hắn muốn rút người ra, nhưng thân thể mất quá nhiều máu gần như không có nổi chút sức lực nào, hơn nữa sức mạnh giữa nam nữ có sự chênh lệch, lại không kìm được lảo đảo một bước, cằm chống lên bả vai Tạ Vi Ninh.
Tình huống như vậy chưa từng xảy ra trong quá khứ, rõ ràng là dựa vào thân thể của mình, cũng khiến gương mặt hắn khô nóng, sinh ra một loại tức giận.
"...Tạ Vi Ninh!" Hắn đè nặng âm lượng, ngữ khí cảnh cáo, "Đừng dùng thân thể ta làm loạn."
Những hiểu lầm trước đây của hai người trong mắt người khác, cùng vài việc làm của "Ma Tôn" và "Đế nữ" khiến người ngoài chỉ suy đoán rồi gieo rắc lời đồn.
Nhưng suy cho cùng những điều đó không hề có căn cứ, chỉ có thể dựa vào đôi câu vài lời mà tưởng tượng rồi lan truyền, dẫu sao nghe hát xem kịch là sở thích của hầu hết mọi người.
Do bọn họ nhất thiết phải gặp mặt.

Vậy thì cũng thôi đi.
Nhưng hiện tại, nếu nàng làm như vậy, nghĩa là gần như chứng thực lời đồn.
Tạ Vi Ninh cũng đè thấp giọng nói: "Ngươi dùng thân thể của ta, cam tâm tình nguyện chắn đao vì Ma Tôn, làm ra chuyện như vậy, ngươi còn không biết xấu hổ nói ta đừng làm bậy sao!"
Phong Thầm không biết nói gì.
Nhưng hắn không thể nhịn.
Hắn lạnh lùng nói: "Nếu ngươi dùng thân thể của ta mà bị thương, dù chỉ trầy da một chút, mấy kẻ theo dõi trong bóng tối cũng sẽ cảm thấy không đúng.

Không có một Ma Tôn nào bị trầy da tróc vẩy chỉ vì một Ma vật! Trước thì có Tử Lôi, sau thì bị thương, bọn họ chỉ cho rằng Ma Tôn suy yếu do Tử Lôi.

Đến lúc đó bọn họ tình nguyện hy sinh nhân thủ cũng muốn thử ngươi, ngươi sẽ ứng phó thế nào? Mà ta lại không thể thời khắc nào cũng nhìn ngươi, nếu bị mấy tên Ma Tôn vây công, ngươi sẽ thế nào đây?"
Đây có lẽ là lần hắn nói chuyện nhiều nhất.
Sau khi nói xong, hơi thở bất định mà ho một tiếng.
Tạ Vi Ninh sững sờ, sau đó nâng hắn lên, có chút xúc động nói: "Ngươi suy nghĩ vì ta như vậy, làm sao ta có thể đứng trơ bất động! Dù sao tin đồn của hai ta đã nhiều như vậy, thêm một chút cũng không là gì.

Coi như diễn cho trọn vẹn, Đế nữ muốn Ma Tôn tín nhiệm, Ma Tôn cũng cảm động trước giả ý này!"
Phong Thầm đen mặt, cắn răng nói: "Ta là vì bản thân ta."
Nàng ta thật sự còn tự dát vàng lên mặt mình!
"Ngươi không cần mạnh mẽ chống đỡ!" Tạ Vi Ninh nói, "Dựa vào đi, cánh tay ngươi dày rộng khiến người khác yên tâm thế nào, chắc chắn ngươi cũng tự biết rất rõ."
Huyết áp Phong Thầm vọt thẳng lên cao.
Nàng lại nói: "Thân thể của ta cũng nên nghỉ ngơi rồi.

Ngươi biết mình mất bao nhiêu máu không, ta rất xót đấy!"
Đau lòng cho thân thể đầy máu của nàng.
Tạ Vi Ninh ăn nói lố lăng, Phong Thầm nghe xong liền biết nàng cố tình như thế để mình thả lỏng.
Hắn cũng không còn sức để lăn lộn nữa, dứt khoát nhắm mắt, lười nhìn cảnh tượng trước mắt khiến gân xanh của hắn giật giật này.
Hắn vừa nhắm mắt, Tạ Vi Ninh liền sốt ruột.
Lập tức ngẩng đầu gọi: "Người đâu!"
"Người ở đây, người ở đây!"

Thanh âm nói chuyện lại không phải là người Ma giới.
Kỳ thật hai người nói chuyện chưa đến một lúc.
Phía Ma giới nhìn Ma Tôn bọn họ "ôm" Đế nữ, dáng vẻ thì thầm bên tai, liền do dự không dám tới gần, chờ ở một bên, còn tự động cách xa một khoảng, thỉnh thoảng ngó sang mấy lần.
Đế nữ bị Ma vật đánh trúng, trong lòng Tôn chủ hẳn là cũng có chút cảm động.

Những lúc thế này, mấy người bọn họ nên có một chút sáng suốt.
Huống chi ở trong mắt người Ma giới, chỉ bị Ma vật đâm thủng vai trái không tính là chuyện nguy hiểm, vẫn còn chút thời gian để trò chuyện, thấy khi nào sắp nói xong thì gọi người trị liệu là được.
Nhưng người Tiên giới không hề biết.
Bọn họ thấy yêu thú kỳ quái chưa từng gặp này nên rất đỗi kinh ngạc, mà vai trái Đế nữ bị đâm thủng, càng khiến họ lo lắng và hoảng loạn.

Còn chưa kịp kiểm chứng, yêu thú kia đã hóa thành tro, bảo sao bọn họ không lo lắng đây?
Lúc hai Tiên Y chạy tới thấy cảnh người Ma giới khoanh tay đứng nhìn, trong lòng tức giận, cứ thế làm bọn họ nhớ lại lịch sử sâu xa còn sót lại từ mấy trăm năm trước của hai giới Tiên Ma, lập tức bốc lên lửa giận, còn đưa ra thuyết âm mưu rằng: Chẳng lẽ yêu thú kia tập kích là do chúng cố ý?! Khi đi ngang qua đều hung hăng liếc mắt đám Ma tu kia.
Đám người Ma giới vô cớ bị trừng, hơi kinh ngạc, sau đó không cam lòng yếu thế mà hung ác trừng mắt lại.
Tiên Y nhỏ giọng "hừ" một tiếng.
Dứt lời, hắn không dây dưa ánh mắt với bọn họ nữa, thân ảnh bay nhanh qua, lúc nghe Ma Tôn gọi người, lập tức đáp lời.
Tạ Vi Ninh nhìn thấy người đến mặc đồ Tiên Y liền yên lòng.
Lúc trước nàng vừa xuyên qua, trên thuyền mây có vài vị Tiên Y, áo ngoài họ mặc đều thống nhất là màu trắng viền chỉ vàng, thêu hoa văn tiên thảo.
Có Tiên Y ở đây là tốt rồi.
Luận về pháp thuật y tu, người Tiên giới vẫn giỏi hơn một chút.
Sau đó nàng bị đối phương đẩy ra không chút lưu tình, hai Tiên Y vờ như không thấy cảnh trước đó.
Sao Đế nữ lại ôm Ma Tôn? Dù thế nào...!hiện tại đều không được!
Hai Tiên Y, một kẻ trực tiếp đoạt người từ trong tay nàng, một kẻ khác đè chặt cánh tay nàng tránh để nàng ra tay, sắc mặt hai tên này cũng chẳng tốt tí nào: "Ma Tôn vẫn nên chờ một bên đi! Đế nữ là người Tiên giới, giao cho hai người bọn ta là được."
Y giả sốt ruột, một Tiên Y lập tức lấy ra một tấm chăn dày từ trong Thần phủ trải trên mặt đất, phủ lên đất đá lởm chởm, đỡ người Phong Thầm ngồi xuống.
Lúc này không thể nằm.

Hắn dùng một tay đỡ, một tay khác bắt đầu thi triển pháp thuật ở sau lưng Phong Thầm.
Một Tiên Y khác thì thẳng thừng trách cứ Tạ Vi Ninh: "Ngươi còn nắm lấy tay phải của nàng ấy nữa!"
Tạ Vi Ninh khó hiểu: "Cánh tay phải của hắn sao vậy?"
Tiên Y này là kẻ trị liệu cho Phong Thầm ở Tiên phủ lúc trước, lúc đi không kịp đưa đan dược cho Đế nữ, lúc tới đây liền chuẩn bị sẵn tất cả thuốc uống, tuy nói không nghiêm trọng, nhưng sao có thể trực tiếp bỏ qua chứ?
Lúc này nghe Ma Tôn hỏi như vậy, Tiên Y cũng quên đi sự sợ hãi với hắn, cười lạnh một tiếng nói: "Đế nữ ở Ma cung hai ngày, Ma Tôn lại không biết trước đó tay phải của Đế nữ từng bị thương sao?"
Thật là sơ suất! Thật sự không xem trọng không cẩn thận chút nào!
"Hả?!"
Tạ Vi Ninh chấn kinh.

Căn bản nàng đâu nhìn ra hắn bị thương? Lúc huấn luyện nàng trước đây, cánh tay kia còn vung thoải mái hơn nàng đấy!
Phong Thầm đột nhiên mở mắt nói: "Lúc ta tới ngoại thương đã bình phục, tất nhiên không bị ai phát hiện rồi."
Tiên Y lập tức quay đầu, ánh mắt vừa đau lòng vừa hận sắt không thành thép như lúc trưởng bối nhìn tiểu bối, nói thẳng: "Người có tu vi cao làm sao mà không nhìn ra nội thương của người!"
Hay là có thể Đế nữ của bọn họ quá ẩn nhẫn, một biểu hiện rất nhỏ cũng không có, làm người ta không thể phát hiện sao? Đây quả thực nực cười, tuyệt đối không thể.

Dựa vào tu vi của Ma Tôn, động tác rất nhỏ của kẻ đứng trước mặt hắn cũng có thể nhạy bén phát hiện rõ ràng, thăm dò linh lực là biết cánh tay phải của nàng vẫn chưa khỏi hoàn toàn.
Đế nữ lại còn biện giải cho hắn!
Ngực Tạ Vi Ninh bị trúng một mũi tên.
Phong Thầm: "..."
Hắn khép mắt lại.

Không lên tiếng nữa.
Một Tiên Y khác đã cầm máu xong cho Đế nữ, nhưng lỗ trống trên bả vai đó không thể chữa trị trong chốc lát được, hắn lấy pháp bảo bổn danh* của mình ra, rồi gọi: "Lý Tiên Y, ngươi tới đây hộ cho ta!"
(Ji: *本名法宝 - loại pháp bảo có quan hệ mật thiết với sinh mệnh và linh hồn của người tu luyện, cho dù người khác có được cũng không thể sử dụng, nó lợi hại hơn những pháp bảo khác)
Lý Tiên Y phất tay áo, dùng ánh mắt khiển trách thật sâu mà nhìn Tạ Vi Ninh, rồi đi về phía Phong Thầm để tăng cường phòng hộ cho bọn họ.
Tạ Vi Ninh không giúp được gì, chỉ có thể đứng nhìn một bên lo lắng, sau khi nàng thấy Phong Thầm chậm rãi khôi phục huyết sắc, lúc này mới dành chút thời gian ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Không biết từ lúc nào, mọi người ở Vô Niệm Thành đã tập hợp sau lưng hắn, mà sắc mặt đám người Tiên giới mấy trượng ngoài kia lại rối rắm đủ loại, nhưng không nhìn ra một chữ tốt nào, bộ dạng cảnh giác nhìn nàng như sẵn sàng lâm trận đón quân địch.
Đặc biệt là nam chủ Phong Hành tiên quân đứng đầu hàng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng cứ như thợ săn thấy được con mồi, từng tấc như dao cứa sâu vào người nàng, khiến người ta rét lạnh sống lưng.
Những người còn lại của Ma giới lúc này thấy không ổn lắm, tất nhiên sẽ không nhúng tay, nhao nhao chạy ra xa, xem kịch ở xung quanh.
Ma giới không có thói quen trợ giúp kẻ khác, hiện giờ không có Ma chủ, thành với thành đều là đối thủ, bọn họ không nhân cơ hội xuống tay là do người Tiên giới, nếu để Tiên giới chê cười thì không tốt nên mới nhịn xuống, chỉ mong bớt đi một tòa thành là bớt đi một phần người cướp đoạt tài nguyên.
Người của hai bên dường như có một sức mạnh giằng co vô hình, cọ nhau tóe lửa trong không khí.
"Không ổn rồi!"
Giọng nói của Tiên Y xen vào, đánh gãy hai bên.
Phong Hành Nhất nghe tiếng này, trong lòng biết không ổn, thân thể nặng nề của hắn lúc này mới nhanh chóng cử động.
Tuy nhiên, vẫn chậm một bước.
Có một người chạy tới chỗ Tiên Y trước cả hắn, sắc mặt căng thẳng, hỏi: "Sao thế?!"
Tiên Y bình tĩnh nhìn Ma Tôn một lúc mới đáp: "...Trong miệng vết thương có một loại độc tố không tên làm rối loạn pháp thuật, đang từ từ thâm nhập vào cơ thể Đế nữ.

Loại độc này, hai người bọn ta chưa từng gặp qua."

Tạ Vi Ninh khiếp sợ, trái tim lại càng đau.
Trời ạ, thân thể của nàng!
Phong Thầm lại rất bình tĩnh, quăng một ánh mắt tạm thời đừng nóng về phía nàng.
"Thế này e là không ổn."
Lý Tiên Y nói: "Ta nhớ trong Chúng Tiên điện có một Tiên Y luyện pháp bảo chuyên dùng để đối phó độc.

Hắn chuyên về luyện độc, khống chế độc và giải độc, bây giờ mau trở về bảo hắn tới xem, ắt hẳn sẽ có cách giải quyết!"
Hai người nói là làm ngay, nói những người còn lại chuẩn bị kiệu mây nâng Đế nữ trở về, còn thuận tiện nói với Phù Ngạn vẫn yên lặng chờ đợi ở hàng đầu tiên trong đám người Tiên giới: "Phù Ngạn tiểu tiên, ngươi hãy đi cùng Đế nữ, trên đường nếu tình hình không ổn, lập tức báo với bọn ta."
Phù Ngạn đáp một tiếng.
Vì Đế nữ bị thương, cho dù người Tiên giới bất mãn và nghi kỵ Ma giới bao nhiêu, giờ phút này cũng nén xuống, biết rằng chạy về Tiên giới là quan trọng nhất.
Sắc mặt Phong Hành Nhất âm trầm quét mắt tới Ma Tôn, thấy hắn không thèm đếm xỉa mà rũ mắt nhìn Đế nữ, dáng vẻ làm bộ làm tịch khiến trong lòng hắn càng thêm chán ghét và tởm lợm.

Thậm chí ngay cả nhìn đến gương mặt hờ hững kia của Đế nữ, từ đầu đã không để mắt tới hắn, liền sinh ra một loại cảm xúc không vui.
Rốt cuộc tại sao Tạ Vi Ninh lại muốn chặn chiêu đó? Ma Tôn kia đã cho nàng uống mê dược gì?
Sắc mặt Phong Hành Nhất càng trầm xuống mấy phần, xoay người đi theo mọi người.
Kiếp Sát lẳng lặng nghe ở một bên, nàng giống như những người khác, lúc nghe Tiên Y nói không ổn có độc tố không tên, cũng thầm thở dài sao lại như vậy.

Tôn chủ sốt ruột, nàng cũng sốt ruột.

Trong chớp mắt, nàng đột nhiên nghĩ ra, vội vàng la lên: "Từ từ!"
Người Tiên giới nặng nề xoay người lại.
Ánh mắt đầy chất vấn "Ngươi còn muốn nói thêm gì nữa", "Lẽ nào muốn cản bọn ta hay sao".
"Độc tố mà ngươi nói kia, có lẽ bọn ta có dược trị liệu."
Kiếp Sát phất tay bảo cấp dưới: "Đi lấy bột Hắc Tẫn Chu tới đây."
Chúng Ma tu nghe liền sửng sốt, nháy mắt hiểu ra nàng đang nói đến cái gì, nhỏ giọng cảm thán.
"Thì ra là thế."
"Ra là thế sao!"
"Ta nói rồi mà!"
Kiểu cảm thán không đầu không đuôi này khiến người Tiên giới chẳng hiểu gì sất, nhưng nghe đã có thuốc, dù trong lòng không tin bước chân vẫn ngừng lại.
Phong Hành Nhất nhíu mày nói: "Thứ mà chúng Tiên y của Tiên giới chưa từng biết đến, các ngươi lấy từ đâu ra?"
Kiếp Sát cười nói: "Tiên giới các ngươi không biết, tất nhiên là bởi vì các ngươi chưa từng gặp, cũng chưa từng có dạng yêu thú như vậy."
Âm thanh nhấn mạnh của nàng làm Lý Tiên Y sực tỉnh: "Không lẽ yêu thú kia thường gặp ở Ma giới các ngươi sao?"
"Không phải thường gặp."
Kiếp Sát nói: "Nó sinh ra cùng với Ma giới."
Tin tức như vậy khiến người Tiên giới chưa từng bước vào Ma giới kinh ngạc, người phía dưới xôn xao bàn tán.
"Nhưng bọn ta không gọi chúng là yêu thú, mà là Ma vật."
Đến lúc này Tạ Vi Ninh cũng đã biết vì sao vừa rồi Phong Thầm không nóng không vội.
Thông tin hai giới Tiên Ma đan xen, mới khiến bọn họ có hiểu lầm ban nãy.
Cũng có người giả vờ nói khích: "Nói hươu nói vượn! Ma giới từ khi nào lại sinh ra loại yêu thú này? Mấy trăm năm trước chưa từng gặp qua! Trăm năm trước ta bất hạnh rơi vào Ma giới, may mắn chạy ra được cũng chưa từng nghe nói đến! Ngươi làm sao chứng minh lời ngươi nói là thật, mà không phải cố ý lừa gạt bọn ta? Ta còn đang thắc mắc tại sao bọn ta vừa đến đón Đế nữ, liền có loại yêu thú này đột kích chứ!"
Kiếp Sát cũng không khách khí nói: "Tin hay không liên quan gì cái rắm nhà ngươi!"
Người nọ: "..." Sao Ma tu này không mắc bẫy thế!
Tiên Y tiến lên nói: "Nếu là Ma vật do Ma giới sinh ra, hẳn là Ma giới cũng giống như Tiên giới, sẽ có ghi chép.

Có thể nhờ vị..."
Hắn nhớ lại trong đầu một chút, nhớ ra trước đó từng gặp Kiếp Sát nhưng không biết nàng tên là gì, tức khắc mắc họng.
"Kiếp Sát.

Hữu hộ pháp."
Tiên Y nghe thế: "Có thể nhờ Hữu hộ pháp đưa ghi chép về Ma vật kia cho bọn ta không?"
Thái độ của đối phương tốt, thái độ của Kiếp Sát cũng tốt.
Thế là nàng quay đầu nhìn về phía Tôn chủ bọn họ.
Loại ghi chép này có giao ra hay không, cũng không phải do nàng quyết định.
Sắc mặt Lý Tiên Y biến đổi trong nháy mắt, dùng một loại ánh mắt trái ngược hoàn toàn với sự hữu hảo chân thành trước đó mà nhìn về phía "Ma Tôn".
Tạ Vi Ninh: "..."
Nàng hơi gật đầu.
Kiếp Sát lĩnh mệnh, lập tức sai thuộc hạ mang tới một tấm ngọc giản đưa cho Tiên Y.
Người này mới vừa chạy đi, người đi lấy bột Hắc Tẫn Chu trước đó cũng đã chạy về, cầm bình ngọc trình lên.
Tiên Y liền giao cho Phong Hành Nhất xem trước, người phía sau đưa tay cầm lấy, quan sát một lát không cảm thấy có pháp thuật ẩn giấu hay ký hiệu nào, liền gật đầu.
Lý Tiên Y và một Tiên Y khác nhận lấy, đầu tiên là cảm ứng pháp thuật, không phát hiện độc khí, mở ra nhìn từ xa một cái, rồi để sát vào mũi ngửi thử.

Mùi hương có chút cổ quái, thậm chí có chút khó ngửi.
Không phải không có loại thuốc khó ngửi, nhưng cũng không cảm giác kỳ quái như...!trộn lẫn chút phấn hoa thế này.
Hai người lại vê ra một ít, dùng pháp thuật thử nghiệm, lúc này mới nói với Phong Hành Nhất: "Mấy vị thuốc dẫn chỉ có một loại không rõ, nhưng không có độc, cũng không tra ra có gì khác thường.

Còn về hiệu quả thế nào, chỉ sợ phải dùng mới biết được."
Bọn họ lo lắng cho Đế nữ, không muốn trì hoãn việc này.
Phong Thầm đúng lúc nói: "Mong hai vị Tiên Y chữa trị cho ta."
Tiên Y nghe nàng nói lại có chút không chắc chắn: "Đế nữ, nhưng bọn ta chưa lấy dược này thử với độc thú..."
Phong Thầm: "Không sao.

Dược này không có vấn đề."
Nàng nói chắc chắn như thế, Tiên Y cũng liền hạ quyết tâm.
Ma tu Vô Niệm Thành đứng ngoài xem càng cảm động.
Đế nữ chưa từng thấy dược này, lại tin tưởng bọn họ đến thế sao?
"Ma Tôn" Tạ Vi Ninh cũng mở miệng, trầm giọng nói: "Bản tôn lấy tính mạng ra đảm bảo.

Dược này sẽ không có vấn đề."
Ma Tôn lạnh nhạt kiệm lời, trước nay chưa từng quan tâm việc này, hắn một mực đứng ngoài quan sát cũng đã khiến người kinh ngạc hồi lâu, lúc này đột nhiên mở miệng còn là vì Đế nữ, càng khiến mọi người kinh ngạc hơn.
Tiên giới:......!
Ma giới:......!Ể!
Phong Thầm xanh mặt: "..."
Cần ngươi nói chuyện à!
Còn có một người tái mặt hơn cả hắn, chính là Phong Hành tiên quân giờ phút này khiến người Tiên giới không dám nhìn thẳng, hận không thể vùi đầu không nghe thấy lời đối đáp, càng hận không thể đi vòng qua người hắn.
Thế này là làm sao đây?
Ma Tôn này không biết Đế nữ bọn họ và Phong Hành tiên quân có hôn ước sao? Câu nói dễ hiểu lầm như vậy bảo người ta nên nghĩ thế nào? Làm bẽ mặt Phong Hành tiên quân của bọn họ trước mặt mọi người sao?! Cái này nam tử nào có thể chịu đựng được chứ!
Bàn tay Phong Hành Nhất buông thõng hai bên sườn bắt đầu có chút ẩn nhẫn nắm chặt.
Hắn nhìn chằm chằm người trước mặt, giọng điệu lạnh như băng: "Ma Tôn, lời này của ngươi là có ý gì?"
Tạ Vi Ninh: "Nói thật thôi."
Nàng nhìn ánh mắt tràn ngập tức giận của nam chủ, nghĩ có thể giải trừ hôn ước sớm một chút, bèn góp một viên gạch, học theo Phong Thầm, khóe miệng chứa nụ cười lạnh nói: "Nếu các ngươi tiếp tục do dự, thương thế của Đế nữ nhất định sẽ càng nặng.

Ngươi còn muốn chậm trễ nữa à?!"
Nét mặt Phong Hành Nhất khó coi, ngón tay hơi giật giật, pháp thuật muốn tung ra vẫn phải nén xuống.
Nếu không phải hiện tại hai bên không thể khai chiến, điệu bộ của hai người này e là sắp trực tiếp đánh nhau rồi.
Đám Ma tu liếc nhìn nhau, im lặng không hé răng.
Tôn chủ đã nói như vậy rồi, vậy thì bọn họ cũng không dám nói kỳ thật thương thế này sẽ chẳng có vấn đề gì trong thời gian ngắn.
Tiên Y không dám chậm trễ, trực tiếp dùng bột thuốc trị thương cho Đế nữ.
Nếu Đế nữ cứ liên tiếp xảy ra chuyện, lại phải nằm nửa tháng một tháng, cái khác không nói, lửa giận của Tiên Đế Tiên Hậu sẽ nhắm tới bọn họ mất.
Vừa khéo thuộc hạ đi lấy ngọc giản cũng đã chạy về, nhanh chóng đưa qua.
"Loại thuốc dẫn không rõ kia, cũng là thứ bên ngoài không có, các ngươi tất nhiên không biết rồi." Kiếp Sát nói tiếp, "Các ngươi xem ngọc giản là biết."
Ghi chép về Ma vật cũng có những thứ đó.
Phong Hành Nhất mau chóng nhìn lướt qua, giao ngọc giản cho Tiên Y đã sớm vừa tò mò vừa nôn nóng đợi ở một bên.
Tiên Y vừa đọc liền thốt lên kinh ngạc: "Thì ra là vậy! Thì ra đối phó với độc tố của Ma vật kia, chỉ cần lấy nhụy hoa Hắc Tẫn Chu sinh ra nó nghiền thành bột phấn và mấy vị thuốc dẫn kia hòa vào luyện chế là được! Khó trách khó trách, như vậy có thể giải thích, gần nơi độc vật thường sẽ sinh ra thứ có thể khắc chế nó!"
"Thì ra Ma vật này mới sinh ra trăm năm trước, khó trách Tiên giới không biết."
"Thật tò mò trong cơ thể Ma vật kia có cấu tạo thế nào, nếu có thể mang một con về thì tốt rồi..."
Hai Tiên Y cúi đầu nói thầm, nhìn vết thương của Đế nữ chậm rãi bình phục, nỗi lòng nghiên cứu chộn rộn dâng trào, tò mò không ngớt.
Sắc mặt Phong Hành Nhất từ sau khi nhìn thấy Ma Tôn và Đế nữ có vẻ chưa tốt bao giờ, hắn quét mắt sang cười châm chọc, nói một câu: "Bổn quân đã hiểu tất cả.

Nếu đã như thế, vậy thì cảm tạ Ma Tôn."
Dứt lời, hắn phất tay áo xoay người.
"Đi, đưa Đế nữ về Tiên giới!"
Tạ Vi Ninh buông lỏng đáy lòng, cuối cùng có thể kết thúc rồi, lại nghe một tiếng hét lớn từ một nơi không xa: "Không được! Các ngươi không thể đi!!"
Hai bên Tiên Ma đồng thời nhìn về hướng phát ra thanh âm.
Chỉ thấy một Ma tu, từ lầu hai quán trà thuận tiện quan sát nơi xa, dùng bộ pháp mà đến, thần sắc hắn nghiêm nghị: "Dù là Ma vật hay Hắc Tẫn Chu, đều là vật cực kỳ quan trọng, còn là cơ mật trọng yếu của Ma giới! Chuyện này để Tiên giới các ngươi lấy đi dễ dàng như vậy, sao có thể chứ? Nếu các ngươi đã biết được việc này, vậy thì đừng hòng sống sót ra ngoài!"
Ma tu còn lại vây xem phía sau hắn nghe thấy có lý liền phụ họa theo: "Nói không sai!"
"Thứ mà Tiên giới ngươi trăm năm không biết, vốn nên là cơ mật chỉ thuộc về Ma giới bọn ta, sao có thể để các ngươi cầm đi?!"
"Thế mà còn trực tiếp biết bí mật của Hắc Tẫn Chu! Lúc trước bọn ta cố gắng chống đỡ 5 năm mới biết được việc này! Hoa Hắc Tẫn Chu đã ít ỏi, nhụy hoa càng khó được, có Ma vật canh giữ, các ngươi cứ như vậy mà lấy sao?!"
Lúc trước đã nói đến, tàn tích lịch sử hai giới Tiên Ma vẫn còn, khi biết Đế nữ được cứu nhẹ nhàng như vậy, Tiên giới không có lấy nửa điểm tổn thất, còn lấy được cơ mật của Ma giới bọn họ, mấy tên Ma tu sao mà cam lòng được chứ?
Khi bọn họ nói chuyện thế này, Ma tu còn xông thẳng xuống, người Tiên giới cũng trực tiếp lấy ra binh khí đối mặt.
Ma tu của Vô Niệm Thành nhất thời đau đầu, không biết nên làm thế nào cho phải.
"Nực cười."
Thanh âm này không vang nhưng lại có trọng lượng, theo tiếng nói của Tạ Vi Ninh, thân người nàng cũng bước tới trước mặt đám Ma tu kia.
Bước đi nhẹ nhàng chậm rãi, trông như không thèm đếm xỉa, lại vô cớ khiến lòng người căng thẳng.
Thấy nàng như vậy, Ma tu của Vô Niệm Thành theo sát tiến lên.
Khung cảnh thay đổi nhanh chóng.
Người Tiên giới đều có vẻ kinh ngạc.
Ma tu bất mãn trước đó thấy nàng ra mặt, thân thể vô thức lùi về sau một bước, rồi lại nhận ra mình đang làm gì, nuốt một ngụm nước miếng cương quyết nói: "Thế nào? Vô Niệm Thành muốn ngăn người Ma giới hay sao?"
Tạ Vi Ninh nhìn hắn chằm chằm, hơi nheo mắt lại: "Sợ gì chứ."
Ma tu kia quả thực muốn chửi ầm lên, nhưng nghe lời này, lại sinh ra một tia sợ hãi.
"Bản tôn cảm thấy buồn cười." Tạ Vi Ninh nói, "Nếu ngươi đã bất mãn việc này, vì sao trước đó không ngăn cản, mà lại chờ giao xong bột Hắc Tẫn Chu và ngọc giản cho Tiên giới mới nhảy ra xúi giục chúng Ma tu ra tay."
Nàng cong khóe môi nói: "Sao thế, thời gian ban nãy lấy ngọc giản và bột Hắc Tẫn Chu không đủ cho ngươi phản ứng sao!"
"..." Ma tu kia nói, "Tất nhiên là chưa kịp phản ứng rồi!"
"Ồ?"
"Vậy thì ra tay đi."

Ma Tôn vừa nói, khí thế quanh thân trầm xuống, ánh mắt sắc bén lập tức tràn ngập sát ý nồng đậm, tay phải hắn vừa động, lòng bàn tay như có một sức mạnh cuồn cuộn tụ lại, xung quanh tức khắc nổi lên một trận gió lạnh.
Chúng Ma tu đối diện vừa nghĩ đến chiêu thức quỷ quyệt của hắn, không biết sẽ lấy mạng ở chỗ nào, vô thức lùi về sau một bước.
Một bước lùi này, nghĩa là bản thân đã rơi xuống thế hạ phong.
"Tuy Ngũ giới không can thiệp vào chuyện của nhau, nhưng Tiên giới đứng đầu Ngũ giới, vốn nên được biết việc này."
Phong Thầm nhàn nhạt mở miệng: "Ma giới giấu giếm trăm năm không báo, Tiên giới đã ngầm mặc định cho qua không truy cứu trách nhiệm, ngươi muốn nhắc tới là có ý gì? Còn nữa, nếu các ngươi báo việc này sớm, lúc mà Ma chủ tiền nhiệm còn sống, nếu hợp tác với Tiên giới, có chúng Tiên y tương trợ, còn để các ngươi chịu khổ suốt 5 năm sao?"
Tạ Vi Ninh lướt qua đám người, nhìn về phía hắn.
Trong lòng nói, người này lúc làm Đế nữ thật sự biết mượn thân phận để nói chuyện mà.

Lúc bản thân làm Ma Tôn sao không nghĩ phải báo cáo việc này nhỉ? Rõ ràng là ngươi cũng không muốn! Toàn là lời giả dối!
Phong Thầm thấy nàng nhìn qua, cười lạnh hai tiếng.
—— xác thật là toàn lời giả dối đấy.
Người Tiên giới vừa nghe Đế nữ nói thế, cũng ngẫm nghĩ lại, xác thật là thế?
Chỉ là không can thiệp vào chuyện của nhau, trước giờ Tiên giới chưa từng muốn đặt chân tới Ma giới mà thôi.
Tuy hơi chột dạ, nhưng vẫn mở miệng: "Nói không sai! Nếu các ngươi muốn nhắc tới việc này, Tiên giới ta cũng tuyệt đối không bỏ qua!"
Phong Thầm lại nói: "Tiên giới vào Ma giới, đã gần nửa canh giờ rồi."
Có người bấm đốt tay tính toán: "Cũng tầm đó...!Ấy! Nếu không ra ngoài, người bên ngoài có lẽ sẽ thông báo lên Tiên cung đấy!"
Lời này vừa nói ra, Ma tu trước đó còn la làng trở nên an tĩnh hơn.
Bọn họ nhìn những kẻ xướng người hoạ này, rồi nhìn qua nhìn lại giữa người Tiên giới và Vô Niệm Thành, chậc một tiếng, sau đó có người quay đầu rời đi.

Có một thì có hai, tức khắc chẳng còn bao nhiêu người nguyện ý ra mặt tìm xúi quẩy.
Nói là tất cả người Ma giới, nhưng có Ma tu nào mà không biết hiện giờ bọn họ không có Ma chủ, sao tính là tất cả chứ? Chẳng qua là tới xem kịch thôi.
Những người này lui bước, cũng không còn chuyện nào khác.
Tiên giới chỉ muốn nhanh nhanh đưa Đế nữ trở về, lần này tới Ma giới gặp đủ loại chuyện thật sự khiến người cảm thấy hoang đường, sau khi trở về phải an ủi tâm hồn lại mới được.
Vô Niệm Thành tất nhiên không ngăn cản bọn họ.
Tạ Vi Ninh nhìn bóng dáng họ rời đi, lướt qua dòng người trùng trùng điệp điệp thấy Phong Thầm được chào đón cực kỳ, lúc khom lưng lên kiệu mây, người kia cũng trùng hợp ngẩng đầu.
Hai người nhìn nhau, đối mắt thật sâu.
Ánh mắt Tạ Vi Ninh ra hiệu: Mang thân thể ta phải sống cho tốt, khi nào về thì dùng Thông Lục Nghi liên lạc!
Phong Thầm:...?
Tiếp nhận không thành công, nhưng hai bên cũng có người chú ý tới cảnh sắc thâm tình này, sốc đến chết lặng.
Một bóng người hơi nghiêng đi, ngăn cách hai người giao lưu ánh mắt.
Phong Hành Nhất xoay người, quay đầu lại.
Tạ Vi Ninh nhìn ánh mắt âm lãnh của đối phương, sững người một lúc, sau đó lộ ra một nụ cười không chịu thua kém.
Thấy Ma Tôn khiêu khích, Phong Hành Nhất khinh miệt "hừ" một tiếng, xoay người rời đi.
Đám người này cuối cùng cũng giải tán.
Tạ Vi Ninh cảm thấy thành công xuất sắc, cùng mọi người về Vô Niệm Thành.
Có lẽ diễn kịch quá thật, chúng Ma tu nhỏ giọng thảo luận suốt đường đi, có người không nhịn được cất tiếng hỏi: "Tôn chủ, chúng ta vẫn phải tấn công Tiên giới sao?"
Thấy qua mấy cảnh giữa Tôn chủ và Đế nữ, khiến trong lòng bọn họ không thể xác định.
Bọn họ chờ Ma Tôn trả lời.
Trầm mặc một lúc lâu.
Tôn chủ bọn họ thấp giọng nói: "Đánh."
Tạ Vi Ninh rất muốn nói không đánh, nhưng nàng không thể.
Nếu nàng nói không đánh, Ma đầu nên bị đánh kia chính là nàng.
Ma tu: "...Ể."
Có vài người nghe thấy đáp án này, không biết vì sao nghĩ đến Tôn chủ và Đế nữ liền bất giác xót xa.
"Nhưng không phải bây giờ."
Tạ Vi Ninh thổn thức, chờ Tôn chủ các ngươi trở về sẽ nói với ngươi chừng nào thì đánh.
Nàng trở lại Ma cung, lúc ngang qua một chỗ liền thấy ba vị trưởng lão đứng trước cửa viện, chắp tay sau lưng nhìn nàng.
Đủ mọi loại ánh mắt phức tạp, mà ba người còn không giống nhau.
Ánh mắt Tam trưởng lão dễ phân biệt nhất, sự vui mừng thanh thản và phấn chấn gần như tràn ngập.
Tạ Vi Ninh:...
Đừng như vậy.

Nàng trông cũng cảm thấy mình tràn ngập tội ác.
Đại trưởng lão nói: "Ngươi có biết chuyện Ma vật kia là thế nào không?"

Bên kia.
Kiệu mây bay lên thuyền mây, Phù Ngạn cùng các thị nữ khác đỡ Đế nữ vào phòng nghỉ của nàng.
Không đợi Phong Thầm nghỉ ngơi một lúc, đã có người gõ cửa.
Hắn nhướng mày, thanh âm không nhẹ không nặng: "Vào đi."
Phong Hành Nhất đẩy cửa bước vào, phất tay để các thị nữ lui xuống.
Sau khi không còn người ngoài, hắn trầm giọng nói: "Tạ Vi Ninh, ban đầu ngươi cáu kỉnh với ta, hiện giờ Giang cô nương đã thăng đến Kim Tiên, sau khi trở về ít ngày nữa là có thể dọn ra Tiên phủ.

Chuyện đã được giải quyết, ngươi lại ầm ĩ cái gì? Lại còn xóa sạch thần thức trên Thông Lục Nghi!"
"Ngươi có biết chuyện hôm nay ngươi làm, sau khi về Tiên giới, người ngoài sẽ nói ngươi thế nào? Phụ mẫu của ngươi và ta sẽ nhìn ngươi ra sao! Ngươi chừng nào mới có thể hiểu chuyện một chút đây?"
Ánh mắt Phong Thầm đầy khinh thường.
"Liên quan gì đến ngươi."
"Ngươi ——"
"Từ giờ trở đi."
"Hôn ước của hai ta sẽ giải trừ."
"...Ngươi nói cái gì?!"
Ngữ khí Phong Thầm lạnh nhạt: "Đi ra ngoài.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.