Xuyên Sách Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Ma Tôn

Chương 39: 39: Không Thể Thương Lượng




Tiên Hậu nghe được tin tức thầm cả kinh trong lòng, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của phụ mẫu Phong Hành cách đó không xa, bà nở một nụ cười, bàn tay ra hiệu hạ nhân đến bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Sao nàng ta lại chết? Đã xảy ra chuyện gì? Hiện tại Đế nữ thế nào! Có bị thương không?"
Hạ nhân cũng biết hiện tại việc này không thể để người ngoài biết, liền nhỏ giọng đáp: "Đế nữ không sao.

Đế nữ phái người đi tìm Nguyên Vi tiểu tiên mới phát hiện nàng ta đã chết trong kho Tiên phủ.

Sau đó Tiên phủ truyền tin đến, bảo Tiên Y điều tra rõ nguyên nhân cái chết."
Tiên Hậu sững sờ, tiếp đó đau đầu.
Không biết vì sao lại cảm giác bắt đầu từ lúc trời giáng Tử Lôi ngày đó, càng lúc càng có nhiều chuyện không thể hiểu được.
Bà thở dài một tiếng: "Điều ta hỏi là hiện tại cảm xúc của Đế nữ như thế nào? Nếu nó thương tâm thì bảo nó hôm nay nghỉ ngơi đi, còn về phụ mẫu của Phong Hành, bọn họ sẽ ở đây thêm vài ngày nữa.

Khi nào nó điều chỉnh được tâm trạng hẵng nói đến mấy việc chính này."
Nguyên Vi đó đã bầu bạn bên Đế nữ từ khi còn bé, không chỉ là thị nữ thân cận, mà còn là người bạn có thể giải bày tâm sự.
Tuy rằng trước đây tính tình Đế nữ ngang ngược kiêu ngạo, nhưng rất quan tâm và bao dung Nguyên Vi, đó là điều ai cũng có thể thấy được.

Nếu có người nói vài câu không tốt về thị nữ bên cạnh trước mặt nó, cũng sẽ bị nó chống trả quyết liệt.
Có lẽ cũng là vì khi còn nhỏ Nguyên Vi đã cứu Đế nữ suýt thì rớt xuống vực sâu nguy hiểm bởi vì ham chơi, cho nên Đế nữ đối với nàng ta có thể nói là có chút thiên vị.
Tình cảm hai người sâu sắc như vậy, Nguyên Vi chết đi, không biết Đế nữ sẽ thương tâm đến thế nào.
Tiên Hậu cũng có thể tưởng tượng ra được, lấy tính cách của Ninh Nhi, nhất định sẽ đau buồn nửa ngày, sau đó tràn ngập tức giận phá cửa chạy ra, lục tung cả Tiên giới cũng phải tìm ra hung thủ thương tổn Nguyên Vi, có lẽ chỉ có một nửa là thương tâm, tức giận mới là nhiều nhất.
Từ nhỏ Đế nữ ghét nhất người khác "Cướp đoạt", "Lấy đi", "Mượn dùng" đồ vật vốn nằm trong tay nàng.
Lúc nhỏ nàng không thích nhất là tu luyện, sau khi học những bài giảng của Tiên Tôn, lại không dùng được tiên kiếm cơ bản, theo truyền thống kiếm của những người khác sẽ để lại cho thế hệ tu luyện sau luyện tập, nàng cũng không vui, ầm ĩ đến mức mọi người đau cả đầu, phải lấy thanh kiếm cơ bản cấp thấp nhất đó về, sau đó quăng sang một bên bỏ xó, đến lúc phát hiện thì đã bị ném vào lò luyện đan như mấy vật liệu tạp nham rồi.
Sau đó lớn hơn một chút thì ghê gớm hơn, nhìn trúng một mảnh đất rất tốt để gieo trồng linh dược, đòi lấy rồi quên mất vứt ra sau đầu.

Mấy năm sau tiên quan hỏi đến, nếu Đế nữ không cần, chi bằng nhường lại mảnh đất này, bọn họ sẽ trả một giá tương ứng.

Sau đó Đế nữ vung tay lên cải tạo lại mảnh đất linh khí đủ đầy thích hợp để trồng linh thực kia, xây lên một căn nhà bán cho người khác mở tửu lầu.
Sau này càng thêm vô pháp vô thiên.
Nhưng cứ càng nói thì nàng càng "năng suất", không quản nổi nữa.
Tiên Hậu đã suy nghĩ rất nhiều, còn nghĩ xong cả quá trình trấn an thế nào, lại nghe hạ nhân thẳng thừng đáp: "Hiện tại Đế nữ rất bình tĩnh.

Không khóc không nháo cũng không có cảm xúc rõ ràng nào."
Hạ nhân lại vội bổ sung một câu: "Gọi Tiên Y đi điều tra rõ nguyên nhân cái chết, cũng là do Đế nữ bình tĩnh phân phó."
Tiên Hậu: "......?"
Bà cảm thấy tựa hồ Đế nữ đã trưởng thành, nhưng lại không nói rõ được cảm xúc trong lòng, phất tay bảo hắn lui xuống và gọi Tiên Y đến, nói Đế nữ nếu không có việc gì thì tới Tiên cung một chuyến.
Lúc Phong Thầm về Tiên giới liền đoán được chờ tra ra phản đồ bên cạnh Đế nữ, sợ là đối phương đã xảy ra chuyện rồi.
Suy cho cùng, lúc trước hắn đã giải quyết kẻ theo dõi ám sát mà đối phương phái tới, hai tên đó bị hạ cấm chế như con rối, sau khi chết người thi pháp nhất định sẽ bị phản phệ.

Đối phương biết bị Đế nữ phát hiện, sẽ không để lại bất kỳ nhược điểm nào.
Chỉ là hắn không ngờ được, lúc tra đến Nguyên Vi lại phát hiện nàng đã chết trong Tiên phủ của Đế nữ.
Không biết nên nói đối phương khiêu khích thế này, là kiêu ngạo đến cực điểm, hay là nên nói đối phương thật sự nghĩ Đế nữ là một kẻ ngốc nhỉ?
Nghĩ lại, ngày ấy hai kẻ đột kích, thế mà lại có thể nhận ra Lưu Huỳnh Tinh Tượng Lăng trong tay Đế nữ.
Đến cả hắn cũng không biết thứ trong tay Đế nữ là vật của Thần tộc, hai tên kia chỉ là Kim Tiên lại có thể nhận ra.
Phong Thầm thiên về người đứng sau hơn, có lẽ vì đối phương vừa biết được năng lực của vật Thần tộc, vừa là người quen biết thân cận của Đế nữ.
Hắn rũ mắt nhìn Nguyên Vi chết trên mặt đất, hàng mày bất giác nhíu lại.
Sao bên cạnh Đế nữ nơi nơi đều là nguy hiểm?
Hắn có chút hoài nghi sao Tạ Vi Ninh có thể sống sót trong thân thể Đế nữ.
Hộ Thiên Vệ vây trong phòng phát hiện khí áp của Đế nữ thấp xuống, tự biết thất trách, cúi đầu nhận lỗi.
Phong Thầm: "Chuyện thế nào?"
Hộ Thiên Vệ nói: "Đế nữ điện hạ, bọn thuộc hạ ở Tiên phủ tận chức tận trách trông coi, thật sự không nhìn thấy có bất kỳ ai ra vào.

Huống chi, nếu có người tới gần Tiên phủ muốn động chân tay, cấm chế sẽ có phản ứng, nhưng bọn thuộc hạ không hề phát hiện bất kỳ động tĩnh nào.

Là...!năng lực của thuộc hạ có hạn, mong Đế nữ trách phạt!"
Phong Thầm không lên tiếng, hắn chỉ quét mắt sang bên cạnh, rơi xuống Y tu đã thu nhận từ Nhật Mộ Thành trước đó, người kia căng thẳng toát mồ hôi xua tay ra hiệu mình cũng không biết là chuyện thế nào, hắn vô tội.

Tầm mắt lại rơi xuống Phù Ngạn, ánh mắt nàng cũng căng thẳng lo lắng, hiển nhiên cũng không biết nên làm sao.
Phong Thầm: "......"
Đã qua nhiều năm, thế mà Đế nữ vẫn chưa phát triển thế lực của mình, ngay cả người có thể dùng cũng không có.
Hắn nhìn bên cạnh Nguyên Vi còn mang theo một tay nải chưa buộc lại, trong tay phải còn nắm chặt linh thạch lấy từ kho, nhìn qua giống như muốn chạy trốn lại không kịp và bị diệt khẩu.
Hắn đang định mở miệng bảo bọn họ tra trong phòng nàng ta có gì khác thường và kiểm tra trong túi có vật gì, lời tới miệng rồi lại nuốt xuống.
Hai Y tu có thể dùng trong phòng lại nhát gan không thể gánh trọng trách, một người khác là linh thảo hóa hình thì lại quá mức dịu ngoan hiền lành, không có bản lĩnh.

Những kẻ còn lại có thể dùng lại khó mà yên tâm.
Phong Thầm đã lâu không cảm thấy bất lực, nét mặt trầm xuống nói: "Các ngươi lui xuống hết đi."
Hắn nói với hai người bên cạnh Phù Ngạn: "Hai ngươi ở lại."

Trùng hợp Tiên Y tới từ Tiên cung cũng đã ở ngoài viện, sau khi người bên trong mời, hắn lập tức bước vào kiểm tra Nguyên Vi.
Tiên Y chú ý tới bên cạnh cũng có một Y tu, bèn gọi hắn hỗ trợ.

Hai người tra xét một lát, đồng thời nói ra một đáp án: "Là uống thuốc độc mà chết."
Lời này vừa thốt ra, mọi người trong phòng đều sững sờ trong giây lát.
Phong Thầm nhíu mày nói: "Nói rõ."
Hai Tiên Y hợp sức lật mặt Nguyên Vi lại, một người mở vạt áo của nàng, vùng da dưới cổ đã bị co lại, một người khác đánh mạnh vào bụng, đột nhiên một viên có mùi lạ phun ra từ miệng, sau đó nhanh chóng được cất vào hộp ngọc và đóng lại.
Lúc này Tiên Y mới càng thêm xác định: "Đúng thật là uống thuốc độc.

Độc này rất thường gặp, dược liệu của nó mọi người cũng từng nghe nói đến, cửa hàng hiện nay đều có bán, tuy rằng thường gặp nhưng có vài dược liệu tương đối quý trọng, cho nên giá cả rất đắt đỏ, công hiệu chỉ tác dụng với cấp dưới Huyền Tiên.

Nếu nói ra ngoài du lịch đem theo đối phó yêu thú cũng không tiện, hạ độc tu sĩ cũng không dễ dàng, thường được người khác cho là loại độc rất vô dụng."
"Nguyên Vi tiểu tiên chỉ là chân tiên, độc này với nàng ta chính là trí mạng.

Kịp thời phát hiện thì còn cứu được, đáng tiếc là nàng ta ngã trong kho này, mấy ngày nay Đế nữ không ở đây, cũng không ai dám tiến vào, khiến nàng ta cạn kiệt sinh lực mà chết."
Phong Thầm trầm mặc không nói.
Ngoài cửa có tiếng ồn ào náo động, một người vội vã xông vào không màng Hộ Thiên Vệ ngăn trở, thị nữ vội nói: "Điện hạ, điện hạ! Lúc ta dọn dẹp giường trong phòng, chăn của Nguyên Vi tiểu tiên đã rơi ra những vật này!"
Thị nữ trình đồ vật lên.
Một cái là hộp thuốc độc còn lại mấy viên, một cái khác là một bức...!di thư.
Phù Ngạn nhanh chóng cầm lấy, đọc cho Đế nữ nghe: "Sau khi Nguyên Vi bị điện hạ trách phạt đã tự biết sai, không nên vì ghen ghét Phù Ngạn cùng điện hạ ra ngoài mà cãi nhau với Phù Ngạn.

Mấy ngày nay nhớ đến những lời điện hạ đã nói, đêm không thể ngủ, trong lòng áy náy không yên, cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nào đối mặt với điện hạ nữa, lúc đi ngang qua cửa hàng đã mua vài viên thuốc độc, dùng cái chết để cầu xin điện hạ tha thứ..." Càng đọc, âm thanh càng nhỏ dần.
Tiên Y kinh ngạc nói: "Nếu là thế...!Nếu không tìm ra người khả nghi ra vào Tiên phủ mấy ngày nay, e là Nguyên Vi tiểu tiên này là tự sát đấy."
Người không biết nội tình đều nghĩ vậy, lập tức thầm tiếc nuối, thật lâu không nói gì.
Phong Thầm nhìn người chết trên mặt đất, chăm chú rồi cười lạnh một tiếng.
Kẻ đằng sau, đánh một vòng làm những chuyện này, ầm ĩ từ trên người Nguyên Vi, thật là vô vị, trái lại hắn rất tò mò đối phương còn muốn làm gì nữa.
Hắn xoay người bước ra ngoài, cùng tiên quan đã tới lên đường đến Tiên cung.
Để lại một đám người ngơ ngác nhìn nhau.
Trong đại điện Tiên cung, Tiên Đế Tiên Hậu sớm đã chờ lâu, dù bọn họ biết cảm xúc Đế nữ ổn định, vẫn có chút lo lắng nàng sẽ bị ảnh hưởng bởi chuyện của Nguyên Vi, gương mặt hơi căng thẳng.
Còn ba người khác, là Phong Hành Tiên Tôn và phụ mẫu.

Hai người có quan hệ tốt với Tiên Đế Tiên Hậu, thấy bọn họ cứ chăm chăm nhìn cửa điện liền trấn an mấy câu.
Tới tới lui lui, Tiên Hậu cũng quan tâm hỏi bọn họ: "Lần này hai người đến, thoạt nhìn sắc mặt không tốt lắm, trên đường đã gặp chuyện gì sao?"
Phong Vũ cười nói: "Cũng không phải chuyện lớn.

Người còn nhớ Liên Dao không?"
Tiên Đế Tiên Hậu nhìn nhau, nhịn không được cười nói: "Đương nhiên nhớ, ban đầu ta vẫn chỉ là tiên tu của một gia tộc nhỏ ra ngoài rèn luyện, gặp được các ngươi, bà ấy còn là khuê mật của ta khi đó.

Sao thế, lần này trở về các ngươi đã gặp bà ấy sao?"
Phong Vũ: "Không sai.

Lúc bọn ta trở về, trên đường gặp được bà ấy, cũng như những lần gặp mặt trước kia của chúng ta.

Bà ấy vừa thấy bọn ta liền ra tay thử vài chiêu, mấy năm nay hai bọn ta chưa từng tham dự những việc này nên hơi ngượng tay, mất một lúc lâu mới dừng tay.

Người nhìn Phù Ngưng kìa, lúc này vẫn chưa tỉnh hồn nữa."
Phù Ngưng là mẫu thân của Phong Hành Tiên Tôn, lúc này bà mới tiếp lời: "Thật sự không nghĩ tới, hiện tại Liên Dao này lại lợi hại như vậy, hai bọn ta lánh đời đã lâu không gặp các ngươi, suýt nữa không nhận ra bà ấy.

Ôi, thật đáng tiếc cho huynh trưởng bà ấy, sau khi huynh trưởng chết trong trận chiến đó, ta nhớ tinh thần bà ấy đã sa sút nhiều năm, mấy ngày trước gặp lại, ta còn đang nghĩ cuối cùng bà ấy đã khôi phục rồi."
Tiên Hậu kéo tay Phù Ngưng nói: "Đúng vậy, nhưng sau khi nhiều năm sa sút tinh thần bởi vì chuyện huynh trưởng, Liên Dao đã phấn chấn tu luyện, nói là để theo bước chân của huynh trưởng."
Tiên Đế cũng nói: "Các ngươi đã lâu không ra ngoài, e là không biết, sau khi Liên Dao dọn ra nơi ở cũ đã vào Tiên Vân Phù Cư.

Phù Ngưng không ở đây không ai nói chuyện với Tố Chỉ, trước kia rảnh rỗi nàng tình nguyện tìm Liên Dao nói chuyện phiếm, cũng không muốn tìm ta.

Nhưng Liên Dao cũng học theo các ngươi, thường xuyên đóng cửa không ra.

Sao thế, đám người già chúng ta đều lười xuất thế cả rồi à?"
Tiên Hậu trừng mắt với ông một cái: "Đi đi.

Đứa nhỏ Phong Hành còn ở đây, sao nói chuyện chẳng có chừng mực như vậy!"
Tiên Đế chỉ đành ngậm miệng lại.
Ánh mắt Phong Hành rơi vào một chỗ trong hư không, như đang xuất thần nghĩ gì đó, ngón tay mân mê chuôi kiếm, không có phản ứng.
Phong Vũ nhìn thoáng qua, thuận theo chuyển đề tài: "Mấy người chúng ta ôn chuyện, cũng không có đại sự gì.


Nếu nói đến Phong Hành, thì phải nói đến hôn ước của hai đứa trẻ này.

Ban đầu bọn ta nhận được tin đều kinh ngạc, sao lại biến thành thế này? Nói ra, đến tột cùng lúc trước hôn ước này đã được định ra như thế nào, chúng ta đều rất rõ."
"Hiện giờ Phong Hành thăng đến Tiên Tôn, còn được thần kiếm trợ lực, ta nghĩ tới nghĩ lui, đứa nhỏ này và Đế nữ là thanh mai trúc mã, hai bên đều rất quen thuộc, trước đây cũng chưa từng nghe Đế nữ nói điều gì bất ổn, e là trong Tiên giới không có ai thích hợp để trợ giúp Đế nữ hơn nó.

Đột nhiên muốn giải trừ hôn ước, có phải đã có hiểu lầm gì không?"
Phù Ngưng cũng khuyên nhủ: "Nếu bọn ta đã tới đây, là muốn nói rõ chuyện này, mọi chuyện cũng dễ giải quyết.

Cho nên, Tố Chỉ đừng giấu bọn ta nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến bọn chúng như vậy?"
Bà nói, rồi đẩy Phong Hành lên một chút, trầm giọng quát: "Có phải con đã lén bắt nạt Đế nữ hay không, mới khiến nó tức giận như vậy!"
Phong Hành hồi thần lại, nét mặt phức tạp còn mang theo chút tức giận, hắn đang định tiếng, đúng lúc này Đế nữ bước vào đại điện.
Phong Thầm sải một bước vào, năm người lần lượt đưa mắt nhìn hắn.
Tiên Hậu đứng lên bước xuống đón "nàng": "Ninh Nhi, con đã đến rồi."
Bà tóm lấy tay Phong Thầm, cẩn thận quan sát, hạ giọng hỏi: "Con vẫn ổn chứ?"
Phong Thầm cúi đầu nhìn tay bà, vẫn không thể thích ứng, tách từng ngón tay ra, mặt không đổi sắc nói: "Không sao."
Tiên Hậu hơi ngẩn người, sau đó dắt "nàng" tới trước mặt phụ mẫu Phong Hành, nói: "Phong thúc và dì Ngưng của con tới, còn không mau chào hỏi?"
Lúc này Phong Thầm mới nâng mắt lên, chăm chú nhìn hai người tươi cười trước mặt, ánh mắt tối lại, qua một lát, giật giật khóe miệng, nở một nụ cười hờ hững, cũng không phát ra tiếng, cảm xúc rất nhanh liền tan biến.
Thái độ này, nhất thời khiến không khí trong đại điện vốn có vẻ quạnh quẽ trở nên càng thêm ngưng đọng.
Nụ cười của Phong Vũ và Phù Ngưng cũng nhạt đi một chút, tiếp đó tỉ mỉ đánh giá "nàng".
Tiên Hậu vội vàng chữa lại: "Đã bao năm không gặp mặt, e là hơi lạ lẫm.

Tính tình đứa nhỏ này tương đối thẳng thắn, các ngươi cũng biết mà!"
Tiên Đế cũng gượng cười mấy tiếng: "Nói không sai.

Hôm nay hiếm khi hai nhà chúng ta tụ họp, chút nữa buổi tối ta sẽ cho người chuẩn bị linh tửu ngàn năm, phải uống một ly thật sảng khoái.

Tuy sắp giải trừ hôn ước, nhưng trước kia chúng ta có giao tình tri kỷ, không thể để chuyện của tiểu bối ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta!"
Để tránh sau này hai bên ngượng ngùng, có một số việc những trưởng bối như bọn họ phải mỉm cười cho qua, cũng xem là chuyện quá khứ rồi.
Phong Vũ cũng đáp: "Được, người cam lòng lấy ra linh tửu, tất nhiên phải uống!"
Phù Ngưng nhìn Đế nữ cười nói: "Tuy nói là vậy, nhưng chỉ sợ có một số việc là bọn nhỏ tự càn quấy, vẫn nên trực tiếp hỏi rõ ràng.

Mấy năm nay không gặp Ninh Nhi, thật sự là càng ngày càng xinh đẹp.

Con nói với dì Ngưng, có phải thằng nhóc Phong Hành phụ lòng con, mới khiến con tức giận đòi giải trừ hôn ước hay không?"
Bọn họ rất khó tin Đế nữ sẽ chính miệng nói ra chuyện giải trừ hôn ước, chung quy đã nhiều năm như vậy, dù là ai cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này, mọi người đều đã quen với tình cảm Đế nữ dành cho Phong Hành rồi.
Phong Hành cũng nhìn về phía Đế nữ, nghe mẫu thân nói như vậy, sắc mặt tức khắc hơi trầm xuống.
Tiên Đế Tiên Hậu thầm thở dài, thầm nghĩ, sợ là nói việc này thế nào bọn họ cũng sẽ không tin là thật, phải trực tiếp nhìn thấy hiện thực mới biết được.
Phong Thầm lạnh lẽo quét mắt đảo qua bọn họ rồi dời đi, chậm rãi nói: "Ta đã quyết tâm giải trừ hôn ước."
Phù Ngưng ngơ ngác hỏi: "Con bé này...!sao đột nhiên biến thành thế này? Ta nhớ mấy tháng trước con còn truyền tin hỏi thăm bọn ta, kể chuyện của con với Phong Hành.

Giữa con và Phong Hành có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Phong Thầm thờ ơ nói: "Không cần khuyên can, việc này không thể thương lượng."
Phù Ngưng lại đẩy Phong Hành lên, muốn hắn nói gì đó để hòa hoãn, nào ngờ Phong Hành nhìn chằm chằm Đế nữ, tựa như cũng bị thái độ của nàng kích thích, trầm giọng nói: "Đế nữ nói không sai.

Hôn ước này tốt hơn hết vẫn nên giải trừ."
"Con...!" Phù Ngưng giận dữ, "Thằng nhóc này nói bậy gì đó? Phụ mẫu còn chưa biết các con đã xảy ra chuyện gì, với một hai câu nói của các con là hôn ước đã được định nhiều năm cứ như vậy mà giải trừ sao?!"
Phong Vũ ở một bên cũng khẽ nói: "Ninh Nhi, con thật sự đã suy xét rõ ràng rồi sao? Con cũng biết hôn ước với Phong Hành, không hề đơn giản như vậy.

Hiện tại nó đã là Tiên Tôn, lại là chủ nhân của thần kiếm, còn có ai trong thiên hạ này có thể sánh bằng nó? Huống chi từ nhỏ các con đã có quan hệ tốt, ngày sau nó nhất định có thể bảo vệ con."
Phong Thầm nhìn về phía hắn, ánh mắt đó như không quen biết, nét mặt không vui mím môi, tuyệt tình ngắt lời: "Chủ nhân của thần kiếm nên có chức trách bảo vệ thương sinh thiên hạ.

Không phải là công cụ mà các người dùng để đánh giá một người có tài giỏi hay không."
Những người còn lại trong điện lập tức an tĩnh.
Sắc mặt Phong Vũ và Phù Ngưng biến hóa mấy lần, Tiên Đế Tiên Hậu thấy thế vội nói: "Phụ mẫu chúng ta chung quy không phải là bọn chúng, nếu hai đứa nhỏ đều đã có quyết định của mình, thì theo bọn chúng thôi."
Phù Ngưng há miệng, vẫn muốn nói thêm gì đó, Tiên Hậu đã ngăn cản trước một bước, ánh mắt khuyên bảo, kéo bà, giọng điệu có vẻ như không cho phép từ chối: "Phù Ngưng!"
Tiên Đế cũng ở bên cạnh, ôm vai Phong Vũ mỉm cười mời ông đi uống rượu.
Phù Ngưng nhìn ông, lại nhìn sang nhi tử, miễn cưỡng nở một nụ cười.
Còn về Phong Hành và Phong Thầm, người kia càng không thèm liếc nhìn đối phương lấy một cái, nói với đám người một tiếng, rời khỏi điện với gương mặt vô cảm.
Phong Hành nhìn bóng lưng của Đế nữ, đôi mắt thâm trầm, ngón tay dần siết chặt chuôi kiếm.


Phong Thầm trở về viện tử liền tìm Tạ Vi Ninh, nhưng sau khi Thông Lục Nghi cảm ứng, điểm trắng sáng lên, hắn nhìn mãi, sự nặng trĩu và lệ khí trong lòng lại chậm rãi tiêu tan, như thể bất giác được xoa dịu.
Tạ Vi Ninh thấy hắn thật lâu không lên tiếng, khó hiểu hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Phong Thầm mím chặt môi, trong đầu hỗn loạn, suy tư một lát mới nói: "Phái một người từ chỗ của ngươi sang đây cho ta."
Tạ Vi Ninh vô thức ngoáy lỗ tai, cầm Thông Lục Nghi ra xa nhìn lại, xác định kẻ đối diện là hắn, lúc này mới trợn mắt hỏi: "Thế này không tốt lắm nhỉ?"
Phong Thầm nhíu mày: "Ngươi lại muốn nói gì nữa?"
Sao nàng ta toàn nói mấy lời linh tinh bất ổn thế.
Tạ Vi Ninh: "Phái người từ chỗ Ma Tôn, vậy chỉ có thể phái Ma tu.

Một Ma Tôn phái thuộc hạ của mình đến bên người Đế nữ, nghe thế nào cũng...!không ổn lắm nhỉ?"
Nàng thiếu chút nữa đã nói thẳng hình tượng Ma Tôn của ngươi sắp sụp đổ rồi đó.
Phong Thầm cười lạnh nói: "Thị nữ Nguyên Vi bên cạnh Đế nữ đã chết, nàng ta chính là phản đồ, còn chết ở Tiên phủ của Đế nữ.

Ta chưa từng nghe nói đến, sống trong Tiên phủ của mình còn phải đề phòng người khác hạ độc thủ bất cứ lúc nào như vậy, bên người lại càng không có kẻ nào dùng được."
Tạ Vi Ninh chần chờ nói: "Không phải ngươi dùng Phù Ngạn khá tốt sao?"
Phong Thầm không muốn phí lời giải thích, hắn nhíu mày khó hiểu: "Chỉ bảo ngươi phái người tới đây, ngươi do dự cái gì?"
Tạ Vi Ninh nói không lại hắn, đành phải nhận lời: "Được rồi, làm theo lời ngươi.

Vậy ngươi muốn ai, ta sẽ đưa qua cho ngươi."
Phong Thầm: "Tiên giới chưa từng thấy Ám Giao Vệ, bọn họ cũng giỏi ngụy trang.

Chọn một người trong số đó đi."
Tạ Vi Ninh: "Ta đi chọn người đây.

Nhưng mà Ma tu các ngươi đến Tiên giới không sao chứ? Ta thấy Tiên tu sống ở Ma giới thường không tốt lắm."
Phong Thầm nói: "Linh khí đất trời có lợi với mọi người.

Khác với ma khí."
Tạ Vi Ninh hỏi tiếp: "Như thế...!Mà ngươi thật sự đã chắc chắn chưa? Còn nữa, Ám Giao Vệ tới Tiên giới thì làm sao đi vào, làm sao tìm được Đế nữ?"
Chưa tính thời gian đi đường, còn có Bất Ngự Môn, thật sự rất phiền phức.
Phong Thầm xoa mi tâm, thanh âm trầm thấp: "Nói nàng ta lấy phục sức làm ám hiệu dễ thấy trên người, ta sẽ cho người ra Bất Ngự Môn chờ nàng ta."
Tạ Vi Ninh xác nhận lại lần nữa: "Đây là do ngươi nói đấy nhé."
Phong Thầm: "......"
Tạ Vi Ninh: "Nhớ kỹ là ngươi nói đấy."
Phong Thầm: "......"
Tạ Vi Ninh: "Ta đi đây!"
Khi nàng muốn ngắt Thông Lục Nghi, bên kia lại đột nhiên truyền đến một câu "Từ từ".
Tạ Vi Ninh lập tức nói: "Ngươi muốn đổi ý sao!"
Phong Thầm lạnh lùng nói: "Không phải."
Tạ Vi Ninh: "Ồ."
Nàng hỏi: "Vậy ngươi còn muốn nói gì nữa?"
Phong Thầm cúi đầu nhìn điểm sáng nhấp nháy, nhất thời do dự.
Tạ Vi Ninh thúc giục: "Ngươi nói đi.

Giữa chúng ta, thân thể cũng đã hoán đổi rồi, còn có điều gì khó nói nữa sao?"
Phong Thầm dừng một chút, một lát sau mới nói: "Không có gì.

Ngươi đi đi."
Tạ Vi Ninh: "Sao tên ma nhà ngươi cứ thích nói lấp lửng thế? Bỏ đi, ngươi không muốn nói thì ta cũng không hỏi."
Dứt lời, nàng liền ngắt trước.
Ngón tay Phong Thầm đè trên mặt bàn, đầu ngón tay đều dùng sức, sau một lúc lâu, gương mặt hắn lộ ra một nụ cười tự giễu.
Là cười bản thân hắn.
Vào thân thể Đế nữ, tâm trí trở nên buông lỏng, thoải mái đến mức muốn nói chuyện quá khứ với đối phương.
Lời đã tới miệng, lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu, mới phản ứng lại đây.
Tạ Vi Ninh nhìn điểm sáng đã tối đi, hít sâu một hơi, bất giác có chút chột dạ, trái tim đập loạn, gọi Kiếp Sát đến Ám Giao Vệ chọn một người tới Tiên giới ở bên người Đế nữ, trợ giúp hắn làm mọi chuyện.
Kiếp Sát: "......"
Nàng trầm mặc một lúc mới phản ứng lại, không kìm được "Hả?" một tiếng.
Đối diện tầm mắt của đối phương, Tạ Vi Ninh căng da đầu nói: "Tận lực chọn một người có năng lực làm việc.

Đến Bất Ngự Môn, làm ám hiệu dễ thấy trên người...!trang sức màu xanh lam, y phục màu đỏ, giày xanh lá.

Đế nữ cũng sẽ phái người chờ bên ngoài.

Nhớ kỹ, việc này âm thầm tiến hành, đừng để người khác phát hiện."
Kiếp Sát:......!Ơ?
Sao đột nhiên lại phái người đến trợ giúp Đế nữ? Chẳng lẽ bên phía Đế nữ đã xảy ra chuyện gì sao? Nhưng mới được bao lâu, Ma giới bọn họ vẫn chưa nhận được tin tức mà.
Nàng chợt nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt ngạc nhiên trừng lớn, nhìn Ma Tôn đầy phức tạp.
Tôn chủ của bọn họ...!lại lén lút liên hệ với Đế nữ!!
Nghĩ thông suốt tất cả, nàng lập tức gật đầu đồng ý, không dám trì hoãn, trở về Ám Giao Vệ chọn người.
Tạ Vi Ninh trầm mặt.
Nàng cảm thấy, về sau, sợ là chẳng biết làm thế nào để nói rõ mối quan hệ giữa Đế nữ và Ma Tôn rồi?

Chưa đến mấy ngày.
Tứ giới liền nhận được một tin tức cực kỳ chấn động.
Đế nữ và Phong Hành Tiên Tôn đã giải trừ hôn ước!

Hơn nữa còn hủy đi vật đính hôn của hai bên ở trước mặt mọi người Tiên giới!
Hiện tại mọi người đều đang bàn tán chuyện này.
Có kẻ nói lấy thân phận năng lực hiện giờ của Phong Hành Tiên Tôn, xác thật không cần thành hôn với Đế nữ, hai người này trông thế nào cũng có cách biệt rất xa, tính tình nhân phẩm tu vi của Đế nữ kia, sao bì nổi Tiên Tôn chứ?
Còn có người đoán là Phong Hành Tiên Tôn rốt cuộc không chịu nổi tính tình của Đế nữ, thành Tiên Tôn liền muốn giải trừ hôn ước, có ý muốn một chân đá văng Đế nữ, nhiều năm qua còn nhận không ít quà từ Đế nữ, cũng được Tiên Đế Tiên Hậu chiếu cố đã lâu, trông như thế lại có chút khiến người khác khinh thường.
Vì thế người của hai bên liền đè nhau ra đánh.
Tiếp đó đột nhiên lại có tin tức truyền ra.
Nói là lúc trước Đế nữ giận dữ, trừng phạt tất cả thị nữ ở Tiên phủ, một thị nữ trong đó chính là Nguyên Vi tiểu tiên, mọi người đều biết người này bầu bạn bên Đế nữ từ nhỏ, mặc cho tính tình Đế nữ như thế cũng không rên một tiếng chịu đựng đến hiện tại, lại chỉ vì chuyện tranh sủng với thị nữ khác mà bị Đế nữ có mới nới cũ nghiêm trị trước mặt mọi người, chịu mười lăm roi tiên! Sau đó còn bị bỏ mặc một bên, tiếp tục phớt lờ tiểu thị nữ kia, còn nàng ta trái lại nội tâm vô cùng áy náy, lấy chết để tạ tội!
Xảy ra chuyện này, không ít người lại bắt đầu nhớ lại mấy việc ác độc của Đế nữ, có người đau lòng cho thị nữ giận dữ nói: Tạ Vi Ninh này không xứng làm Đế nữ!
Kẻ khác liền khuyên ngăn: Không thể bàn tán tên Đế nữ như vậy.
Người nọ càng nổi giận: Có gì mà không thể nói tên ra? Nàng ta không xứng!
Lời bàn luận này nhanh chóng lan truyền trong miệng thế nhân, còn có mấy Tiên tu cũng cho rằng Đế nữ ngang ngược như thế, ngày sau há có thể bảo vệ thiên hạ, kham được trọng trách đây? Chuyện bắt đầu lan rộng, thậm chí trong một đêm tất cả tiên quan đều biết rồi lén lút thảo luận.
Sau khi Phong Thầm biết, cười lạnh một tiếng.
Hóa ra đều đang ở đây chờ hắn.
Thế nên, mọi người nhìn thấy người của Đế nữ ra ngoài Tiên Vân Phù Cư, đặt một cái bàn, một xấp giấy và mấy cây bút.
"Có ai không phục, thì viết tên họ ở đây, nếu các ngươi lo lắng cũng có thể dùng tên giả.

Bảy ngày sau, Đế nữ sẽ ra mặt khiêu chiến trước mặt mọi người, nếu Đế nữ thua sẽ nhường lại vị trí Đế nữ này!"

Còn ở Ma giới, vẫn chưa nhận được tin tức, ai ai cũng đang chuẩn bị cho thí luyện Định Ma Bia.
Trong phòng, Chử Vũ không ngừng lật xem báo cáo mà hạ nhân trình lên, đọc ba ngày ba đêm sắp lật rách mấy thứ này rồi, trong ánh mắt lo lắng của tiểu thị nữ, nàng chợt quăng sách xuống đất.
"Đây là thứ gì!" Nàng chất vấn, "Các ngươi lấy thoại bản* ra cho có với ta à!"
(Ji: *một hình thức tiểu thuyết phát triển từ thời Tống)
Tiểu thị nữ: "Minh giám.

Chữ nào trên đó cũng là thật, không chứa bất kỳ từ ngữ tình cảm nào, người nhìn kỹ lại đi, có phải mỗi câu đều có nề nếp trật tự hay không.

Người cho rằng đây là thoại bản, chỉ có thể nói rõ trong lòng người đang nghĩ như vậy thôi."
Chử Vũ mạnh miệng: "Ma Tôn sao có thể hòa nhã mời Đế nữ vào Vô Niệm Thành! Sao có thể ôm nàng ta chứ! Hả? Ngươi nói đi, đây không phải thoại bản thì là cái gì!"
Nàng cảm thấy mình quá dư hơi, mới muốn xem mấy chuyện yêu đương của bọn họ.

Đáng giận, thật sự rất đáng giận, vì sao người khác yêu đương lại đẹp đẽ đến thế, còn nàng lại không thể!
Hơn nữa Ma Tôn này thật sự đã bị Đế nữ mê hoặc, thật là phế vật!
Tiểu thị nữ: "Người xem, người cũng không tin.

Lúc trước bọn ta cũng không tin.

Nhưng sự thật là thế, bằng không Tam trưởng lão cũng sẽ không vội vã gọi người trở về như vậy."
Chử Vũ cả giận nói: "Bọn họ đã thế này rồi, cứ như là trong thoại bản, còn muốn ta xuất hiện làm gì? Có ích sao? Bọn họ như vậy còn muốn ta chen chân vào, ta không cần mặt mũi nữa à? Nếu...!Nếu truyền tới Yêu giới, người khác sẽ nhìn ta thế nào!"
Tiểu thị nữ: "Không thể nói như vậy, chúng ta vì đại nghiệp, hy sinh..."
Chử Vũ: "Ta không hy sinh!"
Tiểu thị nữ: "Đại nghiệp..."
Chử Vũ nổi giận: "Đại nghiệp các ngươi tự đi mà làm, ngươi bảo lão già kia tự làm đi! Ép buộc bằng vũ lực, hà tất phải đi đường vòng?"
Tiểu thị nữ: "Này...!không thể nói đại nhân là lão già, bị người Yêu giới nghe thấy sẽ nói người đấy.

Huống hồ, đây không phải cũng là vì an toàn sao."
Chử Vũ: "Ngươi đừng nói nữa, ta sắp bị phiền chết rồi!"
Kết giới cách âm ngoài phòng đột nhiên chấn động.
Chử Vũ và tiểu thị nữ nhìn nhau, nói nàng mở cửa hỏi xem.
Người tới cười nói: "Tôn chủ bảo ta tới, nói là mời Tiểu Vũ qua đó."
Chử Vũ hoài nghi đứng lên: "Gọi ta à?"
Nàng thắc mắc: "Vào lúc này hắn đột nhiên gọi ta làm gì?"
Chờ người đi rồi, nàng thầm nói với tiểu thị nữ: "Không thể, không thể nào, không phải hiện tại lại coi trọng ta đấy chứ? Trời ạ, nếu thật là vậy..."
Tiểu thị nữ: "Là chuyện tốt!"
Chử Vũ: "Nếu thật là vậy, hắn chính là phong lưu thành tính, trêu hoa ghẹo nguyệt, một dạ hai lòng đó! Trời ơi, Đế nữ này cũng quá đáng thương rồi, ta thật là không có mắt! Tên này căn bản không bằng hắn ta!"
Tiểu thị nữ kinh ngạc hỏi: "...Hắn ta?"
Chử Vũ lại nổi giận đùng đùng đi mất tăm.
Chờ nàng tới nơi, phát hiện xung quanh chẳng có lấy một người, trong lòng càng thấy thật vô liêm sỉ, thầm khó chịu và cảnh giác.
Tạ Vi Ninh thấy nàng tới, vừa định mở miệng liền thấy nữ tử đối diện õng ẹo hỏi: "Tôn chủ gọi Tiểu Vũ tới đây làm gì thế?"
"......"
Tạ Vi Ninh đơ mặt, rút ra một thanh kiếm bình thường ở trước mặt nàng nói: "Ta thấy ngươi trở về mấy ngày lười biếng tu luyện, hôm nay gọi ngươi tới là muốn xem ngươi đã luyện thế nào rồi."
Chử Vũ tức khắc đóng băng tại chỗ, nàng nhanh chóng xua tay nói: "Ta không có.

Ta rất cố gắng mà."
Trong lòng vừa lo vừa giận, nàng không muốn sống nữa mới đánh với hắn ta! Có gì mà đánh? Công pháp của Ma tu và Yêu tu vốn không hợp, không dễ gì nàng mới có thể luyện đến bước này, sao Ma Tôn này lại muốn ép người ta tu luyện thế!
Tạ Vi Ninh trấn an: "Đừng lo lắng, chỉ là xem thử trình độ của ngươi thế nào."
Chử Vũ lắc đầu nguầy nguậy: "Tôn chủ, vì sao người muốn tìm ta để luyện? Người tìm Đế nữ không được sao! Tiên giới cách đây cũng không xa!"
Tạ Vi Ninh:......
Tiên giới cách đây không xa cái quỷ đấy.
Nàng chỉ đành bày ra dáng vẻ của Phong Thầm: "Suy cho cùng bản tôn cũng coi như là trưởng bối của ngươi, lần này cũng chỉ là rèn luyện ngươi, đừng lo lắng."
Chử Vũ sửng sốt.
Hả?
Trưởng bối?
Hả???.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.